Lúc này chỉ có một người duy nhất vẫn giữ được bình tĩnh, đó chính là Tô Hiểu Hồng.
Là đệ tử thân truyền của Trương Văn Trọng, Tô Hiểu Hồng rất rõ ràng
thực lực của Trương Văn Trọng có bao nhiêu cường đại. Đừng nói dư chấn
lần thứ hai sụp xuống, cho dù là một hồi sơn băng địa liệt cũng không
thể gây tổn thương được cho hắn.
Nghiêng đầu trừng
mắt nhìn đám bác sĩ và y tá, bởi vì kinh biến mà chậm trễ công việc, Tô
Hiểu Hồng cau mày quát: “Mấy người làm gì thế? Mau khám và chữa cho
những người bị thương đi ah! Đừng chậm trễ thời gian ảnh hưởng đến bệnh
tình của bọn họ.”
Lâm Tử Mạn cũng kinh ngạc ngây ra,
sau khi nghe thấy Tô Hiểu Hồng trách mắng, nàng dùng thanh âm run rẩy
nói: “Tiểu Muội, Văn Trọng hắn...hắn bị tường đè xuống rồi...”
“Chúng ta muốn đi cứu Trương viện phó....” Có mấy vị bác sĩ cảm xúc
trào dâng, làm bộ như muốn phóng đến đống đổ nát. Cùng mọi người triển
khai công tác cứu viện Trương Văn Trọng.
“Đứng lại.”
Tô Hiểu Hồng đã kịp thời gọi bọn hắn, không chút khách khí khiển trách:
“Đừng quên thân phận của các vị là bác sĩ, chức trách của các vị là cứu
sống bệnh nhân. Lúc này có rất nhiều người bị thương đang đợi chúng ta
cứu chữa, sao mấy người có thể vô trách nhiệm buông bỏ cương vị công tác của mình như thế đây? Nếu sư phụ mà biết, thầy không mắng chết các
ngươi mới lạ nha? Ta biết các vị lo lắng cho an nguy của sư phụ, nhưng
sư phụ ta không phải là người bình thường, hắn nhất định sẽ bình an vô
sự đi ra khỏi đống hoang tàn đổ nát kia. Cho nên, mấy người không cần
phải qua đó góp vui, tốt nhất là ở lại đây, cẩn thận khám chữa bệnh cho
người bị thương đi.”
Tô Hiểu Hồng theo chân Trương
Văn Trọng học qua Chúc Do Thuật, khi nói những lời kia, nàng cũng dùng
đến pháp thuật này. Mặc dù Chúc Do Thuật của nàng, hiệu quả so ra còn
kém xa Trương Văn Trọng, nhưng vẫn thừa đủ để làm cho đám bác sĩ cảm xúc kích động này, tỉnh táo lại.
“Tiểu muội nói không
sai, chúng ta là bác sĩ, cương vị của chúng ta là ở đây. Trương viện phó tuyệt đối cũng không muốn chúng ta rời bỏ công tác đâu. Chúng ta chạy
tới đống đổ nát cũng chẳng giúp đỡ được cái gì, còn không bằng ở lại đây cứu thật nhiều người bị thương ah...” Hồ Cường toàn thân trên dưới sớm
đã dính đầy máu tươi cùng mồ hôi, ở phía sau lên tiếng: “Hơn nữa ta tin
tưởng, Trương viện phó cát nhân thiên tướng, làm nhiều việc tốt như thế, hắn nhất định sẽ tai qua nạn khỏi thôi...”
Mặc dù
thường ngày Hồ Cường có rất nhiều khuyết điểm, nhưng ở trong thời khắc
nguy nan mấu chốt, hắn vẫn thể hiện ra hành vi của một người bác sĩ cần
phải có.
Nhóm bác sĩ vốn muốn đi cứu Trương Văn
Trọng, sau khi nghe được Tô Hiểu Hồng cùng Hồ Cường khuyên giải, thì
cũng dừng bước, cắn răng quay về cương vị công tác của mình, tiếp tục
khám chữa bệnh cho những người bị thương.
Lâm Tử Mạn
đối với an nguy của Trương Văn Trọng vẫn còn vướng bận: “Tiểu muội, em
nói....Văn Trọng hắn...Hắn thật sự có thể bình an vô sự sao?”
“Yên tâm đi chị Tử Mạn, sư phụ ta nhất định sẽ không xảy ra chuyện
đâu.” Tô Hiểu Hồng tin tưởng mười phần hồi đáp, chỉ thiếu chút nữa là đã vỗ ngực cam đoan.
Bất quá, lúc này Tô Hiểu Hồng
không chỉ khuyên giải nhóm bác sĩ cảm xúc trào dâng, mà nàng còn hướng
về phía đống đổ nát, nhìn mọi người hét lên: “Phạm vi đống đổ nát này
rất nguy hiểm. Mọi người mau quay về khu vực an toàn, sư phụ ta nhất
định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Câu nói này ẩn
chứa Chúc Do Thuật, quả nhiên làm cho không ít người đã bình tĩnh trở
lại. Mặc dù không cam lòng, nhưng vẫn sôi nổi nhảy ra khỏi đống đổ nát.
Bất quá, Vương Vinh Phong cùng vài người khác, thì vẫn lưu lại như cũ,
bọn hắn muốn dùng hai tay của chính mình, đem Trương Văn Trọng cùng Diệp Chân, đào ra khỏi cái đống hỗn độn này.
Chứng kiến
tình cảnh này, Tô Hiểu Hồng nhịn không được nhíu mày, đang cân nhắc xem
đến tột cùng phải làm như thế nào, thì mới khuyên giải được nhóm người
Vương Vinh Phong triệt hạ ra ngoài khu vực an toàn.
Ngay lúc đó, một cái thanh âm trung khí mười phần, chợt truyền ra từ
dưới đống đổ nát: “Cám ơn mọi người đã quan tâm, tôi cùng Diệp lã sư vẫn bình an. Phiền các bằng hữu đứng bên trên lùi về khu vực an toàn, để
cho tôi cùng Diệp lão sư đi lên...”
“Là Trương tiên
sinh...Cái thanh âm này là của Trương tiên sinh đó.” Vương Vinh Phong là người đầu tiên hưng phấn vung tay hô lớn.
“Tiểu
Muội, em nói không sai, Văn Trọng hắn quả nhiên không có xảy ra chuyện
gì....Tốt quá!” Lâm Tử Mạn nghe vậy, không khỏi vui mừng khấp khởi nói.
Nhóm bác sĩ cùng y tá đang chữa bệnh, nhịn không được cũng vỗ tay hoan hô: “Trương viện phó quả nhiên là cát nhân thiên tướng, thật tốt
quá...!”
Trong cơn hưng phấn, Vương Vinh Phong cũng
lấy mình làm gương, tiêu sái nhảy ra khỏi đống đổ nát, đồng thời quát
lớn: “Lui mau anh em, đừng trở ngại Trương tiên sinh cùng Diệp lão sư
nữa!”
Lời kêu gọi của Vương Vinh Phong có lực lượng
cường đại. Khoảng hai phút sau, tất cả mọi người đứng vây quanh khu vực
đổ nát, đều thối lui ra bên ngoài phạm vi an toàn.
Tuy đã rời khỏi khu vực đổ nát, nhưng việc này cũng không đại biểu rằng
mọi người sẽ không quan tâm đến Trương Văn Trọng cùng Diệp Chân nữa. Bọn họ không hẹn mà đồng thời đem ánh mắt quẳng ném về phía trước, ngừng
thở, chờ mong một cái kỳ tích sắp sinh ra.
Thời gian trôi qua từng giây...từng phút...
Tuy thời gian ngắn ngủi, nhưng đối với những người có mặt ở trong nhà
trẻ lúc này mà nói, thì cũng chẳng khác nào mấy tháng...mấy năm đã qua
đi.
Rất nhanh...có người kiềm nén không được, tò mò
hỏi người đứng bên cạnh: “Sao Trương tiên sinh còn chưa đi ra nhỉ? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện rồi ư? Hay là chúng ta qua đó giúp một tay đi.”
Ngay khi người nọ vừa nói dứt lời, thì một cỗ thanh âm trầm muộn, đột
nhiên truyền ra từ trong đống đổ nát. Theo sau đó, bụi đất tung bay mù
mịt lan ra bốn phía xung quanh.
Dưới ánh mắt chờ mong của chúng nhân, một cánh tay không tráng kiện lắm, nhưng tuyệt đối mạnh mẽ, theo trong đống đổ nát vươn ra. Theo sau, cũng có hai thân ảnh nhảy ra khỏi phế khu đổ nát.
Hai cái thân ảnh này, đúng là của Trương Văn Trọng cùng Diệp Chân.
Chúng nhân yên lặng khoảng hai ba giây sau, liền sôi trào lên, theo
bốn phương tám hướng phóng về phía Trương Văn Trọng cùng Diệp Chân. Đem
hai người bọn họ vây tròn ở giữa. Chúng nhân kích động ồn ào:
“Bọn họ thoát ra được...đúng là một cái kỳ tích ah!”
“Kỳ tích cái gì. Đây chính là người tốt thì sẽ có hảo báo...”
Sau khi cảm ơn mọi người xong, Trương Văn Trọng đưa Diệp Chân đến điểm khám bệnh tạm thời, đích thân hắn trị liệu. Sau đó, lại vùi đầu vào cứu chữa những người khác.
Tần Quyên lòng tràn đầy tò
mò, nhưng không dám đi hỏi Trương Văn Trọng. Cho nên chạy tới bên người
Diệp Chân, tò mò nói: “Vừa rồi ở dưới đống đổ nát, rốt cuộc là đã phát
sinh chuyện gì? Hai người như thế nào tránh được cơn dư chấn kia mà
không bị tổn thương vậy?”
“Nói thật, tôi cũng không
biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì nữa...” Diệp Chân lắc đầu cười khổ, mặc dù đang nói chuyện với Tần Quyên, nhưng ánh mắt của nàng thì không tự
chủ được, mà quẳng ném lên trên người Trương Văn Trọng, “Lúc cơn dư chân mãnh liệt kia bất thình lình ập đến, tôi còn tưởng rằng mình sẽ phải
chết không thể nghi ngờ, nhưng chẳng hiểu sao....Lại chẳng có gì xảy ra
cả!”
Diệp Chân cũng không có nói dối. Bởi vì ở bên
dưới đống đổ nát tối om, không nhìn thấy cái gì. Nàng mặc dù cảm nhận
được cơn dư chấn rung động bốn phía, nhưng tại chỗ nàng đứng một chút
ảnh hưởng cũng đều không có. Giác quan thứ sáu của người phụ nữ, nói cho nàng biết, chuyện này mười phần là có quan hệ với Trương Văn Trọng...
Theo thời gian trôi qua, sắc trời dần dần hôn ám, Trương Văn Trọng
cùng các bác sĩ, y tá....bận rộn cứu chữa suốt cả ngày ở bên trong nhà
trẻ.
Giờ khắc này, nhà trẻ đã biến thành một điểm cứu trợ lâm thời. Có rất nhiều người bị thương, theo bốn phương tám hướng
đều ùa về nơi này.
Mà trong sân trường mầm non, đồng dạng cũng tụ tập rất nhiều người tránh nạn.