Một buổi tối này, đã định trước sẽ làm rất nhiều người khó có thể đi vào giấc ngủ, cũng đã định trước sẽ làm cho họ cả đời khó quên.
Cảnh tượng linh khí của quần đảo Anh giảm mạnh quỷ dị, kéo dài suốt ba canh giờ mới ngưng hẳn.
Khi cảnh tượng quỷ dị ngưng hẳn, những kỳ nhân dị sĩ có thể cảm ứng
được thiên địa linh khí tại đại lục Châu Âu, tất cả không tự chủ được
thở ra từng ngụm khí thô. Bởi vì bọn họ đều đang sợ hãi, đang lo lắng,
nếu như tình huống linh khí giảm mạnh vẫn tiếp tục duy trì xuống tới,
đợi khi toàn bộ linh khí của quần đảo Anh toàn bộ bị nuốt chửng, có phải sẽ đến phiên đại lục Châu Âu? Đợi khi linh khí của đại lục Châu Âu cũng bị nuốt hết, có phải sẽ đến phiên toàn bộ địa cầu? Nếu như thực sự là
như vậy, đối với người thường mà nói có thể không ảnh hưởng gì quá lớn,
nhưng đối với những kỳ nhân dị sĩ như bọn họ mà nói, không thể nghi ngờ
là tai ương ngập đầu.
Kỳ nhân dị sĩ của đại lục Châu
Âu trong lúc thở dài, cũng khiếp sợ phát hiện, linh khí dào dạt tại quần đảo Anh, không ngờ trong vòng ba canh giờ đã giảm mạnh hơn phân nửa!
Mặc dù trên thế giới này hiện nay, thiên địa linh khí đã phi thường
loãng, nhưng phân nửa linh khí của toàn bộ quần đảo Anh biến mất, cũng
đủ làm cho kẻ khác líu lưỡi.
Những kỳ nhân dị sĩ trên đại lục Âu Châu đều đang hiếu kỳ suy đoán, đến tột cùng là ai, đã chọn
dùng loại phương pháp gì có thể ở trong một đêm, nuốt chửng phân nửa
linh khí thiên địa của quần đảo Anh?
Bất quá tuy rằng họ khiếp sợ, tuy rằng hiếu kỳ cùng ước ao, nhưng kỳ nhân dị sĩ chân
chính đến quần đảo Anh để tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân lại không nhiều lắm. Bởi vì hiện tại linh khí quá loãng trên thế giới, có thể làm việc
tu luyện trở nên phi thường gian nan, điều này cũng làm cho những kỳ
nhân dị sĩ trở nên phi thường cẩn thận. Theo bọn họ xem ra, có thể ở
trong một đêm thôn phệ được hơn phân nửa linh khí thiên địa của quần đảo Anh, mặc kệ hắn dùng phương pháp gì, tu vi khẳng định đã cường hãn đến
nông nỗi làm kẻ khác sợ hãi. Chạy đi trêu chọc một người như vậy, cùng
muốn chết có gì khác nhau?
Người ta có thể trong một
đêm thôn phệ phân nửa thiên địa linh khí của quần đảo Anh, nói không
chừng chỉ cần giơ tay nhấc chân, phóng xuất ra linh khí lớn như cung
điện Buckingham của London. Linh khí mạnh mẽ như vậy, không phải tùy
tiện người nào cũng có thể chịu được! Không có thực lực cũng đừng chạy
đi tìm phiền phức, đại bộ phận kỳ nhân dị sĩ Châu Âu đều rất ăn ý tuyển
chọn thái độ như không hề nhìn thấy được gì.
Đương
nhiên, cũng có một chút gia tộc và tổ chức có được nội tình thâm hậu, ỷ
vào gia tộc nhiều người thế mạnh, phái đi tinh anh dưới trướng, đi tới
Anh quốc để điều tra nguyên nhân sự kiện lần này. Mà thế lực bản thổ Anh quốc, cũng đã triển khai điều tra nhiều mặt. Nhưng tạm thời còn chưa có ai đưa ánh mắt hoài nghi đến Trương Văn Trọng đang ở bên trong cung
điện Buckingham.
Bên trong cung điện Buckingham, cả
người Trương Văn Trọng đẫm đầy mồ hôi nằm trên mặt đất, đang thở hổn hển từng ngụm từng ngụm. Mồ hôi từ người hắn tuôn ra, làm ướt đẫm cả tấm
thảm lông dê bên dưới, dù là như vậy, nhưng trên mặt hắn lại không hề
nhìn thấy vẻ uể oải chút nào. Nhất là ánh mắt của hắn, càng cực kỳ sắc
bén, thậm chí làm cho người ta có loại cảm giác như thực chất.
Vào lúc này, tu vi của Trương Văn Trọng đã đột phá Luyện Thể cảnh,
tiến nhập vào Dưỡng Khí cảnh. Tu vi của hắn hiện tại đang ở Dưỡng Khí
cảnh tầng thứ nhất: Khí Thôn Sơn Hà. Tu vi này tương đương với tu vi của người tu chân Kết Đan hậu kỳ.
Không chỉ tu vi của
Trương Văn Trọng có sự đề thăng, dù là tu vi của Tam Túc Ô cũng đã tiến
triển nhảy vọt. Trước đó nó chỉ là một con linh cầm nhị phẩm, thế nhưng
hiện tại đã vọt tới ngũ phẩm. Cặp mắt của nó cũng bởi vì vậy biến thành
màu vàng kim.
Khắp bốn phía Trương Văn Trọng, là
Phong Lôi Hỏa Thạch Phiên, Tam Xích kiếm, Desert Eagle cùng pháp bảo
phòng ngự hình dáng đồng hồ đeo tay. Ngoài ra, Hỗn Độn Lô cũng biến trở
về nguyên dạng nằm ngay bên trái Trương Văn Trọng. Trên thân nó mọc đầy
khói xanh mềm mại tỏa ra, đang từ nắp lô tràn ra bên ngoài.
So sánh với trước đó, phẩm gia và uy lực của mấy món pháp bảo đều có
sự đề thăng nhất định. Dù sao hiện tại tu vi của Trương Văn Trọng có
hạn, muốn một mình thôn phệ phân nửa linh khí thiên địa của quần đảo Anh căn bản không có khả năng. Nếu như cường ngạnh làm như vậy, tám chín
phần mười sẽ giống như một quả cầu bị thổi phồng, sau một thanh âm
“phanh” vang lên, sẽ bị nổ tung.
Trương Văn Trọng tự
nhiên không hi vọng chuyện như vậy xuất hiện, cho nên hắn dẫn dắt một bộ phận linh khí để rèn luyện vài món pháp bảo, để phẩm gia của chúng có
thể đề thăng. Ngoài ra, hắn còn đem toàn bộ linh khí còn dư lại truyền
vào chứa trong Hỗn Độn Lô. Làm cho Hỗn Độn Lô được linh khí dư thừa tẩm
bổ, đề thăng trở thành nhất phẩm linh khí, đem những linh khí tiến hành
tinh luyện, bấm tay tính toán cũng đã đến thời gian khai lô.
“Oanh.” Một tiếng vang nhỏ trong Hỗn Độn Lô truyền ra, nắp lô tự động
bốc lên, sau đó chậm rãi rơi sang một bên. Thoáng chốc một hương vị thơm ngát từ bên trong Hỗn Độn Lô tán phát đi ra.
Trương
Văn Trọng từ trên mặt đất bò lên, đi tới bên cạnh Hỗn Độn Lô, nhìn
thoáng vào trong lô. Ở bên trong lô, có gần một trăm viên đan hoàn màu
nhũ trắng, những viên đan hoàn này chính là linh khí sau khi cô đọng
lại.
Cảm nhận lực lượng bên trong cơ thể, xem kỹ pháp bảo đã đề thăng phẩm giai cùng uy lực, cùng Linh Khí Hoàn bên trong
đỉnh lô, Trương Văn Trọng không khỏi cười khẽ lên, tự than thở: “Thực sự không ngờ, lần này thu hoạch thật đúng là không nhỏ.” Hắn đem những
pháp bảo trên mặt đất cùng Linh Khí Hoàn thu trở lại.
Sau đó, Trương Văn Trọng giơ lên tay phải, ngưng mắt nhìn chiếc nhẫn bạc Meilin trên ngón tay.
Nếu như nói ngay lúc ban đầu, Trương Văn Trọng còn đang kinh ngạc vì
sao chiếc nhẫn bạc chỉ có cấp bậc linh khí nhị phẩm lại có thể hội tụ
nhiều linh khí như vậy, nhưng trong nháy mắt linh khí kết thúc hội tụ,
hắn cũng đã triệt để hiểu được nguyên do trong chuyện này.
Bởi vì ngay trong lúc đó, một thanh âm già nua đã dùng tiếng Trung
Quốc cổ, tiếng Latinh cổ, tiếng Hy Lạp cổ cùng với tiếng Anh cổ luân
phiên nói bên tai hắn: “Vô luận là ai kích hoạt được giới chỉ(chiếc
nhẫn) này, thỉnh thay ta đến quận Quảng Hán tại Hán quốc nằm ở đông
phương xa xôi, nơi đó là cố hương của ân sư ta. Thỉnh thay ta đến thăm
một lần, thắp một nén nhang, xem như báo đáp, ta sẽ bang trợ ngươi đề
thăng tu vi trên diện rộng…”
Nhìn chiếc nhẫn Meilin
trên tay, Trương Văn Trọng lắc đầu lẩm bẩm: “Meilin a Meilin, may là
giới chỉ của ngươi do ta kích hoạt. Nếu như đổi lại là những người khác, chỉ cần tu vi không đạt được Nguyên Anh hậu kỳ, chỉ cần không mang theo pháp bảo hộ thân, chỉ sợ đều bị ngươi dùng binh âm dương gia bí pháp
kết hợp với linh khí do giới chỉ hội tụ tới làm nổ tung đi thôi? Cách
giải quyết như vậy của ngươi, quả thực chẳng khác gì một thiên kiếp có
uy lực nhỏ.”
Sau khi tắm rửa, thay đổi một thân quần áo, đồng thời sắp xếp lại căn phòng như cũ, Trương Văn Trọng mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Lúc này sắc trời đã gần sáng.
Tôn Nguy và Tô Hiểu Hồng vẫn còn đang ngủ say trong phòng mình. Mà vị
ký giả Cốc Vũ từ Trung Quốc đi theo Trương Văn Trọng tới nước Anh cũng
không ở lại trong cung điện Buckingham mà lại ở trong một khách sạn gần
bên cung điện, dù sao tất cả chi tiêu đều do Ung Thành Nhật Báo phụ
trách chi trả. Vị chủ biên của Ung Thành Nhật Báo còn đang điện thoại
bảo chứng son sắt với Cốc Vũ, chỉ cần nàng theo sát Trương Văn Trọng, có thể mỗi ngày truyền về tin tức mới, như vậy chờ khi nàng quay trở lại
quốc nội, vị trí phó chủ biên sẽ thuộc về nàng.
Cốc
Vũ như thế nào cũng không có nghĩ đến, ngay mấy ngày hôm trước nàng còn
vì chuyện có được chính thức làm ký giả hay không mà khổ não không ngớt. Hiện tại vị trí phó chủ biên tòa soạn lại nghiễm nhiên trở thành vật
trong lòng bàn tay của nàng. Không chỉ như vậy, còn có mấy tòa soạn báo
đều có lực ảnh hưởng lớn cũng hướng nàng ném cành oliu, đưa ra đãi ngộ
thật dày, mời nàng gia nhập vào công ty của họ. Cốc Vũ rất rõ ràng, nàng có thể trở thành bánh trái thơm tho như vậy, nguyên nhân đều là vì có
Trương Văn Trọng. Trong lòng ôm niềm cảm kích đối với hắn, nàng cũng
thực sự càng chăm chú đưa tin, cũng không giống như có những ký giả, vì
hiệu quả tin tức mà ngắt đầu bỏ đuôi.
Ra khỏi phòng,
Trương Văn Trọng hoạt động tay chân một chút, tuy rằng một đêm không
ngủ, nhưng bởi vì thu nạp đại lượng linh khí, cho nên hắn không có cảm
giác uể oải, trái lại còn cảm thấy thân thể tinh lực mười phần. Giờ khắc này, trong ánh mắt hắn lóe ra ánh sáng thường ngày đã trở nên tắt hẳn,
hắn lại khôi phục lại hình tượng bình thường như ngày trước.
Vừa hoạt động thân thể, Trương Văn Trọng vừa đi tới phòng bệnh của nữ
hoàng Elizabeth, muốn kiểm tra xem tình huống của bà một chút. Nhưng khi hắn đi vào phòng của nữ hoàng, lại kinh ngạc phát hiện, hai người đàn
ông thân mặc giáo bào màu đỏ, đang đứng bên cạnh giường nữ hoàng
Elizabeth, đang kiểm tra thân thể cho bà.
Nhìn thấy
Trương Văn Trọng đi vào, hai người mặc giáo bào màu đỏ nghiêng đầu qua
nhìn hắn, không hẹn mà cùng nhíu mày. Trong đó một người đeo kính mắt
còn dò hỏi hoàng thân Charles đang đứng bên cạnh: “Vương tử điện hạ, gã
tiểu tử này là do các vị mời đến từ phương Đông?”
Hoàng thân Charles gật đầu đáp: “Đúng vậy, giáo chủ Richard.”
“Tôi cũng có quen vài bác sĩ Đông y, tôi cũng từng học qua y thuật
Đông y.” Một người chậm rãi mở miệng nói: “Không thể phủ nhận, có chút
tật bệnh Đông y thật có hiệu quả trị liệu rất tốt. Nhưng muốn dùng Đông y trị liệu bệnh của nữ hoàng bệ hạ…” Nói đến đây hắn dừng lại, gương mặt
lộ vẻ cười nhạt lắc đầu. Tuy rằng không tiếp tục nói xong, nhưng ý tứ
của hắn cũng đã nói rất rõ ràng.
Trương Văn Trọng
thản nhiên cười, nói: “Đông y có thể trị liệu được bệnh của nữ hoàng bệ
hạ hay không, không phải do ông nói là được, cũng không phải do tôi nói
được, mà là sự thực định đoạt!” Hắn đi tới trước người hai người mặc
giáo bào màu đỏ, chắp tay nói: “Còn chưa thỉnh giáo, hai vị là?”
“Thánh Công Hội giáo chủ Richard.”
“Thánh Công Hội giáo chủ Tyson.”
Hai vị giáo chủ đáp lời, đồng thời bọn họ cũng dùng ánh mắt sắc bén nhìn kỹ Trương Văn Trọng.