Thần tình của ngũ ma lập tức biến thành âm trầm. Bởi vì bọn chúng đều
phi thường rõ ràng, sau khi Trương Văn Trọng mở mắt ra, thì quá trình
chữa thương cho hơn trăm tu chân giả kia, cũng đã hoàn thành xong rồi.
Đối với ngũ ma mà nói, chuyện này cũng chẳng phải là cái tin tức gì
tốt lành. Rất có thể bọn chúng sẽ bị quần hùng bao vây và bỏ mạng ở nơi
này.
Ngay khi ngũ ma chần chừ, không biết là nên tấn
công Trương Văn Trọng tiếp, hay là nhanh chóng tìm cơ hội chạy thoát
khỏi đây, thì một cái thanh âm mê man, đột nhiên vang lên: “Ủa? Ở đây
đang xảy ra chuyện gì vậy?”
Ngũ ma không tự chủ được, dùng dư quang trong khóe mắt, nhìn đến phương hướng thanh âm này truyền lại.
Rất nhanh bọn chúng liền phát hiện, người nói chuyện chẳng phải ai
khác, mà là Tiêu Chấn, trưởng lão của Ba Sơn tiêu gia vừa mới thoát ra
khỏi huyễn cảnh.
Giờ phút này Tiêu Chấn đã ngừng đánh đấm, đang không hiểu ra sao nhìn vào chuôi Thương Lãng Đao tỏa ra quang mang màu xanh thẳm kia. Đồng thời, đứng đối diện với hắn là Tôn Đình
Quân, cũng chẳng hiểu chuyện gì, hai mắt mở trừng trừng.
Sau khi thoát khỏi ảnh hưởng của Tu La Luyện Ngục. Lục Hòe, Tôn Đình
Quân cùng với những tu chân giả khác ở trong gian phòng triển lãm, toàn
bộ đều ngừng đánh nhau, trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm vào người đối
diện, trên mặt đều mang thần tình mê mang khó hiểu.
“Như thế nào lại là ngươi? Vừa rồi ta rõ ràng đang giao chiến cùng yêu
ma cơ mà...” Những câu hỏi như thế này, không ngừng vang lên ở trong
gian phòng triển lãm.
Sau khi thoát khỏi huyễn cảnh,
đã khôi phục bình thường. Đám tu chân giả dĩ nhiên là có thể phân biệt
được, đứng ở trước mặt mình cũng không phải là địch nhân, mà là đồng
bạn! Cũng bởi vì nguyên nhân này, đã khiến cho bọn hắn tạm thời bị ngưng trệ, còn chưa hoàn toàn tỉnh mộng.
Đảo mắt nhìn đám
người tu chân đã thoát khỏi sự ảnh hưởng của huyễn cảnh, lại nhìn về
phía Trương Văn Trọng toàn thân tản mát ra kim quang nhàn nhạt, cùng với Nhan Chân Khanh đứng ở giữa không trung kia. Nguyên bản ngũ ma đang có
chút do dự, lúc này cũng hạ quyết tâm.
“Chúng ta phải mau chóng rút lui thôi. Tình huống như thế này, đối với chúng ta phi
thường bất lợi, nếu chúng ta kiên trì ở lại, chỉ sợ chưa bị Trương Văn
Trọng giết chết, thì đã bị xé xác bởi đám tu chân giả vừa thoát khỏi
huyễn cảnh kia rồi.” Tào Minh tuy cuồng vọng, và oán hận Trương Văn
Trọng. Nhưng dù so hắn cũng sinh ra từ thế gia võ đạo, tầm nhìn bố cục
ván cờ cũng hơn xa tứ ma. Bởi vậy hắn cấp tốc làm ra quyết định.
Trình Văn Lộ tuy cũng căm hận Trương Văn Trọng, nhưng nàng càng thêm
quý trọng tánh mạng của mình, nên vội vàng đáp: “Tào Minh nói không sai. Dưới tình huống này, nếu chúng ta lưu lại, chỉ sợ rằng sẽ không có cái
kết cục gì tốt đẹp đâu.”
“Rút lui thôi.” Tam ma còn lại, cũng gật đầu phụ họa nói.
Tuy ngũ ma đã đạt thành sự nhất trí, nhưng bọn chúng vẫn không vội
vàng bỏ chạy. Mà nhất tề đem ánh mắt quẳng ném về phía Lệ Yểm đang ẩn
thân.
Vừa rồi bọn chúng thảo luận, nhất định là Lệ
Yểm cũng nghe thấy, hiện giờ chỉ còn chờ câu trả lời thuyết phục của Lệ
Yểm mà thôi. Nếu Lệ Yểm mở miệng ngăn cản, bọn hắn cho dù không cam
lòng, không tình nguyện như thế nào, cũng đều phải ở lại liều mạng.
Nhưng khiến cho bọn chúng nghi hoặc chính là, lúc này thanh âm của Lệ
Yểm, lại không hề vang lên.
Ngũ ma đưa mắt nhìn nhau, có chút không biết phải làm sao: “Chủ nhân không nói gì sao? Rốt cuộc thoái lui hay là không đây?”
Tào Minh hung hăng cắn răng nói: “Nếu chủ nhân không lên tiếng phân
phó, thì không phải là ngầm ám chỉ chúng ta rút lui hay sao?”
Trình Văn Lộ cũng phụ họa: “Đúng rồi, chủ nhân đúng là đang ngầm ám
chỉ chúng ta rút lui. Chúng ta phải nhanh lên, nếu không sẽ không kịp
nữa đâu.”
Dưới tình huống liên quan đến sống chết,
ngũ ma cũng không dám chậm trễ thời gian, đồng loạt nhất trí nói: “Nếu
chủ nhân đã muốn chúng ta rút lui, vậy thì còn đứng ở đây làm gì nữa?
Mau rút thôi!”
Chính là, ngay khi thân hình của bọn
chúng khẽ nhích động, thì Trương Văn Trọng đột nhiên mở mắt ra, cười
lạnh nói: “Bây giờ mà các ngươi còn muốn chạy ư?”
Trương Văn Trọng chậm rãi vươn tay ra, Bàn Long Ngọc Xích lập tức xuất
hiện. Theo sau, trong cơ thể Trương Văn Trọng tuôn ra một cỗ kiếm khí
ngập trời, bao phủ khắp xung quanh ở trong gian phòng triển lãm.
“Thuần Dương kiếm pháp – Kiếm Quang Diệu Cửu Châu!”
Nương theo thanh âm ngân nga của Trương Văn Trọng, một đạo kiếm quang
màu hoàng kim chói chang như ánh nắng mặt trời, theo trong Bàn Long Ngọc Xích hung hăng phóng xuất ra, hóa thành một con Kim Long Ngũ Trảo uy vũ bất phàm, đánh tới phía ngũ ma đang tìm cách bỏ trốn. Cùng lúc này,
Nhan Chân Khanh trôi nổi ở giữa không trung, cũng phất mạnh ống tay áo,
đem chiếc bút lông sói ném ra.
Chiếc bút lông sói vừa rời khỏi tay Nhan Chân Khanh, lập tức biến hóa thành Lôi Điện thanh thế kinh người. Theo sau bắn thẳng đến Kim Long Ngũ Trảo, hoàn mỹ dung nhập lại với nhau, hóa thành một con Long Thần trên dưới toàn thân đều quấn
quanh đạo đạo tia chớp. Trong tiếng gào rít vang trời, Long Thần giương
nanh múa vuốt, hùng hổ đánh úp về phía ngũ ma Trình Văn Lộ.
Tuy rằng ngũ ma, đã cố gắng vận khởi yêu ma lực, để tạo thành vòng hộ
tráo bảo vệ quanh người. Nhưng Long Thần vẫn đục thủng tuyến phòng ngự
của bọn chúng như bình thường, sau đó kích thẳng vào người bọn chúng.
“Phốc!” Ngũ ma nhất thời phun ra một búng máu tươi. Thân thể đang cử
động cũng khó khăn di chuyển. Bởi vì luồng điện mang do Long Thần phóng
xuất ra, cũng đã thuận thế lan tràn bám ở trên người bọn chúng, khiến
cho ngũ ma cảm thấy toàn thân tê dại.
Mà sau khi đâm
về phía ngũ ma một kiếm, Trương Văn Trọng cũng không hề ngừng tay. Hắn
tiếp tục xoay người, hướng tới phía Lệ Yểm ẩn thân, chém ra kiếm thứ
hai: “Hỏa Thụ Ngân Bất Dạ Thiên!”
Không giống với
kiếm khí màu vàng chói lóa như trước. Lúc này từ trong Bàn Long Ngọc
Xích phóng xuất ra, là một luồng kiếm khí thuộc hệ hỏa, mang màu xích
hồng.
Lúc Hỏa Thụ Ngân hình thành, thì ở nơi Lệ Yểm
ẩn thân cũng tuôn trào ra một luồng hắc vụ, theo sau hắc vụ ngưng tụ
thành hình một pho tượng Thượng Cổ Ma Thần, vung Tam Xoa Kích trong tay
nghênh đón Hỏa Thụ Ngân đang phóng tới.
“Oanh!”
Lại là thanh âm bạo tạc long trời nở đất, hơn nữa còn kèm theo chấn động kịch liệt không ngừng.
“Hừ...”
Trong tiếng nổ ầm ầm, còn kèm theo một tiếng rên rất nhỏ và một đám
hắc vụ, trông có vẻ rối loạn, mau chóng đào tẩu ra khỏi gian phòng triển lãm.
Trương Văn Trọng biết, đám hắc vụ kia chính là
Lệ Yểm, nhưng hắn cũng không dám vội vàng đuổi theo. Bởi vì trận giao
phong chính diện vừa rồi, hắn đã âm thầm bố trí một đạo thần thức bám
lên trên người Lệ Yểm, coi như nó có chạy tới đâu, thì hành tung đều bị
Trương Văn Trọng nắm chắc trong tay. Huống chi, Trương Văn Trọng hiểu
rõ, qua chiêu vừa rồi tuy Lệ Yểm phải chịu khổ, nhưng muốn dựa vào thực
lực của hắn để tru sát Lệ Yểm, thì cũng là vô cùng khó khăn. Cho nên,
Trương Văn Trọng tính toán giải quyết tình huống ở nơi này trước, rồi
mới cùng những cao thủ tu chân khác, đuổi theo bao vây tiêu diệt Lệ Yểm! Tự lấy ra một khỏa đan dược nhét vào miệng, Trương Văn Trọng liền ngồi
xuống bên cạnh Vô Âm, giúp nàng kiểm tra thương thế.
Mà vị cao thủ Linh Xu phái, lúc trước bị gạch vỡ vùi lấp. Lúc này cũng
đã bò được ra ngoài, hắn chẳng thèm quan tâm đến thương thế của mình,
liền vươn tay chỉ vào đám ngũ ma Trình Văn Lộ, thở phì phì hét lớn:
“Chính là năm tên này, vừa rồi đã dùng tâm pháp mê hoặc tinh thần của
chúng ta, khiến chúng ta chìm vào trong huyễn cảnh, rồi tự chém giết lẫn nhau.”
Lúc này Tiêu Chấn mới hiểu ra: “Hóa ra là như vậy, thảo nào ta lại đánh nhau với lão Tôn đến thừa sống thiếu chết!”
Lục Hòe giận tím mặt: “Mấy tên đáng chết, cư nhiên lại dùng cái thủ
đoạn ti tiện như vậy, hại ta suýt chút nữa đã đồng quy vu tận cùng lão
Hoắc rồi.”
Nhất thời, hơn trăm tu chân giả của Linh
Xu phái, Hoa Gian phái, Ba Sơn tiêu gia cùng Liễm Sơn kiếm tông, theo
bốn phương tám hướng phóng vọt tới phía ngũ ma Trình Văn Lộ....