“Chỉ giáo huấn bọn hắn một chút là được, ngàn vạn lần đừng làm tổn
thương tính mạng họ.” Trương Văn Trọng đang bắt mạch cho Vô Âm, lúc này
ngẩng đầu lên, nhìn bốn người Lục Hòe nói.
Tuy rằng
không rõ vì sao hắn dặn không được thương tổn tính mạng ngũ ma, nhưng
bốn người Lục Hòe vẫn tuyển chọn nghe theo lời hắn phân phó, cùng kêu
lên đáp: “Yên tâm, Trương tiên sinh, chúng ta biết đúng mực.”
So sánh với những người tu chân vẻ mặt hưng phấn đang vọt tới, tâm
tình ngũ ma càng lúc càng sợ hãi lẫn khẩn trương, tuy rằng Trương Văn
Trọng dặn những người tu chân không thương tổn tính mạng bọn hắn, bọn
hắn cũng nghe được nhưng cũng không hề giảm bớt sợ hãi, trái lại càng
thêm cường liệt, bởi vì bọn hắn còn đang hoài nghi, nguyên nhân hắn
không cho thương tổn tính mạng bọn hắn, có phải là có sự trừng phạt
nghiêm khắc nào dằn vặt bọn hắn? Từ sau khi rơi vào ma đạo, đi theo Lệ
Yểm tới nay, bọn hắn cũng không còn tin tưởng trên thế giới này còn
người nào tốt.
Nếu không phải trên người đang bị điện lưu làm tê dại, chỉ sợ bọn hắn đã giống như Lệ Yểm, co chân chạy xa,
làm sao còn ngây ngốc ở lại chỗ này nếm khổ?
Tuy rằng cơ thể bị điện lưu làm tê dại khó thể nhúc nhích, dù là ma lực trong cơ thể cũng bị điện lưu làm hao tổn đại bộ phận, nhưng ngay thời gian liên quan tới tính mạng, ngũ ma vẫn cắn chặt răng không dùng ma lực chống
lại nỗi thống khổ do điện lưu gây ra, mà kiệt lực thúc đẩy ma lực còn
sót lại trong cơ thể định liều mạng thêm lần cuối cùng.
“Theo chân bọn họ liều mạng.” Ngũ ma liếc mắt nhìn, đồng loạt rít lên một câu nói: “Hoặc tâm thuật nhất tu la luyện ngục.”
Tuy rằng nói, hoặc tâm thuật vừa mới bị Trương Văn Trọng dùng y thuật
hóa giải, nhưng ma lực còn sót lại trong người ngũ ma cũng không đủ thi
triển yêu ma thuật lớn nào khác, chỉ có thể đem toàn bộ hi vọng ký thác
trong hoặc tâm thuật, bọn hắn cũng không dám hi vọng xa vời có thể làm
cho những người tu chân tự tàn sát đến toàn quân bị diệt, chỉ hi vọng
làm cho bọn họ lại lần nữa rơi vào hỗn loạn, tranh thủ cho bọn hắn đủ
thời gian giãy ra khỏi lôi điện trên người, chạy thoát khỏi căn phòng
chết tiệt này.
Năm đạo khói đen, lập tức từ trong
thân thể ngũ ma cuộn trào mãnh liệt tuôn ra, cuồn cuộn lan tràn bốn
phía, dùng tốc độ cực nhanh trùng tới thân thể hơn trăm người tu chân.
Nhìn thấy một màn này, ngũ ma không hẹn mà cùng thở dài một hơi.
Theo bọn hắn xem ra, lần này hoặc tâm thuật hẳn đã thi triển thành công.
Nhưng sự tình tiến triển, lại không nằm trong dự liệu của bọn hắn.
Ngay khi ngũ ma cho rằng hơn trăm người tu chân đã lâm vào ảo cảnh,
bọn hắn có thể mượn cơ hội này, bình tĩnh giãy ra lôi điện trên người,
rút lui khỏi căn phòng số năm, thì một nắm tay cực lớn cũng đột ngột
xuất hiện trong phạm vi tầm nhìn của bọn hắn, đem hi vọng cùng chờ mong
của bọn hắn đánh cho nát bấy.
Phanh, một tiếng vang
trầm muộn, nắm tay cực mạnh chuẩn xác bắn trúng mũi Tào Minh, nhất thời
chỉ thấy máu tươi từ mũi hắn phun ra, vẻ mặt tứ ma ngây dại.
“A.” Tào Minh kêu lên thảm thiết trên nắm tay ẩn chứa lực lượng thật
lớn, không chỉ đánh cho hắn máu mũi giàn giụa, đánh luôn người hắn ngã
bật ngửa ra phía sau, phác thông một tiếng gục trên mặt đất.
Tào Minh giãy dụa muốn đứng lên, nhưng ngay lúc này một cái chân lại
đột nhiên xuất hiện, giẫm lên ngực hắn, gắt gao giẫm hắn đè trên mặt
đất, mặc cho hắn giãy dụa thế nào, đều không thể bò lên khỏi mặt đất.
Chủ nhân của nắm tay và cái chân kia, cũng không phải ai khác, chính là Tiêu Chấn, trưởng lão của Ba sơn Tiêu gia.
Tứ ma còn lại đều mở to hai mắt, không thể tin được nhìn một màn trước mắt, thấy những người tu chân không hề rơi vào ảo cảnh, thất thanh kinh hô lên: “Đây…đã xảy ra chuyện gì? Các ngươi không phải đã trúng hoặc
tâm thuật sao? Các ngươi không phải lâm vào trong ảo cảnh sao? Sao ý
thức còn rõ ràng, hành động được như thường?”
“Hoặc tâm thuật? Ảo cảnh? Hoặc cái đầu ngươi, huyễn hoặc mẹ ngươi…”
Lục Hòe thân hình thoăn thoắt, ngay lúc này vọt tới, hắn vốn muốn rút
kiếm, lại đột nhiên nhớ tới lời Trương Văn Trọng vừa phân phó, chỉ đành
bỏ qua ý niệm này trong đầu, nhấc chân đá bật ngửa Trình Văn Lộ, vừa đấm vừa đá: “Đừng tưởng rằng ngươi là một nữ nhân, ta sẽ không đánh ngươi, ở trong mắt của ta, nam nữ đối xử bình đẳng…”
Tôn Đình Quân, Hoắc Thanh cũng lần lượt vọt tới, đều tự chọn một tên mà đánh,
những người tu chân khác tích đầy oán khí trong lòng nhưng không dám
tranh với bốn vị trưởng lão, chỉ đành như ong vỡ tổ nhào về hướng tên
cuối cùng trong ngũ ma.
Giờ khắc này, ma lực trong cơ thể bọn hắn cạn hết, hoàn toàn không còn lực hoàn thủ, chỉ đành dùng
hai tay miễn cưỡng bảo vệ những bộ vị yếu hại trên người, dưới trận đòn
của những người tu chân, những tiếng kêu rên thảm thiết không ngừng vang lên, bọn hắn làm sao cũng nghĩ không ra, mới vừa rồi rõ ràng nhìn thấy
khói đen âm khí tràn vào trong cơ thể những người tu chân này, vì sao
lại không có ai bị rơi vào trong ảo cảnh?
Đây rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Đông y có câu nói, chính thắng tà lui, lại có một câu nói, chính khí trường tồn, tà không thắng chính.
Dưới tình huống chính khí dư thừa trong cơ thể, dù khói đen âm khí có
tràn vào trong cơ thể bọn họ, cũng sẽ bị chính khí dư thừa đẩy lùi hoặc
tiêu diệt, tự nhiên sẽ không bị mê hoặc tâm trí, rơi lại vào ảo cảnh.
Khi những người tu chân đánh đập ngũ ma, Trương Văn Trọng đã kiểm tra xong tình huống trong cơ thể Vô Âm.
Lệ Yểm hai lần xuất thủ, không chỉ phá hủy tiên khí của Vô Âm, đồng
thời còn làm tổn thương tạng phủ trong cơ thể nàng, nếu như không mau
chóng chữa trị, ngày sau sẽ để lại di chứng.
Hắn nhẹ
nhàng dìu nàng ngồi lên, để nàng khoanh chân đưa lưng ngồi trước người
hắn, lại lấy ra ba mươi sáu lôi châm, đâm vào huyệt Thần Đạo, Linh Đài,
Phách Hộ, Hồn Kỳ Môn của Vô Âm, dùng Cố Bổn Bồi Nguyên châm pháp giúp
nàng hành châm.
Theo hắn hành châm, từng sợi linh lực tinh thuần dâng trào từ trong cơ thể hắn bừng lên, dọc theo từng lôi
châm tiến nhập vào trong cơ thể Vô Âm, bắt đầu chữa trị tạng phủ bị hao
tổn của nàng.
Sau một phen hành châm, hắn từ từ hộc
ra một hơi, mà gương mặt vốn đang tái nhợt của Vô Âm cũng khôi phục lại
một tia huyết sắc.
Thu hồi lôi châm, hắn lấy ra một
lọ Âm Dương Bồi Nguyên Đan có dược tính tương đối ôn hòa tự ăn một viên, lại lấy hai viên đưa cho Vô Âm, phân phó: “Ăn vào hai viên Âm Dương Bồi Nguyên Đan này, sau đó vận chuyển công pháp của sư thái, luyện hóa linh lực bên trong.”
Vô Âm theo lời ăn đan dược, suy yếu nói với hắn: “Cảm tạ anh.”
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Cảm tạ chuyện gì? Muốn nói tạ ơn cũng phải do tôi nói, nếu không phải nhờ sư thái liều mạng chặn lại ngũ ma và Lệ
Yểm, tôi làm sao thuận lợi chữa trị cho những người tu chân bị lâm vào
ảo cảnh? Dù tôi không chết dưới thế tiến công của bọn hắn, cũng vô cùng
có khả năng bị tẩu hỏa nhập ma mà chết.”
Vô Âm nhàn nhạt cười, không nói gì, nhắm hai mắt bắt đầu luyện hóa dược lực trong đan dược.
Hắn nhìn nàng, xác định không còn vấn đề, xoay người đi vào giữa
phòng, nhìn những người tu chân đang vây đánh ngũ ma nói: “Được rồi,
được rồi, oán khí cùng lửa giận trong lòng mọi người hẳn đã tiết xong
rồi chứ? Có thể dừng tay được không?”
Thấy hắn đã lên tiếng, mọi người đành dừng tay tản ra.
Ngũ ma nằm trên mặt đất thở hổn hển, đúng như lời bảo chứng của bốn
người Lục Hòe, dù vây đánh bọn hắn, nhưng cũng không làm ảnh hưởng tới
tính mạng bọn hắn.
Tiêu Chấn lấy ra khăn tay, vừa lau máu dính trên tay, vừa không giải thích được hỏi: “Trương tiên sinh,
năm tên này đã rơi vào ma đạo, sao không cho chúng tôi tru sát bọn hắn?”
Hắn nhìn ngũ ma đang nằm trên mặt đất thống khổ rên rỉ, nói: “Bọn hắn
đều bị Lệ Yểm mê hoặc cùng cưỡng bức, mới rơi vào ma đạo, tôi có biện
pháp cứu họ rời khỏi ma đạo, cho họ khôi phục lại thân phận một người
bình thường.”
Bốn người Lục Hòe không khỏi sửng sốt: “Người rơi vào ma đạo…dĩ nhiên còn có biện pháp cứu chữa?”
Nếu như người nói chuyện không phải là hắn, bốn người sẽ nghi ngờ đối
phương nói bậy nói bạ, nhưng hiện tại người nói chuyện là người từng
nhiều lần sáng tạo kỳ tích, cho nên dù bốn người cảm thấy khiếp sợ nhưng cũng tin tưởng hắn thật có năng lực như vậy.
Hắn
cũng không giải thích, mà tự phân phó: “Lục Hòe, ông truyền thông tin
phù cho bốn tổ khác, nói cho họ nếu gặp người nhập ma, đừng giết họ, tốt nhất bắt sống đến đây, mặt khác ông nói cho họ, tôi đã nắm giữ hành
tung của Lệ Yểm, để họ mau chóng tập hợp với chúng ta.”