Từ phòng hội nghị trên tầng hai có thể rõ ràng nhìn thấy cửa phòng y tế. Cho nên khi ba chiếc Audi màu đen dừng lại. Thì đám người Phan Văn Đào
cũng đã nhìn thấy rồi. Hắn mỉm cười cùng Lý Quân, Hồ Cường đi xuống
nghênh đón vị khách nhân tôn quý đến từ Anh quốc, hoàng thân Charles.
Đương nhiên, trước khi nghênh đón hoàng thân Charles, bọn họ cũng không
quên đi qua phòng khám của Trương Văn Trọng, thông tri cho hắn biết
hoàng thân Charles đã tới. Dù sao hôm nay Trương Văn Trọng mới là diễn
viên chính, những người còn lại ở bên cạnh, chẳng qua chỉ là vì làm nền
cho hắn mà thôi.
Ngay khi ba chiếc Audi màu đen vừa
mới dừng ổn định. Thì đám người Phan Văn Đào cũng đi tới trước cửa phòng khám của Trương Văn Trọng. Phan Văn Đào đang chuẩn bị mở miệng thông
báo, thì đột nhiên có một em học sinh hai tay ôm bụng, diễn cảm vô cùng
thống khổ, chen người chạy vào bên trong phòng khám. Ngồi xuống trước
bàn làm việc, hữu khí vô lực thều thào: “Bác sĩ Trương, phiền anh kiểm
tra giúp em một chút đi. Sáng sớm hôm nay tỉnh dậy, em thấy bụng mình co thắt liên tục. Tuy vẫn cố gắng đến trường, nhưng đến giờ thì không chịu nổi thêm nữa.”
Trương Văn Trọng liền kêu Tô Hiểu
Hồng tiến hành khám bệnh cho người này. Gần đây những người tới xem
bệnh, hắn đều phân phó Tô Hiểu Hồng đứng ra giải quyết. Mà hắn thì quan
sát quá trình, chỗ nào sai mơi lập tức uốn nắn.
Cũng bởi phương pháp thực hành kết hợp lâm sàng này. Cho nên mấy ngày qua, y thuật của Tô Hiểu Hồng cũng gia tăng đột biến.
Khi Tô Hiểu Hồng đang chuyên tâm khám bệnh cho em học sinh kia, thì
Trương Văn Trọng ngẩng đầu nhìn về phía đám người Phan Văn Đào, dò hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
“Người kia đến rồi.” Phan Văn Đào cẩn thận hồi đáp. Do có bệnh nhân đang ở nơi này, đồng thời cũng không
rõ ràng thái độ của Trương Văn Trọng, nên hắn cũng không dám trực tiếp
kêu tên của hoàng thân Charles.
“À.” Trương Văn Trọng thuận miệng đáp lời. Nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Quả nhiên trông
thấy ba chiếc Audi màu đen ngừng tại trong sân trường. Hắn lại nhìn về
phía đám người Phan Văn Đào, nói: “Khách phương xa đến, làm phiền mọi
người đi trước thay tôi nghênh đón hắn! Sau khi kiểm tra xong cho bệnh
nhân, tôi sẽ ra ngay lập tức.”
Lúc này đây không chỉ
đám người Phan Văn Đào phải trợn mắt há mồm. Thậm chí, ngay cả Tô Hiểu
Hồng đồng dạng cũng bị lời nói của Trương Văn Trọng làm cho chấn động.
Trên thế giới, người dám kêu hoàng thân Charles chờ đợi một lát, chỉ sợ là cũng phải đếm trên đầu ngón tay.
Tuy rằng Trương Văn Trọng hiện tại chỉ là phó viện trưởng của phòng y
tế trong trường đại học Ung Thành. Nhưng dù sao lúc này là hoàng thân
Charles có việc muốn cầu hắn, nếu không phải chuyện gì quá phận, chỉ sợ
hoàng thân Charles cũng đều phải đáp ứng.
Tại đám
người Phan Văn Đào xem ra, Trương Văn Trọng làm như vậy, không thể nghi
ngờ chính là đang muốn ra oai. Nhưng Eric, Tô Hiểu Hồng cùng Tôn Nguy
lại biết, vốn dĩ tính cách của Trương Văn Trọng là như vậy. Chỉ cần có
bệnh nhân, nhất định phải cứu chữa bệnh nhân trước rồi mới tính toán đến chuyện khác sau.
Đừng nói hiện giờ hoàng thân
Charles muốn gặp, cho dù có là nữ hoàng Elizabeth cùng tổng thống Obama
dắt tay nhau tới, cũng đều phải chờ Trương Văn Trọng khám bệnh xong cho
bạn học sinh này, rồi mới nói chuyện. Đây không phải ra oai, hay tìm
chút thể diện, hoặc là phân biệt chủng tộc văn hóa khác nhau. Mà chỉ là
thói quen y đức tận tình với bệnh nhân của Trương Văn Trọng thôi.
Vốn Phan Văn Đào muốn khuyên giải, nhưng lại trông thấy Tôn Nguy nhìn
mình khẽ lắc đầu, vì thế hắn cũng cải biến suy nghĩ: “Được rồi, nếu
Trương tiên sinh đã nói như vậy! Trước tiên chúng tôi tạm thời thay mặt
anh nghênh đón vị khách quý kia. Đợi chuyện tình bên này xong xuôi, anh
cũng ra ngay nhé!”
Dứt lời, hắn nhìn Trương Văn Trọng gật đầu biểu thị cáo từ. Rồi xoay người đi ra nghênh đón hoàng thân
Charles. Là một quan viên chính phủ, hắn cũng không dám lãnh đạm với
hoàng thân Charles, vạn nhất xảy ra chuyện tranh chấp ngoại giao, như
vậy bản thân hắn cũng không gánh vác nổi.
Còn Eric
sau khi do dự một hồi, cuối cùng mới chạy theo sau đám người Phan Văn
Đào, bước ra nghênh đón hoàng thân Charles. Tuy rằng hắn rất muốn ở lại
phòng khám trao đổi kiến thức với Trương Văn Trọng, nhưng dù sao hắn
cũng là công dân Anh quốc, hơn nữa còn là tước sĩ. Thời gian đứng trước
mặt thành viên trong hoàng gia, nhất là hoàng thân Charles, cũng không
thể thiếu lễ nghi phép tắc được.
Chớp mắt qua đi, chỉ còn lại bốn người Trương Văn Trọng, Tô Hiểu Hồng, Tôn Nguy, cùng bạn
học sinh đến khám bệnh. Tôn Nguy rất bình thản, bởi vì hắn sống từ nhỏ
tại kinh thành, đã từng gặp qua không ít đại nhân vật. Cho nên giờ khắc
này cũng không vì sự xuất hiện của hoàng thân Charles mà rối loạn tâm
tình.
Nhưng so sánh cùng biểu hiện của Tôn Nguy, thì
Tô Hiểu Hồng lại có chút đứng ngồi không yên. Đây cũng không thể trách
nàng, bởi vì từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp qua đại nhân vật nào. Lúc này
bỗng nhiên nghe nói hoàng thân Charles tới đây. Nếu tâm tình của nàng
không khẩn trương bối rối, thì đó mới chính là quái sự ah!
Trương Văn Trọng liếc mắt nhìn Tô Hiểu Hồng nói: “Là một người thầy
thuốc, trong lúc chữa trị cho bệnh nhân. Cô phải đem tính mạng của bệnh
nhân đặt ở trong lòng, trước khi chưa trị dứt bệnh, không được phân
tâm.”
“Dạ.” Tô Hiểu Hồng biến sắc, vội vàng cung kính đáp lời. Theo sau thu liễm tinh thần, cẩn thận khám bệnh cho người bạn
học này.
Đợi sau khi Tô Hiểu Hồng khám và chữa bệnh
xong cho người bạn học kia. Trương Văn Trọng mới đứng dậy, nhìn về phía
Tôn Nguy cùng Tô Hiểu Hồng mỉm cười, nói: “Đi thôi, chúng ta đi ra
nghênh đón hoàng thân Charles.”
Lúc này hoàng thân Charles đang ngồi trong phòng khách tại đại sảnh, chờ đợi gần một tiếng thời gian rồi.
Ở nơi này còn có Phan Văn Đào ngồi bên cạnh hắn, đang dùng tiếng Anh
lưu loát cùng hắn tiến hành trò chuyện. Những người còn lại, thì đều
đứng ở bên cạnh hai người bọn họ. Bởi vì chỉ còn một lát nữa là đến giữa trưa, cho nên cũng không có nhiều người ra vào trường học, ngẫu nhiên
xuất hiện một hai người đi qua, cũng chỉ quẳng ném ánh mắt kinh ngạc mà
thôi, không ai nhận ra hoàng thân Charles. Ngay cả như thế, nhưng cận vệ của hoàng thân Charles và nhân viên đến từ Cục Cảnh Vệ Bộ Tổng Tham Mưu vẫn không dám buông lỏng cảnh giác....tùy thời đều dùng ánh mắt sắc bén quan sát bốn phía xung quanh.
Cùng thời gian, ba
người Trương Văn Trọng, Tô Hiểu Hồng và Tôn Nguy chuẩn bị đi nghênh đón
hoàng thân Charles. Thì nhân viên đến từ Cục Cảnh Vệ Bộ Tổng Tham Mưu
đột nhiên phát hiện ra một đạo ánh sáng lấp lóe dị thường, hắn cũng
không quát lên. Mà chỉ hướng đồng sự của mình làm dấu ra hiệu. Theo sau
ầm thầm di chuyển đến chỗ ánh sáng tình nghi phát ra. Chỉ với một thế
bao vây nhanh lẹ, hai người đã bắt được mục tiêu trốn ở phía sau lùm
cây.
Đây là một nữ phóng viên đang ôm máy ảnh trong
tay, thần tình hoảng sợ tái nhợt. Xem niên kỉ của nàng, hẳn là chỉ
khoảng trên dưới hai mươi lăm tuổi, bộ dạng thanh tú, tóc buộc đuôi
ngựa, mặc một thân trang phục tác nghiệp màu đen. Ngay khi bị nhân viên
cảnh vệ tóm gọn, nàng cũng biểu hiện phi thường tỉnh táo, mặc dù khá
hoảng hốt nhưng vẫn thành thành thật thật để nhân viên cảnh vệ áp giải
vào trong đại sảnh.
Bởi vì nàng nhận ra hoàng thân
Charles cùng Phan Văn Đào, liền biết chuyện này quan hệ trọng đại. Nếu
như nàng thành thật một chút, có lẽ cũng không gặp phải vấn đề gì. Nhưng chỉ cần nàng phản kháng, nói không chừng sẽ bị hiểu lầm là phần tử
khủng bố cũng nên.
Lần này, công tác bảo vệ hoàng
thân Charles là do Bạch Quang Minh phụ trách. Giờ khắc này, Bạch Quang
Minh dáng người mập mạp cũng đang đứng ở bên trong đại sảnh. Nữ phóng
viên trốn sau lùm cây ở bên ngoài sân trường, bị nhân viên cảnh vệ đưa
tới trước mặt hắn.
“Thủ trưởng, phát hiện ra một nữ
phóng viên. Đây là máy ảnh của cô ta.” Nhân viên cảnh vệ đem chiếc máy
ảnh kĩ thuật số, giao lại cho Bạch Quang Minh.
“Cô là phóng viên? Cô làm việc cho tòa soạn nào?” Bạch Quang Minh ngắm nghía chiếc máy ảnh trong tay, dò hỏi.
“Tôi là Cốc Vũ, phóng viên tác nghiệp của tờ Nhật Báo Ung Thành. Trong túi quần có thẻ phóng viên chứng minh thân phận của tôi.” Nữ phóng viên đáp lời, trong thanh âm có chút run run.
Sau khi xác định chiếc máy ảnh này chỉ là một chiếc máy ảnh kĩ thuật số bình
thường. Bạch Quang Minh liền thu hồi cuộn film, trả lại máy không cho nữ phóng viên, nói: “Sự việc lần này không thể đăng báo. Cũng không được
phỏng vấn. Tôi sẽ phái người đưa cô trở về tòa soạn.”
Trương Văn Trọng từ phòng khám đi tới đại sảnh trường học. Chứng kiến
rõ ràng mọi chuyện xảy ra ở đây xong, đột nhiên trong lòng hắn rung
động. Lần này chữa bệnh cho nữ hoàng Elizabeth cũng là thời cơ để chấn
hưng Đông y. Chính mình có nên biểu hiện một chút, để cho mọi người tin
tưởng vào công dụng của Đông y hơn không?
Bất kể như thế nào, đây cũng là một chuyện hữu ích đi!
Nghĩ vậy, nên Trương Văn Trọng ở phía sau mở miệng nói: “Bạch tiên
sinh, mong ông trả lại cuộn film cho cô ta. Tôi quyết định để cô ấy đăng tải toàn bộ thông tin, trong quá trình chữa bệnh lần này.”