Khi Lý Quân vội vàng chạy tới phòng y tế đại học Ung Thành, quả nhiên đã nhìn thấy vị thị trưởng Phan Văn Đào vừa mới nhậm chức không lâu. Nhưng khác với tràng diện rầm rộ mà Lý Quân tưởng tượng chính là, Phan Văn
Đào cũng không bưng cái giá của một thị trưởng, trái lại vẻ mặt mỉm cười đang ngồi nói chuyện bên một giáo y như Trương Văn Trọng.
Có thể ngồi vào vị trí phó cục trưởng cục vệ sinh Ung Thành, Lý Quân
cũng được xem như là lão bánh quẩy lăn lộn nhiều năm trong quan trường.
Tự nhiên là có thể nhìn ra, hiện tại vẻ mỉm cười trên mặt Phan Văn Đào
cũng không phải là dối trá, mà là phát ra từ sâu trong nội tâm. Cùng lúc đó, hắn còn phát hiện một việc làm cho hắn khiếp sợ. Phan Văn Đào đường đường là một thị trưởng, khi đối mặt với Trương Văn Trọng lại tất cung
tất kính, thậm chí giữa đôi mày còn lộ ra tia cảm kích. Theo hắn biết,
Phan Văn Đào đã từng là bí thư của một vị đại lão tại trung ương, từ sau khi được điều tới đảm nhiệm thị trưởng tại Ung Thành tới nay, vẫn luôn
sầm mặt, đừng nói là tất cung tất kính đối với ai, thậm chí dù một chút
gương mặt tươi cười cũng không có. Trong khoảng thời gian ngắn, Lý Quân
thậm chí hoài nghi có phải mình đã hoa mắt nhìn lầm. Nhưng sau khi cố
sức nhu mắt, hắn lại phát hiện tràng diện vẫn đúng là như vậy.
Không hề nghi ngờ, một màn trước mắt rõ ràng đang tồn tại chân thực,
nhưng lại làm cho Lý Quân có loại cảm giác cổ quái cùng quỷ dị.
Lý Quân tự nhiên sẽ không ngu xuẩn cho rằng, một màn cổ quái này là do Trương Văn Trọng sắp đi Anh quốc chữa bệnh cho nữ hoàng Elizabeth gây
ra. Chỉ có một lý do để giải thích việc này, đó là thân phận bối cảnh
của Trương Văn Trọng cũng không đơn giản. Điều này làm cho hắn âm thầm
suy đoán về thân phận Trương Văn Trọng, đồng thời cũng không khỏi thở ra một hơi. May là Phan Văn Đào chạy tới phòng y tế trước, bằng không hắn
rất có khả năng sẽ đắc tội Trương Văn Trọng thần bí này.
Lý Quân đứng ngay cửa phòng, cung kính kêu một tiếng: “Phan thị
trưởng.” Ngay khi hắn đang do dự nên dùng loại tư thái nào để đối mặt
Trương Văn Trọng, Phan Văn Đào đang ngồi bên cạnh Trương Văn Trọng cũng
đã mỉm cười nhìn hắn ngoắc tay nói: “Lý phó cục trưởng cũng tới? Tiến
vào ngồi đi. Không nghĩ tới anh cũng thu được tin tức.”
“Ác, suýt chút tôi đã quên, anh nhận công tác về việc phân công quản
lý hệ thống vệ sinh Ung Thành. Nói vậy tin tức này do lãnh sự quán tại
Ung Thành chúng ta thông tri cho anh phải không?”
Lý
Quân không hề ngờ tới Phan Văn Đào lại mỉm cười nói chuyện với mình, tuy nói tám chín phần mười là do có mặt Trương Văn Trọng, nhưng trong lòng
hắn đúng là có điểm kích động. Dù sao toàn bộ Ung Thành từ trên xuống
dưới, có thể được Phan Văn Đào mỉm cười nói chuyện, quả nhiên ít ỏi
không có mấy ai. Hắn vội vã cung kính trả lời một tiếng: “Đúng vậy.” Sau đó cất bước đi vào trong phòng, đứng bên cạnh bí thư của Phan Văn Đào.
Lúc đi vào phòng, lúc này Lý Quân mới phát hiện. Ở bên trong phòng còn có hai người một nam một nữ đang ngồi, hẳn là thực tập sinh của Trương
Văn Trọng. Ngoài ra còn có một người nhìn quen mắt, đang ngồi bên cạnh
Trương Văn Trọng, trong tay còn đang cầm một máy notebook. Vừa dùng
tiếng Anh cung kính hỏi han Trương Văn Trọng ít vấn đề, vừa rất nhanh
đem lời giải đáp của Trương Văn Trọng ghi vào trong notebook.
Đợi khi hắn tỉ mỉ nhìn kỹ dáng dấp của người nước ngoài trước mặt,
trong lòng hảo hảo nhớ kỹ một chút, Lý Quân nhất thời dùng tiếng Anh
kinh hô lên: “Ông…ông là tước sĩ Eric?”
Người nước
ngoài đang cầm notebook liên tục ghi nhớ, chính là tước sĩ Eric. Trước
đó hắn đến đại học Ung Thành tham gia giao lưu học thuật, cũng từng gặp
mặt Lý Quân một lần, lúc này nghe được Lý Quân gọi hắn, hắn quay đầu
nhìn Lý Quân gật đầu giống như chào hỏi, sau đó lại quấn quýt lấy Trương Văn Trọng, lại tiếp tục hỏi han về tri thức Trung y.
Eric thân là tước sĩ y học viện hoàng gia, ở trong giới y học toàn cầu
còn có danh vọng không nhỏ, không ngờ lại dùng tư thái của một học sinh
đang cung kính hỏi một vị giáo y trẻ tuổi về tri thức y học, một màn có
thể nói ly kỳ như vậy, thoáng chốc đã làm cho Lý Quân ngây người. Hắn
thậm chí nhịn không được hoài nghi, ngày Cá tháng tư có phải đã đến
trước thời gian rồi hay không?
Nhưng sự khiếp sợ của
Lý Quân còn chưa đến lúc kết thúc. Diện tích căn phòng của Trương Văn
Trọng vốn đã không lớn, ngày trước chỉ có Trương Văn Trọng và Tô Hiểu
Hồng cũng không cảm thấy gì, nhưng hiện tại bên trong phòng ngoại trừ
hai người họ, còn có Tôn Nguy, Eric, Hồ Cường, Phan Văn Đào cùng bí thư, lại thêm Lý Quân vừa mới tới, bấm tay tính toán cũng đã có tám người.
Tám người ở trong một phòng, nhất thời làm căn phòng có chút chật chội
chen chúc, thế cho nên làm cho thỉnh thoảng có một hai học sinh muốn đến tìm Trương Văn Trọng để khám bệnh, nhìn thấy tràng cảnh bên trong phòng liền hoảng sợ.
Nhìn thấy tình cảnh này, Tôn Nguy
nhất thời nhíu mày. Không khách khí nhìn Phan Văn Đào nói: “Phan thị
trưởng, có phải các ông nên đến chỗ khác đợi được không? Ở đây dù sao
cũng là phòng khám bệnh, bốn người các vị cứ ở chỗ này, làm bệnh nhân
muốn vào khám cũng không được, đây không phải làm vướng bận hay sao?”
Câu nói của Tôn Nguy làm Lý Quân, Hồ Cường cùng với bí thư của Phan
Văn Đào thất kinh. Tôn Nguy bất quá chỉ là một thực tập sinh của Trương
Văn Trọng mà thôi. Không ngờ không chút giữ lời ăn nói, dùng cách nói
như mệnh lệnh nói với Phan Văn Đào. Ánh mắt bọn họ không nhịn được đều
nhìn Phan Văn Đào, muốn xem hắn sẽ phản ứng ra sao. Nhưng làm bọn họ
hoàn toàn không ngờ chính là, Phan Văn Đào không hề tức giận, ngược lại
còn nhìn Trương Văn Trọng tạ lỗi: “Xin lỗi Trương tiên sinh, đúng thật
tôi suy nghĩ không chu toàn, làm anh gặp phiền phức.” Hắn nghiêng người
nhìn Hồ Cường đang khiếp sợ mà ngây ra, cười hỏi: “Hồ viện trưởng, bên
trong phòng y tế của các vị hẳn có phòng hội nghị chứ? Chúng ta đến đó
chờ một lát, đợi hoàng thân Charles đến, đừng ở lại chỗ này gây trở ngại Trương tiên sinh chữa bệnh cho bệnh nhân.”
“A? Ác,
tốt, tốt…” Hồ Cường thật vất vả mới tỉnh táo lại, vội vã cung kính dẫn
Phan Văn Đào và Lý Quân đi đến phòng họp trên lầu hai. Ngay khi đi ra
phòng Trương Văn Trọng, hắn còn không quên quay đầu lại nhìn Tôn Nguy,
nhịn không được trong lòng thầm nghĩ: “Người thanh niên luôn nóng nảy,
không ngờ ngay cả thị trưởng mà cũng không khách khí chỉ trích. Chỉ là
không biết Phan thị trưởng nghe chỉ trích mà không tức giận, đến tột
cùng do hắn có lòng độ lượng rộng rãi, hay bởi vì nể mặt Trương Văn
Trọng?”
Có ý nghĩ này không chỉ một mình Hồ Cường, còn có Lý Quân và bí thư của Phan Văn Đào, cũng đều hiện lên nghi vấn cùng loại.
Đợi khi bốn người Phan Văn Đào đi ra, Tôn Nguy cười hì hì nhìn Trương
Văn Trọng nói: “Trương ca, tôi giúp anh đuổi bốn người vướng bận đi rồi, anh làm sao cảm tạ tôi đây?”
Trương Văn Trọng cười
mắng một câu: “Cũng là cậu nhiều chuyện.” Rồi cũng không để ý đến hắn,
mà tiếp tục giảng giải lý luận Đông y cho Eric. Chỉ là lúc này hắn dùng
tiếng Trung, chỉ khi nói đến một ít thuật ngữ Đông y chuyên dụng, mới
phiên dịch thành tiếng Anh. Tôn Nguy đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó sắc
mặt giật mình, hắn đã hiểu được, Trương Văn Trọng làm như vậy là muốn
nhắc nhở hắn, Eric hiểu được một ít tiếng Trung. Mặc dù ở phương diện
đọc viết còn chưa ổn, nhưng tiếng xã giao, Eric có thể nghe hiểu được,
cho nên có một số việc tốt nhất đừng nên nói ngay trước mặt hắn.
Tôn Nguy cũng không nói nữa, vùi đầu xem tiếp quyển Đường Bản Thảo trong tay.
Đang khi giảng giải lý luận Đông y cho Eric, trong lòng Trương Văn
Trọng cũng không ngừng cảm khái. Từ cục diện của giới y học quốc nội mà
xem, Đông y thật sự là đang dần suy thoái. Không nhắc đến hàng năm đều
có bộ phận chuyên gia nhảy ra nói Đông y là ngụy khoa học, là thứ mánh
khóe lừa bịp, là vu thuật, thậm chí còn có một ít tinh anh nhân sĩ, đem
Đông y biến thành rác rưởi. Hàng năm những y học viện quốc nội chiêu
sinh, ngành Đông y, thuốc Đông y tình huống chiêu sinh quả thực phải
dùng từ tiêu điều để hình dung, nhất là so sánh với y học lâm sàng, càng thêm hiện rõ cục diện suy thoái của Đông y hiện nay tại quốc nội. Mà
bên trong bệnh viện, đại đa số bệnh viện đều dùng Tây y làm chính, tuy
rằng cũng có phòng khám bệnh Đông y, nhưng bộ phận có thể nói cực nhỏ,
cho dù có bệnh viện mang danh Đông y viện cũng là như vậy. Dù sao kinh
tế hiện tại, so sánh với việc hành nghề hay thuốc Đông y kiếm không được tiền, trong khi Tây y dù thu tiền viện phí cao ngất trời, cũng vẫn có
bệnh nhân chạy tới, vì thế cũng không có chuyện gì đáng kỳ quái.
Trương Văn Trọng cũng thật tình muốn trọng chấn Đông y, bằng không hắn cũng sẽ không đáp ứng Ngô Thủ Chí, ở thời gian bắt đầu học kỳ mới, sẽ
mở lớp giảng tri thức lý luận Đông y, để tạo cơ sở cho những học sinh
đăng ký học Đông y hệ. Thậm chí hắn còn dự định, đến lúc đó sẽ chọn lựa
mấy học sinh có phẩm hạnh tốt mang theo bên người để bồi dưỡng. Nhưng
hắn cũng hiểu rất rõ, đây chỉ là những hành động nho nhỏ, so với mục
đích trọng chấn Đông y, có thể nói kém quá xa, quá xa.
Nhìn vẻ mặt thành kính học hỏi của tước sĩ Eric, Trương Văn Trọng đột
nhiên ý thức được, có thể mượn cơ hội chữa bệnh lần này cho nữ hoàng
Elizabeth II, phấn chấn danh vọng và địa vị cho Đông y! Chỉ cần có thể
hấp dẫn càng nhiều người quan tâm đến Đông y, lý giải, học tập, chân
chính học hiểu, nắm giữ, như vậy mới có ngày trọng chấn được quốc túy
này. Bằng không, một ngày nào đó nó sẽ vĩnh viên biến mất ở trên đời
này.
Nếu như thật sự có ngày đó, cũng không biết lão
tổ tông của chúng ta sẽ có cảm tưởng như thế nào? Có thể họ chỉ đành
lạnh lùng phun ra ba chữ “Bại gia tử” mà thôi đi?
Ngay khi Trương Văn Trọng còn đang suy tư cảm khái, ba chiếc Audi màu
đen bảng số quân đội chậm rãi ngừng lại trước cửa phòng y tế.