Siêu Cấp Tiên Y

Chương 615: Chương 615: Khách không mời mà đến




Nếu đã dẫn Xích Hà đạo trưởng và Trác Thanh Liên về nhà, Trương Văn Trọng cũng không nghĩ tới sẽ giấu diếm việc linh cư tồn tại với bọn họ. Dù sao, thân là người tu chân, dù tu vi có thấp thế nào, lúc đi vào linh cư, đều trước tiên nhận thấy được dị dạng.

Bởi vậy, sau khi nghe Xích Hà đạo trưởng khiếp sợ hỏi, trên mặt hắn cũng không có biểu tình gì khác, chỉ mỉm cười gật đầu đáp: “Không sai, ở đây là linh cư.”

Sau khi có được câu trả lời thuyết phục của hắn, vẻ khiếp sợ trên mặt Xích Hà đạo trưởng càng phát ra cường liệt. Bởi vì quá mức khiếp sợ, hắn nói chuyện đã không còn lưu loát, gián đoạn, nghẹn họng nhìn trân trối nói: “Trời ạ, Trương tiên sinh không ngờ ở trong thành phố phồn hoa lại tìm được một tòa linh cư? Đây…đây thật đúng làm kẻ khác khó thể tin a.”

Ở thế giới hiện nay, nguyên bản linh khí cũng rất thiếu thốn. Mà càng nhiều thành thị, linh khí lại càng loãng. Cho nên rất nhiều tông phái tu chân, đều phải tuyển cứ địa trong núi hoặc nơi yên tĩnh. Bởi vì nơi đó rất ít bị phá hư, linh khí càng nhiều hơn trong thành thị.

Vì vậy, trong một thành phố lớn có nhân khẩu đông đảo phát hiện được linh cư, xác suất còn ít hơn cơ hội trúng số độc đắc, chỉ tồn tại bên trong lý luận. Thế nhưng hiện tại, chuyện chỉ tồn tại trong lý luận, không ngờ vào trong tay Trương Văn Trọng lại biến thành hiện thực.

Thử hỏi, Xích Hà đạo trưởng và Trác Thanh Liên làm sao không khiếp sợ?

“Vận khí của Trương tiên sinh, quả nhiên tốt tới mức làm kẻ khác đố kỵ…” Hồi lâu sau, Xích Hà đạo trưởng mới mở miệng nghẹn ra được một câu cảm khái.

Trong lúc cảm khái, trong lòng hắn càng thêm kích động cùng vui vẻ.

Theo Xích Hà đạo trưởng xem ra, vô luận là tông phái nào hoặc cá nhân nào, sau khi thu được linh cư, đều hận không nghĩ cách giấu kín thật sâu. Nhưng hiện tại Trương Văn Trọng lại chịu mời hắn đến nhà, xem như để hắn biết bí mật về linh cư.

Điều này nói rõ cái gì?

Điều này nói rõ Trương Văn Trọng đã hoàn toàn xem bọn họ thành người một nhà.

Còn có chuyện gì so với việc được hắn xem thành người một nhà, càng thêm làm kẻ khác kích động cùng vui vẻ?

So sánh với Xích Hà đạo trưởng đang kích động không biết nên làm gì mới tốt, Trác Thanh Liên cũng lãnh tĩnh hơn rất nhiều, nàng vội vàng tỏ thái độ: “Trương tiên sinh xin yên tâm, tối nay những gì chúng ta nhìn thấy, tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài.”

Lúc này Xích Hà đạo trưởng cũng hồi phục lại tinh thần, vội vàng vỗ ngực trịnh trọng bảo chứng: “Thanh Liên nói không sai, chuyện về linh cư chúng ta tuyệt đối sẽ không nói lung tung ra ngoài.”

Nếu đã dẫn hai người đi vào linh cư, hắn cũng không lo lắng bọn họ sẽ đem chuyện linh cư tiết lộ ra ngoài. Huống chi hiện tại hắn đã trọng tố pháp trận phòng ngự linh cư, càng có thêm Minh Xà, Tiêu Đồ có tu vi Hóa Thần kỳ cùng Luyện Hư kỳ thủ hộ ở đây, dù có tên thật đui mù có ý đồ xông vào, đổi lấy tuyệt đối sẽ không phải là kết cục gì tốt.

Vì vậy nghe sự bảo chứng trịnh trọng của hai người, hắn chỉ mỉm cười vẫn không nói gì.

Ba người ngồi trong phòng khách đợi thêm gần một giờ, khi sắc trời hoàn toàn tối hẳn, những đệ tử Hà Phi Quan hộ tống linh tài liệu vẫn còn chưa đến, vẫn còn bị kẹt xe trên đường.

Mắt thấy đã đến giờ cơm, hắn thẳng thắn mời hai người cùng dùng bữa cơm. Với việc này Trác Thanh Liên vẫn còn bảo trì lãnh tĩnh, nhưng Xích Hà đạo trưởng lại vui mừng, kích động không nói nên lời, thế cho nên khi hắn ăn cơm, đừng nói là đĩa rau, dù bàn tay cầm chén cơm vẫn không ngừng run, giống như bị bệnh.

Ăn xong cơm tối, đợi thêm nửa giờ, bốn đệ tử Hà Phi Quan hộ tống thiên cấp linh tài liệu mới chậm chạp chạy tới.

Sau khi nhận được điện thoại họ gọi tới, Xích Hà đạo trưởng vội vã nói với Trương Văn Trọng: “Trương tiên sinh, người của tôi đã tới rồi, hiện tại còn đang ở ngoài cửa lớn tiểu khu. Còn thỉnh ngài chờ thêm một chút, tôi đi ra lấy tài liệu mang vào.” Dứt lời hắn đi ra biệt thự, đi nhanh về hướng cửa lớn tiểu khu.

Bốn đệ tử đang chờ bên ngoài, thấy Xích Hà đạo trưởng đi nhanh ra, vội vàng cầm một chiếc hộp đi tới, trên mặt họ đều thấp thỏm cùng bất an. Theo bọn họ xem ra, lần này trên đường làm lỡ quá nhiều thời gian, hơn phân nửa sẽ làm sư phụ bất mãn. Vì vậy họ cũng đã chuẩn bị tâm lý nghe trách phạt.

Nhưng làm bốn gã đệ tử hoàn toàn không ngờ chính là sau khi Xích Hà đạo trưởng nhận lấy hộp mật mã, không những không có ý tứ trách phạt bọn họ, trái lại còn cười tủm tỉm tán thưởng một câu: “Lần này bốn người các ngươi tới trễ, nhưng trễ rất tốt.”

Xích Hà đạo trưởng không có lý do gì mất hứng, bởi vì nhờ bốn người này tới trễ, hắn mới có cơ hội đáp ứng lời mời về nhà Trương Văn Trọng làm khách. Nếu như bốn người này đến đúng giờ, chỉ sợ hắn đã không có cơ hội như thế.

Nhưng bốn đệ tử cũng không rõ ràng trong lòng hắn suy nghĩ chuyện gì, sau khi nghe lời khen của hắn, trên mặt không những không có vẻ vui mừng, trái lại còn nhìn nhau, không rõ vì sao mình tới chậm còn nhận được sự tán thưởng.

Lẽ nào sư tôn đang nói xỏ?

Ân, không sai, nhất định là nói xỏ.

Nghĩ đến làm sư tôn tức giận đến mức nói xỏ xiên, bốn đệ tử càng thêm thấp thỏm bất an, đều khổ sở đợi lửa giận của sư tôn phủ xuống.

Nhưng làm bọn hắn càng thêm khiếp sợ cùng không giải thích được chính là Xích Hà không những không nổi giận, thậm chí còn cười tủm tỉm lấy ra thẻ tín dụng ném cho họ, nói: “Thường ngày các ngươi đều khổ tu trên Ba Hà sơn, rất khó có dịp xuống núi một lần. Lần này ta cho các ngươi nghỉ hai ngày, cho các ngươi thả lỏng chơi đùa một phen. Thẻ tín dụng này các ngươi cầm dùng, nếu như không đủ tiền, gọi điện thoại cho Ngô Phẫn.”

Nói xong câu này, hắn không hề để ý tới đám đệ tử đang ngây ra, xoay người đi vào tiểu khu, miệng ậm ừ hát, hướng về biệt thự của Trương Văn Trọng đi đến.

Đợi khi bóng lưng hắn biến mất trong bóng tối, một đệ tử mới đầy ngập nghi hoặc nói: “Đây…rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”

Sắc mặt một vị sư huynh đồng môn bên cạnh hắn chợt tái nhợt không gì sánh được, cả người run run, dùng thanh âm run rẩy nói: “Đây lẽ nào là bữa ăn cuối cùng trong truyền thuyết?”

Ba gã khác vội vàng hiếu kỳ dò hỏi: “Bữa ăn cuối cùng? Là ý tứ gì?”

Đệ tử kia nuốt nước bọt, gian nan hộc ra một câu: “Lẽ nào các ngươi không có xem qua ti vi sao? Những người trước khi bị tuyên án tử hình, đều được cấp bữa ăn ngon phong phú, còn gọi là cơm chặt đầu…”

Hắn vừa nói những lời này, ba gã đệ tử trợn mắt há hốc, kinh hô:

“Ý của ngươi là, sư tôn cho thẻ tín dụng, cho chúng ta thả lỏng chơi đùa, sau khi đùa thỏa mãn, quay về thu thập chúng ta?”

“Không sai, sư tôn nhất định ôm loại ý niệm này trong đầu. Với tính cách của ông ấy, tuyệt đối sẽ không thể không nghiêm phạt khi chúng ta phạm sai lầm, trái lại còn muốn ngợi khen…”

“Xong, xong, ta còn trẻ tuổi, ta còn không muốn chết a…mấy người các ngươi nói, nên làm gì bây giờ mới tốt?”

Bốn người rõ ràng hiểu lầm ý của Xích Hà đạo trưởng, gấp đến mức muốn khóc òa lên. Sau khi cùng thương lượng hồi lâu, cuối cùng bọn họ quyết định, không đi đâu, ở ngay cửa lớn chờ hắn đi ra, nhận sai với hắn, thỉnh cầu hắn tha thứ…

Xích Hà cũng không biết một phen ý tốt của mình, đổi lấy một kết quả như thế. Lúc này hắn đang mang theo hộp mật mã, bước nhanh về hướng biệt thự của Trương Văn Trọng.

“Trương tiên sinh, đã để anh đợi lâu. Tài liệu bên trong hộp, để tôi mở cho anh xem.” Vẻ mặt Xích Hà đạo trưởng cung kính nói, đồng thời mở cấm chế trên hộp, đặt lên bàn trà, giải khai mật mã cùng cấm chế, lại mở ra.

Nhưng ngay lúc này, vùng lông mày của Trương Văn Trọng chợt nhíu lại, trong ánh mắt bỗng nhiên hiện lên một đạo hàn quang làm kẻ khác dựng đứng tóc gáy.

Cùng lúc đó, nguyên bản Tiêu Đồ cùng Minh Xà đều đang cùng người nhà Trương gia xem phim truyền hình, cùng sưu một tiếng từ sô pha bắn lên, bày ra tư thái như lâm chiến, trên mặt đều là thần sắc đề phòng. Chiến ý và sát khí đều từ trên người họ phát ra, làm ôn độ xung quanh đều giảm xuống.

Biến hóa thình lình xảy ra dọa Xích Hà đạo trưởng và Thanh Liên hoảng sợ. Hai người còn tưởng Trương Văn Trọng muốn đối phó bọn họ, liền bày ra tư thái như phòng ngự, nhưng nghĩ lại nghĩ, chỉ bằng thực lực hai người, đừng nói là Trương Văn Trọng, dù là yêu quái như Tiêu Đồ cùng Minh Xà, cũng dễ dàng thu thập họ.

Vì vậy hai người đành bỏ đi ý niệm chống cự trong đầu, miễn cưỡng trấn định hỏi: “Làm…làm sao vậy?” Thanh âm run rẩy, không hề nghi ngờ đã bộc lộ nội tâm kinh khủng cùng bất an của hai người.

“Đừng khẩn trương, tạm thời thu hồi linh tài liệu lại.” Trương Văn Trọng quay đầu nhìn hai người cười, lại đưa ánh mắt thâm thúy nhìn ra cửa sổ đen kịt, cười lạnh nói: “Có mấy người khách không mời mà đến, sợ là đang muốn xâm nhập vào nhà ta…”

Sau khi hiểu được thái độ của mấy người Trương Văn Trọng không phải nhằm vào mình, hai người không hẹn cùng thở dài một hơi. Sau khi bố trí lại hộp mật mã, hai người nhịn không được suy đoán trong lòng: “Là ai, lại lớn mật như vậy, dám xông vào nhà Trương tiên sinh?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.