Trong lòng hai người tràn đầy hiếu kỳ không nhịn được ngẩng đầu lên, theo ánh mắt Trương Văn Trọng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Quả nhiên, trong màn đêm ngoài cửa sổ, có hơn mười bóng người đang di chuyển.
Nhìn ra được, những người này có vẻ thật tự tin, căn bản không xem đám
người Trương Văn Trọng ở trong biệt thự ra gì. Bởi vì từ đầu đến cuối
thái độ bọn hắn thật nghênh ngang, không hề có chút ý niệm che giấu hành tung của mình.
Đưa mắt nhìn hộp mật mã, Xích Hà đạo trưởng nhịn không được suy đoán: “Chẳng lẽ bọn người này vì linh tài liệu mà tới?”
Thế nhưng hắn rất nhanh lắc đầu phủ quyết suy đoán của chính mình, âm
thầm suy nghĩ: “Bọn người kia hẳn không phải vì linh tài liệu mà tới,
bằng không bọn hắn đã sớm động thủ trên đường đi, hà tất chờ tới bây
giờ? Theo ta thấy bọn người kia hẳn vì linh cư của Trương tiên sinh mà
tới. Hừ, cũng không biết là đệ tử của tông phái nào, không ngờ dám đem
chủ ý đánh lên người Trương tiên sinh, thực sự là không biết sống chết…”
Nghĩ thông suốt ngọn nguồn, hai người cũng không nói nhiều, bày ra dáng dấp xem kịch vui ngồi một bên, muốn nhìn xem Trương Văn Trọng rốt cục
làm sao thu thập những tên đui mù kia. Tuy rằng bọn họ không biết linh
cư này có phòng ngự ra sao, nhưng luôn có lòng tin cực lớn đối với hắn.
“Là mấy tên kia.” Con mắt Tam Túc Ô sắc bén, liếc mắt liền nhìn ra
trong số hơn mười người kia, có mấy người từng xâm nhập linh cư, làm hại nó bị rụng sạch hết lông.
Cừu nhân gặp mặt đặc biệt đỏ mắt, Tam Túc Ô vỗ đôi cánh thịt, bay lên đầu vai Trương Văn Trọng, căm giận nói: “Chủ nhân, lúc trước mấy người này muốn xông vào linh cư. Không nghĩ
tới bọn họ không những không thay đổi, còn tìm thêm giúp đỡ…ngài nhất
định phải báo thù cho chúng tôi a.”
“Yên tâm đi, ta nhất định sẽ thay ngươi giáo huấn bọn hắn thật tốt.” Hắn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt
nhìn mười mấy người bên ngoài càng biến thành sắc bén.
Đám khách không mời mà đến trong đêm, cũng không biết hành tung phe mình đã hoàn
toàn bại lộ trong mắt người bên trong, bọn hắn còn tưởng rằng còn chưa
bị phát hiện.
Sau khi quan sát tòa biệt thự nhìn như phổ thông
trước mắt, trong đó có một nam tử trung niên vóc người khôi ngô, nhìn
người bên cạnh trầm giọng hỏi: “Lâm Khôi, địa phương các ngươi nói chính là đây sao?”
Người bị gọi là Lâm Khôi, là một nam tử trẻ tuổi
vóc người gầy ốm, cũng là một trong những người lần trước muốn phá trận
xông vào linh cư. Sau khi nghe được câu hỏi của nam tử trung niên, không dám chậm trễ vội vã cung kính hồi đáp: “Đúng vậy, Từ Văn sư huynh, tòa
biệt thự này chính là linh cư. Ngài đừng thấy nó chỉ bình thường, bên
trong lại cất giấu một pháp trận phòng ngự. Lần trước Nhãn Thu cùng ta
và Vương Húc sư đệ bọn họ phá trận xông vào bên trong, ai biết pháp trận vốn đã bị phá tới bảy tám phần lại đột nhiên biến thành lợi hại lên.
Rơi vào đường cùng, cũng chỉ đành tạm thời lui lại…”
“Phải nha,
phải nha. Pháp trận phòng ngự kia cuối cùng thật sự lợi hại, kiếm khí đã bao trùm trời đất mà đến a…” Thân hình Vương Húc có chút mập mạp vội
vàng gật đầu phụ họa. Đồng thời sau khi nhìn đám người Lâm Khôi vài lần, lại có chút lo lắng nói: “Lâm Khôi sư huynh, nếu không chúng ta về
thỉnh sư tôn ra ngựa đi? Pháp trận phòng ngự này, thật không dễ dàng phá được…”
Trong mắt Từ Văn hiện lên vẻ châm chọc, sầm mặt, giọng
nói nghiêm túc: “Những người làm đệ tử như chúng ta, hẳn nên thay sư tôn làm việc, mà không phải hễ gặp chuyện gì cũng giao cho sư tôn đi làm.
Huống chi mấy ngày nay sư tôn đang bế quan tĩnh tu, đơn giản đi quấy rối lão nhân gia, không phải là chuyện tốt.” Trong đáy lòng hắn vẫn đang
cười nhạt không ngớt: “Thỉnh sư tôn ra ngựa? Vậy chúng ta làm gì còn
công lao? Linh cư do các ngươi phát hiện, dù sao cũng không thiếu công
lao các ngươi. Thế nhưng đối với chúng ta mà nói, chỉ cướp được vào tay
mới gọi là có công lao.”
Vương Húc vốn muốn khuyên bảo vài câu,
người ở bên cạnh Từ Văn lại cười nhạt: “ Vương Húc, xem hình dạng sợ hãi của ngươi, quả nhiên làm mất mặt chúng ta. Ngày trước các ngươi không
thể phá trận, bởi vì tu vi các ngươi quá thấp, dù thế nào ngươi cũng
không phải cho rằng tu vi mấy người chúng ta cũng thấp như các ngươi đó
chứ?”
Vương Húc cùng Lâm Khôi bọn hắn phá trận thất bại, sắc mặt chợt biến xấu xí lên. Nhưng bọn hắn rành mạch thực lực hai bên chênh
lệch ra sao, cho nên dám giận mà không dám nói, chỉ đành đem oán nộ đầy
ngập chôn sâu tận đáy lòng, bồi cười nói: “Tu vi mấy sư huynh, tự nhiên
là trên chúng ta xa…”
Theo Từ Văn xem ra, chuyện phá trận kế
tiếp còn phải mượn hơi Vương Húc, Lâm Khôi bọn hắn, nếu như mắng bọn hắn quá độc, nói không chừng bọn hắn chỉ bằng mặt không bằng lòng, tiêu cực tránh né không làm việc. Nói vậy chỉ có hại cho phe mình. Cho nên hắn
xua tay ngăn trở mấy người bên cạnh đang định nói tiếp, trầm giọng:
“Được rồi, mọi người đừng nhiều lời nữa. Các ngươi chỉ cần ngẫm lại, một khi chúng ta cướp được linh cư vào tay, sẽ là công lao bao lớn. Nói
không chừng có thể nhân cơ hội này tiến nhập vào Lăng Văn Các, học tập
công pháp và pháp thuật càng cao cấp lợi hại hơn.”
Vừa nghe ba chữ Lăng Vân Các, những người có mặt nhất thời biến thành phấn khởi.
Vương Húc và Lâm Khôi nhìn nhau, cùng kêu lên: “Phú quý hiểm trung cầu, để thu được cơ hội tiến nhập Lăng Vân Các, chúng ta cũng bất cứ giá
nào, xin bồi chư vị sư huynh cùng nhau xông trận lần nữa. Từ Văn sư
huynh, có gì cần cứ phân phó.”
Từ Văn thỏa mãn gật đầu, nhìn
người bên cạnh phân phó: “Tế ra Liễu Nhiễu Kỳ, miễn cho người thường
nghe thấy được động tĩnh ở đây, chạy tới phá chuyện tốt của chúng ta.”
“Dạ.” Một người trầm giọng đáp, móc ra một lá cờ có phù văn, niệm tụng vài câu chú ngữ, đã ném lá cờ lên không trung.
Liễu Nhiễu Kỳ huyền phù trong màn đêm, từng sợi linh khí phóng ra, hình thành một cấm chế che đậy quanh biệt thự. Mặc kệ bốn phía biệt thự xảy
ra chuyện gì, người thường chung quanh cũng không thể nghe thấy. Đối với những kẻ có ý đồ xâm nhập biệt thự, đều sẽ đi loanh quanh, đây cũng
chính là thuật “quỷ đả tường” trong truyền thuyết.
Chờ khi cấm
chế do Liễu Nhiễu Kỳ bày ra hoàn toàn thành hình, tay phải Từ Văn nhấc
lên, thanh quang xuất hiện, một cây trường thương màu xanh xuất hiện
trong tay hắn.
Từ Văn cầm trường thương điểm về biệt thự, lớn tiếng quát: “Chư vị sư đệ, theo ta đi phá trận.”
“Phá trận!” Hơn mười người cùng xuất ra pháp bảo, cao giọng kêu gào nhằm về hướng biệt thự.
Nhìn thấy một màn này, Tam Túc Ô nhảy nhót trên vai Trương Văn Trọng,
huyên náo hét lên: “Chủ nhân, bọn người kia đã đưa lên cửa, mau nhanh
thu thập bọn hắn nha.”
Từ đầu đến cuối, Trương Văn Trọng chỉ híp mắt lại, xem xét những cử động của những vị khách không mời mà đến. Sau khi nghe được Tam Túc Ô thúc giục, hắn mỉm cười nói: “Đừng gấp, thả cho bọn hắn vào một chút, sau đó sẽ thu thập bọn hắn.”
Ngay khi cả
hai còn đang nói chuyện, hơn mười vị khách không mời đã chạy vào hoa
viên bên ngoài nhà, đang nhằm phía cửa lớn biệt thự.
Thuận lợi như vậy là điều mà Vương Húc cùng Lâm Khôi không ngờ đến.
“Lâm Khôi sư huynh, sự tình hình như có chút không thích hợp.” Vương
Húc cau mày nói với Lâm Khôi: “Ta nhớ kỹ, lần trước khi chúng ta tới,
vừa mới bước vào hoa viên bên ngoài, pháp trận phòng ngự đã khởi động.
Thế nào hôm nay đã sắp tấn công tới cửa, nhưng lại không có chút phản
ứng nào? Hay là có bẫy rập gì, đang chờ chúng ta tự chui vào?”
So sánh với vẻ khẩn trương và thấp thỏm của Vương Húc, Lâm Khôi có vẻ
lạc quan hơn rất nhiều, hắn quét mắt nhìn đám người Từ Văn, lầm bầm: “Có bẫy rập gì? Đừng quên, chiếm giữ biệt thự chỉ có mấy con yêu quái linh
trí sơ khai mà thôi. Theo ta thấy, pháp trận phòng ngự lần trước bộc
phát ra như mạnh mẽ kia, chỉ là hồi quang phản chiếu. Nếu như lúc đó
chúng ta có thể kiên trì một lát, nói không chừng đã có thể phá trận
chiếm cứ linh cư. Đáng tiếc, cơ hội tốt lại không công buông tha. Hiện
tại dù chiếm được linh cư, phải phân công lao cho Từ Văn bọn họ. Nói
không chừng bọn họ còn có công lớn hơn…”
Từ Văn xông vào trước
nhất, lúc này đã tới ngay cửa biệt thự, đưa tay vung trường thương quấn
đầy quang mang màu xanh giống như một con cự mãng dữ tợn, định đẩy cánh
cửa biệt thự bung ra.
Ngay lúc này, dị biến phát sinh.
Tòa biệt thự nhìn qua như đơn giản, ngay trong nháy mắt biến hóa nghiêng trời lệch đất. Từng đạo kiếm khí sắc bén đột nhiên từ trong biệt thự
tuôn ra, bao trùm trời đất hướng về đám người Từ Văn, trong nháy mắt đã
nhét bọn hắn vào trong phạm vi công kích.
Đám người Từ Văn bị kiếm khí sắc bén tàn sát bừa bãi đau khổ chống đỡ, đều kinh hô lên:
“Đây…đây là biệt thự gì a, đây rõ ràng là cự kiếm đáng sợ nha…”
“Đây là pháp trận phòng ngự của linh cư khởi động, mọi người đừng nóng vội, tập trung lực lượng phá trận.”
“Đúng, phá trận, tập trung lực lượng phá trận. Chỉ cần có thể phá được
kiếm khí chết tiệt này, giết chết yêu quái chiếm giữ trong biệt thự,
chúng ta có thể cướp được linh cư vào tay.”
Bên trong biệt thự,
Trương Văn Trọng nghe được tiếng kinh hô cùng tiếng thét chói tai của
bọn người bên ngoài, cười nhạt vài tiếng, nói: “Muốn phá trận? Qua đây
đi.”