Tu vi của đám khách không mời mà đến cũng không thấp, yếu nhất cũng có
Kim Đan sơ kỳ. Đầu lĩnh tên Từ Văn, còn có tu vi Nguyên Anh trung kỳ.
Ngoại trừ tu vi, bọn họ sử dụng pháp bảo đại khái cũng trên bảo khí. Từ
Văn còn có một người có tu vi Kim Đan đỉnh kỳ, còn sử dụng pháp bảo có
cấp bậc linh khí.
Thực lực cùng pháp bảo như vậy, ở trong mắt
nhóm người Trương Văn Trọng tuy rằng không là gì, nhưng cũng làm Xích Hà đạo trưởng và Trác Thanh Liên giật mình không nhỏ.
Hà Phi Quan
bên trong tu chân giới tuy rằng chỉ là một tiểu tông phái, nhưng tin tức bọn họ linh thông, đối với đại bộ phận tông phái trong tu chân giới
cũng có hiểu rõ. Theo bọn họ xem ra, dù là tông phái xếp hạng trong Địa
Tự Hào, đệ tử tinh nhuệ trong tông phái cũng không thấy có tới mười mấy
người có tu vi cao, trang bị tốt.
“Bọn người này rốt cục có địa
vị gì?” Xích Hà đạo trưởng và Trác Thanh Liên nhìn nhau, đều từ trong
ánh mắt đối phương thấy được nghi vấn tương đồng.
Nguyên bản bọn họ có lòng tin mười phần đối với Trương Văn Trọng, nhưng lúc này trong
lòng không khỏi nổi lên một tia bất an. Đây không phải lo lắng hắn không thu thập được mười mấy người khách không mời mà đến này, mà đang lo
lắng thế lực sau lưng những người kia…
Ngay khi hai người còn
đang do dự có nên đề tỉnh Trương Văn Trọng hay không, cuộc chiến đấu bên ngoài biệt thự đã tiến nhập vào cục diện gay cấn.
Đám khách
không mời này không chỉ có tu vi tinh thâm, kinh nghiệm thực chiến cũng
tương đương phong phú. Sau lúc hoảng loạn ban đầu, bọn họ rất nhanh liền lãnh tĩnh xuống tới, lại dưới sự thống lĩnh của Từ Văn, bắt đầu đâu vào đấy phá trận.
Theo bọn họ tế ra pháp bảo, thi triển ra pháp
thuật sở trường nhất, kiếm khí sắc bén phóng xuất ra từ Kiếm Ý Túc Sát
trận ở trong nháy mắt liền yếu bớt không ít, bị bọn hắn mạnh mẽ áp chế
xuống dưới.
Một màn như vậy làm cho đám khách không mời đều cảm thấy mừng rỡ, sĩ khí cũng tùy theo tăng vọt lên.
Nhìn thấy tình cảnh này, Từ Văn khoát tay chặn lại trường thương, cao
giống quát: “Pháp trận phòng ngự của linh cư này kiên trì không được bao lâu nữa đâu, mọi người dùng thêm sức, tranh thủ có thể mau chóng phá
trận, chiếm cứ linh cư.”
Trên mặt bọn hắn tràn ngập hưng phấn cùng kích động, cùng nhau kêu gào lên: “Phá trận chiếm linh cư.”
Bên trong biệt thự, Tam Túc Ô lại đang lo lắng, giương giọng nói: “Chủ
nhân, nếu như ngài không nghĩ thêm biện pháp, áp dụng chút thi thố, chỉ
sợ trận pháp thủ hộ linh cư thực sự bị bọn người kia công phá mất.”
Trương Văn Trọng mỉm cười, lắc đầu nói: “Yên tâm đi, trận pháp không dễ phá như vậy. Ngươi đã lo lắng, ta để ngươi xem uy lực thực sự của nó…”
Ngay khi hắn vừa nói xong, nguyên trận pháp vừa có vẻ suy tàn đột nhiên phóng xuất ra kiếm khí sắc bén càng trở nên vô cùng mãnh liệt. Đám
người Từ Văn vừa trở tay không kịp, không rõ xảy ra chuyện gì, trận pháp đã thổi lên kèn lệnh công kích.
Vô số đạo kiếm khí sắc bén từ
trong trận tuôn ra. Lần này chúng không phân tán tấn công toàn bộ đám
người Từ Văn, mà hội tụ cùng nhau, hóa thành một thanh kiếm quang thật
lớn dài tới hơn mười thước, không một chút hoa xảo, cứ như thế hướng
trên đỉnh đầu đám người Từ Văn đè ép xuống dưới.
Đám người Từ
Văn chỉ cảm thấy một cỗ trọng lực nặng ngàn cân đang đặt trên người, áp
đến bọn hắn thở không nổi, còn áp tới mức xương cốt bọn hắn ba ba rung
động. Máu tươi nhè nhẹ tuôn ra từ trong thất khiếu bọn hắn. Trong đó,
những kẻ có tu vi yếu kém hơn như Lâm Khôi, Vương Húc càng trực tiếp bị
cỗ lực lượng đáng sợ đè áp nằm trên mặt đất, không dám động đậy.
Làm cho đám người Từ Văn cảm giác khó chịu, là mỗi khi thanh kiếm quang thật lớn trên đỉnh đầu hạ thấp xuống, lực lượng đặt trên người bọn hắn
sẽ tăng mạnh gấp đôi.
Rất nhanh, bọn hắn đều bị lực lượng đáng
sợ từ kiếm quang đè sấp trên mặt đất, ngoại trừ kêu rên, dù là đầu ngón
tay cũng không thể nhúc nhích chút nào.
Tốc độ hạ xuống của
thanh kiếm quang cũng không nhanh, thậm chí có thể dùng từ chậm chạp để
hình dung. Nhưng tốc độ thong thả giảm xuống, lại làm đám người Từ Văn
bốc lên nỗi tuyệt vọng, sợ hãi, sỉ nhục đủ loại cảm giác trong lòng.
Ở lúc liên quan tới tính mạng này, Từ Văn cũng không quan tâm đến việc
gì khác, vội vàng dùng một tia lực lượng còn sót lại trong thân thể,
hướng trong biệt thự kêu lên: “Không biết bên trong biệt thự là vị tiền
bối nào? Chúng ta là đệ tử Nhất Nguyên Đạo Tông, lần này do chúng ta có
mắt như mù, mạo phạm oai vũ tiền bối, còn thỉnh tiền bối đại nhân đại
lượng, khoan thứ chúng ta một lần…”
Tuy rằng lời nói nghe như
đang xin khoan dung, thế nhưng khẩu khí cũng không hề chịu thua kém xin
lỗi, thậm chí còn có chút ý vị uy hiếp, làm vùng lông mày Trương Văn
Trọng chợt nhướng lên, nhất thời liền cười nhạt.
Vốn Tam Túc Ô
phi thường phản cảm đối với đám cường đạo này, thanh âm càng thêm châm
chọc: “Ta còn chưa từng gặp qua ai lại dùng giọng nói uy hiếp để xin
khoan dung, ngày hôm nay rốt cục được mở rộng tầm mắt.”
Cùng lúc đó sắc mặt Xích Hà đạo trưởng và Trác Thanh Liên cũng bởi vì bốn chữ
Nhất Nguyên đạo tông mà trở nên trắng bệch trong nháy mắt.
Xích
Hà đạo trưởng run cả người, giống như bị sốt rét, dùng thanh âm run rẩy
kinh hô: “Nhất…Nhất Nguyên đạo tông? Bọn người kia không ngờ là người
của Nhất Nguyên đạo tông? Đây…đây nên làm thế nào cho phải a?”
“Nhất Nguyên đạo tông?” Trương Văn Trọng đối với cái tên này rất xa lạ.
Những yêu quái trong biệt thự càng biết rất ít những tu chân tông phái
của nhân loại. Cho nên hắn chỉ đành đưa ánh mắt nhìn về phía hai người,
hỏi: “Thế nào, tông phái này rất đáng sợ sao? Chỉ là một cái tên, cũng
làm hai người hoảng sợ thành dáng dấp như vậy.”
“Nhất Nguyên đạo tông không phải rất đáng sợ…” Xích Hà đạo trưởng nỗ lực bình phục tâm
tình, nhưng không có bao nhiêu hiệu quả, chỉ đành khổ sở dùng thanh âm
run rẩy nói: “Đó là vô cùng đáng sợ.”
So sánh với Xích Hà lắp
bắp không rõ ràng, Trác Thanh Liên sau thoáng khiếp sợ ban đầu, lúc này
đã khôi phục bình thường. Thấy Xích Hà đang quá độ khẩn trương, lắp bắp
mãi, nàng liền nói tiếp câu chuyện, đem tình huống của Nhất Nguyên đạo
tông kể lại cho Trương Văn Trọng: “Nhất Nguyên đạo tông, vốn là tông
phái Thiên Tự Hào…”
Câu đầu tiên của Trác Thanh Liên liền làm sắc mặt ngũ độc yêu đại biến, cau mày.
So sánh với Trương Văn Trọng và những yêu quái khác, ngũ độc yêu có
thời gian dài hóa thành hình người sinh hoạt trong nhân loại, vẫn được
nghe thấy về những môn phái Thiên Tự Hào. Theo bọn họ biết, những tông
phái Thiên Tự Hào đều có thực lực cùng thế lực siêu cường. Ở trước mặt
tông phái Thiên Tự Hào, những tông phái xếp hàng Địa Tự Hào, chỉ là
những tông phái nhỏ mà thôi. Muốn diệt họ, đối với tông phái Thiên Tự
Hào mà nói, căn bản không tính là việc khó gì.
Mười mấy tên có ý đồ xông trận chiếm linh cư, không ngờ lại là đệ tử tông phái Thiên Tự
Hào. Thảo nào vừa rồi Xích Hà và Trác Thanh Liên nghe tới thân phận bọn
hắn liền sợ đến thất thố như vậy.
Trác Thanh Liên cũng không xem biểu tình biến hóa của ngũ độc yêu vào mắt, hai mắt nàng nhìn chằm chằm Trương Văn Trọng, đem những gì mình hiểu biết đều không giấu diếm nói
ra.
Cuối cùng nàng tổng kết nói: “Trương tiên sinh, tuy rằng tu
vi ngài rất cao, thủ hạ yêu sủng cũng có thực lực không tầm thường,
Phong Sơn phái cũng bài danh trong Địa Tự Hào, nhưng trước mặt tông phái Thiên Tự Hào, thực lực các vị còn rất nhỏ yếu…” Nàng vốn định nói
“không thể kham một kích” nhưng nghĩ lại nói: “Cho nên tôi nghĩ, ngài
hay nhất nên thả những người kia, để có thể đem chuyện lớn biến thành
chuyện nhỏ.”
“Chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ?” Hắn cười nhạt
lên, nói: “Đừng quên, bọn người kia vốn hướng về linh cư mà tới. Thật
muốn biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, trừ phi ta chắp tay tặng linh cư
cho bọn hắn. Bằng không sau khi buông tha bọn hắn, không bao lâu, lại
dẫn càng nhiều người tới cướp giật linh cư. Tới thời gian đó, bọn hắn
cũng sẽ không nhớ tới chuyện ta từng tha cho bọn hắn.”
Trác
Thanh Liên vốn muốn nói “vậy đem linh cư tặng cho họ”, nhưng cuối cùng
đành bỏ đi ý niệm này trong đầu. Dù sao linh cư là của hắn, còn chưa tới phiên người ngoài như nàng làm chủ.
Hắn lại đưa ánh mắt nhìn ra cửa sổ, ngậm linh khí trong miệng, phun ra: “Mấy người các ngươi, là đệ tử Nhất Nguyên đạo tông?”
Đám người Từ Văn bi kiếm quang đè ép gần như muốn ngất, khi nghe được lời này, liền vội vã kêu lên thừa nhận.
Hắn lại hỏi: “Nhất Nguyên đạo tông, là tông phái Thiên Tự Hào?”
Khi nghe câu hỏi của hắn, đám người Từ Văn chợt phản ứng, người trong
biệt thự đã lùi bước trước uy danh của Nhất Nguyên đạo tông. Vì vậy ngạo khí bị áp chế lúc này trở lại, kiêu ngạo nói: “Không sai, chúng ta vốn
là tông phái Thiên Tự Hào. Chỉ cần ngươi có thể triệt hồi uy lực pháp
trận, buông tha chúng ta. Như vậy chúng ta có thể bảo chứng không hề
truy cứu chuyện này.”
“Không hề truy cứu chuyện lần này? Ha
ha…khẩu khí của đám tù nhân các ngươi, thật đúng là không nhỏ.” Hắn cười nhạt hai tiếng, bỗng nhiên quát: “Tông phái Thiên Tự Hào đã làm sao?
Người khác sợ các ngươi, ta cũng không sợ.”
Đám người Từ Văn nhất thời khẩn trương, chuyện này phát triển tựa hồ không tiến lên theo phương hướng dự liệu của bọn họ a…