Khi Trương Văn Trọng lái xe quay về quân khu Vân Thai thị, sắc trời đã
sớm tối mịt. Sau khi trải qua vệ binh kiểm tra lại hướng Trương Trạch
Thụy thẩm tra đối chiếu thân phận, cuối cùng hắn cũng được phép tiến
nhập vào quân khu đại viện. Đương nhiên, trên đường từ chỗ bán đồ cổ
quay trở về đại viện quân khu, hắn cũng đã lấy linh tài liệu từ Hà Phi
Quan đưa tới cùng pháp bảo cướp đoạt được từ chỗ La Văn Sâm toàn bộ đều
ném vào trong Càn Khôn Hồ.
Mấy thứ này, dù sao không
thể để quá nhiều người nhìn thấy, Trương Văn Trọng cũng không mong muốn
bởi vậy đưa tới một ít phiền phức không cần thiết.
Khi Trương Văn Trọng mang theo những thứ mua được từ hội đấu giá, đi vào nơi ở của Trương Trạch Thụy tại quân khu, Trương Trạch Thụy và tiểu
Liên Nam cũng đã sớm quay về, đồng thời còn liên thủ thu xếp một bữa cơm tối phong phú, đang đợi hắn trở về cùng nhau ăn cơm.
Trong lúc ăn cơm, Trương Văn Trọng lấy ra lễ vật mừng năm mới, phân biệt đưa cho hai người.
Tuy rằng Trương Trạch Thụy luôn miệng chê bai Trương Văn Trọng không
dùng tiền tiết kiệm, nhưng từ trong ánh mắt hắn, Trương Văn Trọng vẫn
kết luận hắn thích lễ vật này, chỉ vì ngại mặt mũi thân phận, mới không
đem lời nói thật trong lòng nói ra mà thôi.
Đối với việc này, Trương Văn Trọng cũng chỉ mỉm cười, vẫn không mở miệng nói gì.
Về phần tiểu Liên Nam, vẫn rất thích món quà năm mới, cười đến toe toét không ngừng.
Đêm, từ từ lắng sâu.
Trong đại viện quân khu, cũng trở nên càng vắng vẻ.
Đợi khi Trương Trạch Thụy và tiểu Liên Nam đã ngủ, Trương Văn Trọng
vẫn còn lo lắng, liền lấy ra Mê Hồn Dịch, để hai người lâm vào trạng
thái ngủ say.
Sau khi làm xong tất cả, Trương Văn
Trọng lấy ra bức tranh Hoa Nhị phu nhân dù đã trải qua thiên kiếp vẫn
không bị hủy diệt, trải trên mặt bàn, lật qua lật lại kiểm tra, muốn tìm ra nguyên nhân vì sao nó không bị thiên kiếp phá hủy. Thế nhưng vô luận hắn kiểm tra thế nào, lại không tìm ra được đầu mối, chỉ đành hết đường xoay sở.
Sau hơn một tiếng đồng hồ kiểm tra vẫn
không có thu hoạch, Trương Văn Trọng lắc đầu, khẽ thở dài một hơi, thầm
nghĩ: “Xem ra muốn ở trong thời gian ngắn tìm hiểu rõ ràng bức họa vì
sao không bị thiên kiếp phá hủy thì không có khả năng. Cũng được, ta
cũng không gấp gì, tạm gác lại sau này suy nghĩ…”
Hắn làm như định cuộn bức họa trở lại, tạm gác ngày sau nghiên cứu.
Thế nhưng, ngay khi tay hắn vừa chạm đến bức tranh, cũng cảm giác được một tia linh lực dị dạng xuất hiện bên trong bức tranh.
Linh lực dao động này được ẩn giấu tốt vô cùng, nếu như không phải
thần thức Trương Văn Trọng cường đại, chỉ sợ đã không phát hiện được sự
tồn tại của nó. Mà càng làm cho Trương Văn Trọng ngạc nhiên chính là,
linh lực này có vài phần tương tự như linh lực của hắn…
“Đây là có chuyện gì?” Đôi mắt Trương Văn Trọng hơi khép lại, một đạo
tinh mang từ trong ánh mắt hắn chợt lóe rồi biến mất, suy đoán: “Bức
tranh Hoa Nhị phu nhân này, hẳn chỉ là một bức tranh bình thường mà
thôi. Theo lý thuyết, kiên quyết không có khả năng sản sinh linh lực dao động! Lẽ nào nói, thiên kiếp trước kia, đã làm bức tranh xuất hiện một
ít biến hóa không ai biết?”
Vừa suy nghĩ, Trương Văn
Trọng cảm thấy khả năng này khá lớn. Vì vậy hắn bỏ qua ý niệm cuộn lại
bức tranh trong đầu, cũng không động đậy âm thầm đề phòng, chờ đợi sự
biến hóa gần xuất hiện của bức tranh.
Đại khái khoảng năm phút sau, một hương thơm thấm tận ruột gan đột nhiên xuất hiện bên
trong gian phòng, đồng thời trong thời gian ngắn ngủi đã lan tràn khắp
phòng ốc.
Thần sắc Trương Văn Trọng không thay đổi, thầm nghĩ một tiếng: “Tới.”
Cùng lúc đó, Trương Văn Trọng hít sâu một hơi hương thơm, tinh tế phân tích rõ. Cuối cùng hắn phát hiện, đây cũng không phải hương thơm đơn
thuần phổ thông, mà là một loại hương thơm khiến cho đại não con người
sản sinh ảo giác!
Ngay trong làn gió thơm, một tiếng cười như chuông bạc vang lên.
Vốn ở trong một buổi tối đen kịt, dù tiếng cười có dễ nghe thế nào lại đột nhiên vang lên, cũng sẽ làm người cảm thấy dựng đứng tóc gáy, cực
sợ. Thế nhưng sau khi có hương thơm kia, tiếng cười xuất hiện lại không
có vẻ quỷ dị, trái lại còn có chút vị đạo câu hồn khiêu tình. Làm người, nhất là nam nhân, không tự chủ được sẽ bị tiếng cười hấp dẫn, khẩn cấp
muốn tìm ra chủ nhân của tiếng cười.
Trương Văn Trọng xoay người nhìn về hướng tiếng cười phát ra.
Một nữ tử thân mặc cổ trang, có vẻ đẹp uyển chuyển hàm súc cổ điển đã
sớm biến mất trong xã hội hiện đại, đang đứng bên trong phòng, mỉm cười
nhìn Trương Văn Trọng. Từ gương mặt cùng cách ăn mặc của nữ tử mà xem,
chính là Hoa Nhị phu nhân bên trong bức tranh.
“Bức
tranh không ngờ đã thành yêu? Đây…lẽ nào do thiên kiếp mang đến biến
hóa?” Trương Văn Trọng tuy rằng thần sắc không thay đổi, thế nhưng trong lòng đã sớm nghi ngờ trọng trọng.
“Xin hỏi, ngươi có thể giúp ta một chuyện không?” Họa yêu( tranh yêu) mở miệng nói, thanh
âm của nàng cực kỳ mềm yếu, tràn ngập lực lượng đầu độc tâm người, thậm
chí làm Trương Văn Trọng cũng phải nổi da gà.
Lực đầu độc này của nàng, đối với người thường chính là trí mạng, thế nhưng đối với Trương Văn Trọng, còn thiếu chút hỏa hầu. Dù sao tạo nghệ của hắn ở Chúc Do Thuật, đã đạt tới nông nỗi lô hỏa thuần thanh rồi.
“Muốn ta giúp cái gì?” Trương Văn Trọng hỏi, khóe miệng lộ ra vẻ cười nhạt.
“Ta muốn tim của ngươi, có thể lấy ra cho ta không?” Trong lúc nói chuyện, Họa yêu đã đi tới trước người Trương Văn Trọng.
Cũng giống như những người tu chân lần đầu tiên nhìn thấy Trương Văn
Trọng, Họa yêu cũng không thể từ trên người hắn cảm giác được linh lực
tồn tại. Cho nên nàng rất tự nhiên xem Trương Văn Trọng là một người
bình thường. Cũng thi tiểu kế như trước kia, muốn hắn lấy tim đưa cho
mình hưởng dụng.
Chỉ tiếc Trương Văn Trọng cũng không phải người thường.
“Trái tim cũng chỉ có một, cũng không thể đưa cho ngươi.”
Câu trả lời như vậy, Họa yêu cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua.
Nàng quan sát Trương Văn Trọng từ trên xuống dưới một phen, kinh ngạc
nói: “Di, tim của ngươi thật ra đủ kiên định, không ngờ không bị hương
thơm của ta mê đảo…” Biểu tình của nàng đột nhiên biến thành dữ tợn, làm như muốn đánh về phía Trương Văn Trọng: “Đã như vậy, ta tự mình động
thủ, moi tim ngươi ra ăn tươi!”
Trương Văn Trọng đối
với việc này đã sớm có phòng bị, cũng không nhiều lời vô ích, lúc này
phóng ra một đạo kiếm ý dâng trào, ngay trước người ngưng tụ thành bảy
thanh phi kiếm sáng rực, lại tự hành sắp xếp thành Bắc Đẩu Thất Tinh
trận pháp bắn về phía Họa yêu.
Một màn làm cho người
ta không giải thích được liền xảy ra, Họa yêu vừa cảm giác được kiếm ý
sắc bén mạnh mẽ của Trương Văn Trọng, không ngờ trên mặt lộ ra vẻ vui
mừng, cũng không quản bảy thanh phi kiếm đang bắn về phía mình, lại quỳ
rạp xuống đất, hướng Trương Văn Trọng bái lạy: “Khấu kiến chủ nhân!”
Biến hóa thình lình này, làm Trương Văn Trọng hơi sửng sốt, bảy thanh
phi kiếm bắn về phía Họa yêu cũng dừng ngay trước người nàng, nhưng
không hề thả lỏng cảnh giác, vẫn duy trì tư thái Bắc Đẩu Thất Tinh trận
pháp, một khi Họa yêu có biến động khác thường, bảy thanh phi kiếm sẽ
lập tức công kích nàng.
Trương Văn Trọng trầm giọng hỏi: “Ngươi vừa gọi chủ nhân? Đây là vì sao?”
Họa yêu không dám chậm trễ, cung kính mà thành thực đáp: “Tôi có thể
mở ra linh thức và hóa thành hình người, đều nhờ ngài ban tặng, tự nhiên phải phụng ngài làm chủ nhân. Hơn nữa vào lúc linh thức tôi vừa mở ra,
cũng đã có dấu vết của chủ nhân lạc ấn, cuộc đời này đều sẽ là nô tỳ của chủ nhân.”
“Ác?” Trương Văn Trọng nhướng mày, lập
tức phóng xuất ra một tia thần thức tiến nhập vào trong cơ thể Họa yêu
tra xét tình huống.
Tuy rằng cảm giác được thần thức
của Trương Văn Trọng, thế nhưng Họa yêu cũng không chống lại, trái lại
còn thu liễm linh lực, để Trương Văn Trọng có thể kiểm tra đo lường thật rõ ràng.
“Ở sâu trong linh hồn của Họa yêu này, thật đúng là có dấu vết lạc ấn của ta, thảo nào khi ta thả ra kiếm ý, nàng
có thể cảm thấy được thân phận của ta. Tuy rằng gương mặt và linh lực
của ta khác với kiếp trước, nhưng thần thức và kiếm ý cũng không hề thay đổi.” Sau một phen kiểm tra, vùng lông mày Trương Văn Trọng cau càng
chặt lại, vẻ mặt nghi hoặc nói: “Nhưng đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ có liên quan đến Cửu Cửu Vô Quy Diệt Hồn đại thiên kiếp?”
Nghĩ tới đây, Trương Văn Trọng liền hỏi: “Ta hỏi ngươi, ngươi làm sao
mở ra linh thức? Còn có, ngươi làm sao tránh thoát tràng thiên kiếp kia? Ngoại trừ ngươi ra, còn có pháp bảo hoặc đồ vật nào tránh thoát thiên
kiếp không? Hiện tại chúng nó đang ở đâu?”
Những câu
hỏi liên tiếp làm Họa yêu có chút phát mộng. Nàng sắp xếp lại tư tự, hồi đáp: “Hồi bẩm chủ nhân, tôi cũng không biết mình mở ra linh thức từ khi nào, dù sao lúc đó thật đột nhiên, tôi đã có được linh thức của chính
mình. Về phần thiên kiếp gì đó, tôi cũng không có nhìn thấy, cũng không
biết làm sao tránh thoát được. Lúc tôi có được linh thức, bên người còn
có một ít đồng loại. Trong đó có mấy đồng loại có thể biến hóa, lại dẫn
đầu rời khỏi chúng tôi, cũng không biết họ đi về địa phương nào. Mà tôi
và vài đồng loại khác cũng chưa thể biến hóa, cho nên đành ở lại tại
chỗ. Sau đó có vài nhân loại xuất hiện, phát hiện sự tồn tại của chúng
tôi, liền chia chúng tôi ra mang đi…”
Từ câu trả lời
của Họa yêu, tuy rằng Trương Văn Trọng không thể tìm ra nguyên nhân nàng tránh thoát thiên kiếp, nhưng lại biết nàng được mở ra linh thức trong
trận thiên kiếp kia. Mà ngoại trừ nàng, những pháp bảo và vật phẩm trên
người hắn, cũng không hề bị phá hủy, rất có khả năng vẫn còn hoàn hảo
không tổn hao gì.
Tuy rằng Họa yêu cũng không biết
nguyên nhân làm sao tránh được thiên kiếp, thế nhưng vài món pháp bảo đã sớm có khí linh năm xưa của hắn, phải nhìn thất quá trình thiên kiếp
xảy ra, có lẽ chúng nó sẽ biết được ngọn nguồn. Chỉ là không biết, hiện
tại chúng nó đang ở phương nào. Bất quá tóm lại đã có hi vọng cởi ra
được bí mật về thiên kiếp năm xưa.
Nhìn Họa yêu vẫn đang quỳ trên mặt đất, Trương Văn Trọng thu hồi kiếm ý, nói: “Đứng lên nói chuyện.”
Đợi Họa yêu đứng lên, lúc này Trương Văn Trọng mới ngạc nhiên phát hiện, một thân tu vi của nàng cũng cực kỳ cổ quái.
Từ cường độ linh lực mà xem, thực lực của nàng hẳn ở Kim Đan hậu kỳ.
Nhưng thân thể của nàng, không ngờ là…
Kiếp hậu kim thân? ( thân kim cương sau thiên kiếp, đạt cảnh giới tiên nhân)