Trương Văn Trọng nghĩ mình đã nhìn lầm, thẳng đến khi kiểm tra cho Họa
yêu thật tường tận cẩn thận, hắn mới khẳng định mình cũng không hề nhìn
lầm, Họa yêu đích thật có tu vi Kim Đan kỳ nhưng lại có kiếp hậu kim
thân.
Chuyện như vậy, thực sự làm kẻ khác khó có thể tin.
Trong lòng Trương Văn Trọng tràn đầy nghi hoặc, không giải thích được hỏi: “Ngươi làm sao có được kiếp hậu kim thân?”
“Tôi cũng không biết.” Họa yêu trả lời cũng không ngoài sự dự liệu của Trương Văn Trọng: “Từ sau khi tôi có linh thức, có thể hóa thành hình
người, vẫn luôn là như vậy.”
“Xem ra, chuyện này hơn phân nửa có liên quan tới thiên kiếp…” Trương Văn Trọng thì thầm nói, tay phải nâng cằm trầm tư.
Chỉ tiếc, linh thức của Họa yêu sinh ra trong thiên kiếp, vì vậy cũng
không rõ xảy ra chuyện gì trước đó. Bằng không, những nghi hoặc làm phức tạp Trương Văn Trọng đã có thể giải khai.
“Xem ra,
muốn cởi bỏ nghi hoặc trong lòng ta, cũng chỉ đành tìm lại những pháp
bảo có khí linh của ta trước kia. Chỉ cần khí linh không bị thiên kiếp
phá hủy, chúng nó sẽ biết trong trận thiên kiếp kia đã xảy ra chuyện
gì…” Lắc đầu, Trương Văn Trọng cũng không tiếp tục suy nghĩ nhiều. Dù
sao hiện tại đầu mối quá ít, chỉ suy nghĩ cũng khó có thu hoạch.
Nhìn Họa yêu đang đứng yên một bên, trong lòng Trương Văn Trọng đột
nhiên khẽ động, không khỏi nở nụ cười: “Ta đang lo Phong Sơn phái không
có một nhân vật nào có thể ra mặt gặp người tỏ uy phong, ngươi có kiếp
hậu kim thân, vừa lúc là có thể dùng hù người. Từ nay về sau, ngươi thay ta tọa trấn Phong Sơn phái đi!”
Đối với sự an bài
của Trương Văn Trọng, Họa yêu tự nhiên không có gì dị nghị, mà Trương
Văn Trọng cũng không lo lắng có người nhìn ra sâu cạn của nàng.
Dù sao, không phải người tu chân nào cũng có thể làm được như Trương
Văn Trọng, nhìn ra bên dưới kiếp hậu kim thân của Họa yêu, chỉ là tu vi
Kim Đan hậu kỳ.
Trong mắt người tu chân dưới Độ Kiếp kỳ, Họa yêu chính là một yêu tiên độ kiếp thành công!
Thân phận như vậy, đủ để làm hoảng sợ không ít người tu chân.
Chỉ là linh thức và tu vi của Họa yêu, toàn bộ đều nhờ thiên kiếp ban
tặng, tự bản thân cũng không hiểu được phương pháp tu luyện, cũng không
cách thu nạp thiên địa linh khí, chỉ đành dựa vào ăn tim người để duy
trì sự tiêu hao của chính mình.
Trương Văn Trọng suy
nghĩ một chút, nói: “Sau này đừng tiếp tục ăn tim người, ta có một bộ
công pháp yêu tiên thích hợp cho ngươi tu luyện, sẽ truyền thụ cho
ngươi. Hiện tại ngươi đã có kiếp hậu kim thân, chỉ cần tu luyện tu vi
tăng trưởng, liền có thể chính thức trở thành yêu tiên.”
Họa yêu quá đỗi vui mừng, vội vàng quỳ xuống bái tạ.
Trương Văn Trọng cũng không lãng phí thời gian, lúc này đã đem công
pháp yêu tiên truyền cho nàng, sau đó để nàng quay về bức tranh tu
luyện. Đợi sau khi trở về huyện Ẩn Ngạc, lại cho nàng cùng gặp mặt đệ tử Trần gia, chính thức tiến vào chiếm giữ Phong Sơn phái.
Sau khi cuộn lại bức tranh Hoa Nhị phu nhân, thời gian vẫn còn sớm,
Trương Văn Trọng đem Hỗn Độn Lô cùng linh tài liệu do Hà Phi Quan đưa
tới toàn bộ đem ra, bắt đầu luyện chế đan dược cùng pháp bảo chuẩn bị
bán ra trong hội đấu giá tu chân.
Đương nhiên pháp
bảo đoạt được từ chỗ La Văn Sâm, cũng đều bị hắn ném luôn vào Hỗn Độn
Lô, một lần nữa luyện chế. Không chỉ có thể làm tăng phẩm cấp pháp bảo,
còn có thể xóa đi ấn ký của La Văn Sâm và Âm Kiệt phái lưu lại trong
pháp bảo.
Sau khi Trương Văn Trọng làm xong mọi
chuyện, sắc trời đã sáng, hắn cũng không về phòng, tự pha trà cho mình,
ngồi bên trong phòng khách lên mạng xem lướt qua trang web về y học.
Không bao lâu, Trương Trạch Thụy và tiểu Liên Nam cũng đều rời giường. Dưới tác dụng của Mê Hồn Dịch, hai người đều có vẻ chấn hưng tinh thần.
Nhìn thấy Trương Văn Trọng ngồi trong phòng khách, tiểu Liên Nam vội
vàng tiến tới ân cần thăm hỏi: “Ba ba, buổi sáng tốt lành.”
Trương Văn Trọng yêu thương vuốt đầu tiểu Liên Nam, hỏi: “Sao lại thức sớm như vậy? Sao không ngủ thêm một lát?”
Tiểu Liên Nam đáp: “Ông nội nói, ngày hôm nay muốn dẫn con đến Hải
Dương thế giới chơi. Ba ba, hôm nay cha có rảnh không? Có thể cùng đi
được không?” Khi nói những lời này, trong ánh mắt con bé tràn ngập vẻ
chờ mong, hiển nhiên rất muốn Trương Văn Trọng cùng đi chơi.
“Phải nha, Văn Trọng, nếu như con rảnh rỗi, thì cùng chúng tôi đi
thôi.” Trương Trạch Thụy cũng mở miệng nói: “Cha có thể nhìn ra được,
tiểu Liên Nam rất mong muốn được đi chơi với con. Ngày hôm qua không có
con, tiểu Liên Nam tuy rằng chơi cao hứng, nhưng trong lòng rất tiếc
nuối.”
Trương Văn Trọng không khỏi nở nụ cười, gật đầu nói: “Vậy được rồi, ngày hôm nay con cùng hai người đi chơi.”
“Thật tốt quá.” Tiểu Liên Nam nhất thời hoan hô.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Trương Văn Trọng lại cùng Trương Trạch
Thụy và tiểu Liên Nam đi đến Hải Dương thế giới tại Vân Thai thị đùa
chơi một phen. Thẳng đến năm giờ rưỡi chiều, Triệu thị trưởng của Vân
Thai thị gọi điện thoại tới, bọn họ mới nhớ được còn một buổi tiệc tối
phải đi tham dự.
“Xem trí nhớ của cha, sao lại quên
mất chuyện này chứ?” Sau khi cắt đứt điện thoại, Trương Trạch Thụy vỗ vỗ đầu, quay đầu nói với Trương Văn Trọng: “Triệu thị trưởng đang chờ,
chúng ta cũng không thể quá thất lễ, hay là đi thôi?”
“Được.” Trương Văn Trọng gật đầu đáp, sau đó lại vỗ vỗ đầu tiểu Liên
Nam, nói: “Ngày hôm nay dừng lại ở đây, lần sau cha cùng ông nội sẽ đưa
con ra ngoài chơi.”
Tiểu Liên Nam hiểu chuyện liền gật đầu nói: “Hôm nay con đã chơi rất vui, cảm tạ ba ba, cảm tạ ông nội.”
Ngay lúc này Trương Trạch Thụy đã gọi xe tới, cùng Trương Văn Trọng và tiểu Liên Nam chui vào xe, hắn cười nói: “Tiểu Liên Nam thật hiểu
chuyện, so với lúc cha con còn nhỏ thì hiểu chuyện và nhu thuận hơn.”
Hắn đang nhắc tới chuyện bướng bỉnh khi Trương Văn Trọng còn bé.
Tiểu Liên Nam nghe được ánh mắt phát sáng, khanh khách cười liên tục, Trương Văn Trọng lắc đầu cười khổ không ngớt.
Địa phương Triệu thị trưởng mở tiệc chiêu đãi Trương Văn Trọng là một
tiệm ăn có hoàn cảnh tao nhã lịch sự. Ngoại trừ ba người gia đình Trương Văn Trọng và Triệu thị trưởng, còn có vài quan viên khác của Vân Thai
thị.
Trong bữa ăn, Triệu thị trưởng liên tục nói lời
cảm tạ, làm Trương Văn Trọng cũng cảm thấy ngại ngùng. Ngoài ra hắn còn
mong mỏi Trương Văn Trọng có thể đem cơ sở nuôi trồng thuốc Đông y dời
đến Vân Thai thị. Mà khi hắn nghe Trương Văn Trọng đã tuyển xong mảnh
đất tại Ung Thành, hắn vô cùng tiếc nuối, nhưng cũng không quên nói:
“Trương tiên sinh, sau này có chuyện như vậy, ngàn vạn lần nhớ kỹ nên ưu tiên cho Vân Thai thị chúng ta a. Dù sao nơi này mới là cố hương của
anh. Chính sách ưu đãi vẫn rất tốt, tuyệt đối sẽ không kém hơn địa
phương khác.”
Trương Văn Trọng hàm hồ ứng đối, cũng
không đưa ra câu trả lời thuyết phục. Kỳ thực đối với trường hợp như
vậy, hắn thật không có thói quen.
Hắn càng thích ngồi bên trong phòng làm việc tràn đầy hương vị thuốc khử trùng xem bệnh cho bệnh nhân, mà không phải ngồi ăn uống thịt cá ở những chỗ thế này.
Thật vất vả đợi bữa ăn kết thúc, khi đi ra khỏi tiệm cơm, một người
bước nhanh tới nói: “Trương tiên sinh, có thể nói chuyện một chút
không?”