“Lẽ nào…Trương tiên sinh thật sự bị Tứ Hung Tru Tiên trận bức điên rồi
phải không? Bằng không, vì sao lại tự nhiên viết Đạo Đức Kinh vào lúc
này?”
Nhìn Trương Văn Trọng bị khốn bên trong trận,
lại còn mặc kệ bốn con hung thú đang hùng hổ kéo tới, chỉ dùng tay làm
bút, dùng linh dịch làm mực, với tư thái điên cuồng, viết ra Đạo Đức
Kinh của Lão Tử, một tu chân giả vô cùng ngạc nhiên liền làm ra suy đoán như thế.
Lời của người này vừa nói ra, liền bị người bên cạnh không chút lưu tình bác bỏ: “Thối lắm, ngươi mới bị điên đó.”
Người bị mắng giận tím mặt, quay đầu định mở miệng mắng trở lại. Nhưng khi hắn nhìn thấy rõ gương mặt người vừa mắng, chỉ đành nuốt lời mắng
quay trở vào trong bụng. Bởi vì người mắng hắn, là Lục Hòe trưởng lão
của Linh Xu phái xếp hàng ba mươi chín trong những môn phái Địa Tự Hào.
Vô luận là danh tiếng hay thực lực hoặc bối phận, người này so ra kém
xa Lục Hòe, huống chi tính tình của Lục Hòe nổi tiếng xấu tính. Cho nên
lần này bị mắng, hắn cũng chỉ đành nhẫn nhịn. Bất quá hắn cũng không cam tâm bỏ qua, liền lầm bầm nói: “Nghĩ đến, hẳn Lục trưởng lão có lời bàn
gì cao kiến, không ngại nói ra để chúng tôi nghe thử.”
“Rõ ràng kiến thức của các ngươi thấp, lại cứ nói Trương tiên sinh bị
điên rồi, quả nhiên là sai lầm thật buồn cười.” Từ đầu đến cuối, Lục Hòe cũng không liếc mắt nhìn người này, một đôi mắt lóe tinh quang, chỉ
chăm chú lên người Trương Văn Trọng, cười lạnh nói: “Lúc này Trương tiên sinh đang dùng linh dịch làm mực, viết Đạo Đức Kinh, chính là đang cấu
trúc một pháp trận có thể chống đỡ với Tứ Hung Tru Tiên trận.”
Lời của hắn vừa ra khỏi miệng, nhất thời đưa tới tiếng kinh hô cùng nghi vấn của những người tu chân chung quanh:
“Cái gì? Trương tiên sinh viết chữ, không ngờ là đang cấu trúc pháp trận? Đây…đây cũng thật thái quá đi thôi?”
“Ta cũng được coi như tinh thông pháp trận, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua, có pháp trận gì dùng văn tự để cấu thành a.”
“Một pháp trận có thể chống lại pháp trận tam giai thượng phẩm như Tứ
Hung Tru Tiên trận, làm thế nào khả năng trong đoạn thời gian ngắn như
vậy có thể cấu trúc đi ra? Lục trưởng lão, ông không phải nói giỡn chứ?”
Cũng không phải tất cả mọi người đều có nghi vấn như vậy, lúc này chợt có người hỏi: “Lục trưởng lão, ý tứ của ông, đang nói Trương tiên sinh
đang cấu trúc Lão Tử Ngũ Thiên trận?”
“Không sai, lúc này Trương tiên sinh đang cấu trúc, chính là Lão Tử Ngũ Thiên trận.”
Lục Hòe gật đầu nói, lại quay đầu nhìn người nọ liếc mắt, nói lầm bầm:
“Cuối cùng cũng có một người hiểu biết, ta còn cho rằng, người bên cạnh
chỉ là dạng vô tri ngu xuẩn.”
“Lão Tử Ngũ Thiên trận? Đó là pháp trận gì?” Đại bộ phận người tu chân, đều cực kỳ xa lạ đối với pháp trận này.
“Thái thượng đạo tổ ngày xưa khi xuất hướng tây Hàm Cốc Quan, từng để
lại một quyển Đạo Đức Kinh cho hậu thế. Đạo Đức Kinh còn được gọi là Lão Tử Ngũ Thiên Ngôn. Mà Lão Tử Ngũ Thiên trận, chính được thoát thai từ
đó. Chỉ là trận này đã thất truyền ngàn năm, nhưng không ngờ tới, lại
được cấu trúc bằng một loại phương thức kỳ lạ…” Người nói trước đó, đang hướng những người tu chân bên cạnh giải thích lai lịch của Lão Tử Ngũ
Thiên trận, lại nhíu mày nói: “Ta xem sách cổ, uy lực của Lão Tử Ngũ
Thiên trận, có quan hệ sâu cạn đối với sự lĩnh ngộ của người cấu trúc
trận này. Tứ Hung Tru Tiên trận chính là pháp trận tam giai thượng phẩm, muốn chống lại với nó, lĩnh ngộ của Trương tiên sinh đối với Đạo, phải
thâm sâu mới được. Chỉ sợ…”
Nói đến đây, hắn chậm rãi lắc đầu, cũng không nói ra câu kế tiếp. Bất quá từ vẻ mặt và giọng nói
của hắn mà xem, hắn đối với cử động dùng Lão Tử Ngũ Thiên trận của
Trương Văn Trọng để phá Tứ Hung Tru Tiên trận, cũng không quá xem trọng.
“Dù sao Trương tiên sinh còn quá trẻ, lĩnh ngộ đối với Đạo có được bao sâu, thật nói không sai. Lấy Lão Tử Ngũ Thiên trận chống lại Tứ Hung
Tru Tiên trận, quá mức mạo hiểm rồi.” Lục Hòe khẽ thở dài một tiếng,
nói: “Hiện tại nói gì cũng vô dụng, chúng ta mỏi mắt mong chờ thôi.”
Lúc này, dưới thế tiến công mãnh liệt của bốn hung thú, nguyên anh của Trương Văn Trọng, Minh Xà và ngũ độc yêu cùng yêu quái trong Vạn Yêu Đồ Sách, đã bại lui đến gần Trương Văn Trọng chỉ một thước. Bốn con hung
thú chỉ cần rảo bước tiến thêm hai thước, là có thể tấn công Trương Văn
Trọng.
Nhìn thấy tình cảnh này, Thái Thuận Công đắc ý phá lên cười, trên mặt Mạc Thiên cũng hiện lên sắc mặt vui mừng. Theo
bọn hắn xem ra, lúc này Trương Văn Trọng hẳn phải chết không thể nghi
ngờ.
Ngay trong lúc chỉ mành treo chuông, Trương Văn
Trọng viết tới câu cuối cùng trong Đạo Đức Kinh: “Thiên chi đạo, lợi nhi bất hại. Thánh nhân chi đạo, vi nhi bất tranh.” Cả bộ Đạo Đức Kinh lóe
ra kim sắc quang mang, bay bổng ngay trước người hắn, nhất thời phóng
xuất ra kim sắc quang mang trang nghiêm túc mục.
Lão Tử Ngũ Thiên trận – kết thành.
Từng đạo kim sắc quang mang có thể so sánh với ánh mặt trời chói
chang, từ linh dịch viết thành Đạo Đức Kinh phóng ra, trong nháy mắt xua tan âm lãnh và lệ khí đầy rẫy bên trong Tứ Hung Tru Tiên trận, phiến
đao kiếm như rừng âm sâm, cũng bị từng đạo kim sắc quang mang mài đi vẻ
sắc nhọn, đánh mất lực phá hoại.
“Chuyện…chuyện gì
xảy ra?” Thái Thuận Công vừa rồi còn đang đắc ý cười to, lúc này khiếp
sợ hét lên. Hắn thế nào cũng không có nghĩ đến, mắt nhìn thắng lợi đã
tới trong tay, không ngờ vẫn còn có thể sinh ra biến cố.
“Đây…đây là Lão Tử Ngũ Thiên trận? A, ta đã biết, tiểu tử này muốn
dùng trận phá trận.” Lúc này Mạc Thiên cũng đã nhìn ra ý đồ của Trương
Văn Trọng, mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống trán hắn, nhưng hắn cũng không quản việc lau đi, vội vàng quát to: “Thái sư đệ, thời gian không kịp,
thừa dịp Lão Tử Ngũ Thiên trận còn chưa hoàn toàn phát ra uy lực, để bốn hung thú nhanh thôn phệ tên kia.”
“Được, được…” Thái Thuận Công vội vàng gật đầu, đâu còn chút khí độ uy nghiêm của một tông chủ Phù Bảo Tông như thường ngày.
Ngay khi Thái Thuận Công và Mạc Thiên muốn phát động một kích cuối
cùng, từ thiên Đạo Đức Kinh do linh dịch viết ra phóng xuất đạo kim sắc
quang mang, đang quấn quýt vào nhau, trong một mảnh âm thanh tự nhiên
linh hoạt kỳ ảo, dũng mãnh tràn vào trong cơ thể Trương Văn Trọng, đã
làm hình tượng của hắn xuất hiện sự biến hóa nghiêng trời lệch đất, biến thành một lão nhân cơ trí cưỡi thanh ngưu( trâu xanh), râu tóc bạc
trắng.
Trương Văn Trọng biến thành vị lão nhân tóc bạc cưỡi thanh ngưu, chính là tác giả của Đạo Đức Kinh, Lão Tử.
“Đây…đây là Thái Thượng Đạo Tổ?”
“Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn?”
Người tu chân đến tiếp viện Trương Văn Trọng, lúc này đều nhịn không
được kinh hô lên. Còn có người đã quỳ rạp dưới đất, hướng Lão Tử do
Trương Văn Trọng biến thành, thành kính dập đầu không ngớt.
Lục Hòe khiếp sợ há to miệng, thất thanh kinh hô: “Không ngờ có thể
hóa thân thành Thái Thượng Đạo Tổ? Lẽ nào lĩnh ngộ của Trương tiên sinh
đối với Đạo, đã đạt được cảnh giới siêu phàm thoát tục? Điều…điều này
sao có thể? Hắn bao nhiêu tuổi nha? Dù từ trong bụng mẹ bắt đầu ngộ đạo, cũng không khả năng có được cảnh giới cao thâm như vậy chứ?”
Thái Thuận Công và Mạc Thiên cũng nhìn thấy một màn này, nhưng bọn hắn đã không còn thời gian khiếp sợ, đều cắn chặt răng, dùng hết toàn lực
thúc giục bốn con hung thú nhanh đánh tới Trương Văn Trọng. Bọn hắn đều
rất rõ ràng, chuyện đến nước này, ngoại trừ Trương Văn Trọng phải chết,
không thì bọn hắn vong. Chuyện phía sau dĩ nhiên không phải là điều mà
bọn hắn kỳ vọng.
Ý nghĩ của Thái Thuận Công và Mạc
Thiên tuy rất hay, nhưng đáng tiếc chính là, bọn họ đối mặt với Trương
Văn Trọng, đối mặt với Lão Tử Ngũ Thiên trận.
Tuy
rằng trận thiên kiếp Cửu Cửu Vô Quy Diệt Hồn đại thiên kiếp đã phá hủy
thân thể của Trương Văn Trọng, nhưng cũng không phá hủy thần thức của
hắn. Lĩnh ngộ của hắn đối với Đạo, càng bởi vậy mà thêm tinh tiến, thậm
chí còn tinh thâm hơn một ít Đại La Kim Tiên. Thử hỏi, với lĩnh ngộ về
Đạo của hắn, cấu trúc ra Lão Tử Ngũ Thiên trận, làm sao có thể yếu ớt?
Đừng nói là thượng phẩm tam giai Tứ Hung Tru Tiên trận, dù là pháp trận
càng cao phẩm giai, ở trước mặt Lão Tử Ngũ Thiên trận, vẫn không thể
địch nổi.
Chỉ thấy Trương Văn Trọng hóa thành Lão Tử, chậm rãi giơ tay lên, hướng bốn hung thú xa xa điểm tới, dùng giọng nói cực kỳ đạm nhiên, hộc ra mấy chữ: “Nghiệt súc, còn dám đả thương
người?”
Một màn làm kẻ khác nghẹn họng nhìn trân trối xuất hiện.
Bốn hung thú đang khí thế rào rạt tiến công một kích cuối cùng, đột
nhiên dừng lại, thật giống như bị người thi triển thuật định thân.
“Điều…điều này sao có thể?” Thái Thuận Công và Mạc Thiên lộ vẻ kinh
hoảng và sợ hãi, bọn hắn liều mạng nghiền ép chút linh lực cuối cùng
trong cơ thể để điều khiển bốn hung thú, nhưng tuyệt vọng phát hiện,
mình không còn cách đạt được liên hệ với bốn hung thú nữa, điều này làm
cho bọn hắn không khỏi thất thanh kinh hô lên: “Làm sao vậy, đến tột
cùng là làm sao vậy?”
Nhưng ác mộng của Thái Thuận Công và Mạc Thiên cũng chỉ mới bắt đầu.
Một Thái Cực Đồ thật lớn, đột nhiên xuất hiện phía trên Tứ Hung Tru
Tiên trận, đem toàn bộ trận pháp gắn vào trong đó. Mà ngay lúc này,
Trương Văn Trọng hóa thành Lão Tử, lại giơ tay lên, cũng hướng Thái Cực
Đồ trên đỉnh đầu, chậm rãi hộc ra bốn chữ: “Phá sau đó lập.”
Một đạo quang mang lập tức xuất hiện, huyền diệu đến mức làm tất cả mọi người phải nhắm hai mắt lại.
Ánh sáng chói mắt cũng không duy trì lâu lắm, đại khái khoảng năm
giây, liền triệt để tiêu tán. Mà mọi người cũng vội vàng mở mắt, muốn
nhìn xem đã xảy ra chuyện gì. Nhưng bọn họ rất nhanh liền chấn kinh, bởi vì bọn họ phát hiện, cảnh tượng trước mắt so sánh với trước đó, đúng là có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Bốn hung thú dữ
tợn lúc này đã tiêu tan thành mây khói. Phiến đao kiếm âm sâm như rừng
cũng đã không còn hình bóng. Toàn bộ cảnh tượng đã khôi phục lại dáng
dấp bình thường.
Bốn hung thủ đã dễ dàng bị diệt trừ?
Đại trận trấn tông tam giai thượng phẩm của Phù Bảo Tông cứ như vậy không chút tiếng động bị phá hủy?
Điều này…thế nào có khả năng?
Trong khoảnh khắc, mọi người, vô luận là đệ tử của Phù Bảo Tông hay
người tu chân đến cứu viện Trương Văn Trọng, toàn bộ đều ngây ngẩn cả
người, bọn hắn thế nào cũng không dám tin tưởng những gì mình đang chứng kiến.