Trương Văn Trọng rất rõ ràng uy lực của Tứ Hung Tru Tiên trận cường hãn
đáng sợ cỡ nào, chỉ dựa vào thực lực của những người như bọn họ và các
yêu quái, muốn cứng rắn phá trận từ phía chính diện, căn bản là không có khả năng, thế nhưng điều này cũng không đại biểu không thể phá được
trận này. Kỳ thực, ngay khi nhìn thấy đại trận trấn tông của Phù Bảo
Tông là Tứ Hung Tru Tiên trận, trong lòng Trương Văn Trọng cũng đã có
phương pháp phá trận, chỉ là biện pháp này cần phải có một ít thời gian
chuẩn bị.
Bởi vậy, khi nhìn thấy Thao Thiết, Hỗn Độn, Cùng Kỳ và Đào Ngột bốn hung thú khí thế hung ác rào rạt kéo tới,
Trương Văn Trọng lập tức cho Minh Xà, ngũ độc yêu và yêu quái triệu hồi
bên trong Vạn Yêu Đồ Sách tiến lên nghênh đánh.
Cùng
lúc đó, hai tay Trương Văn Trọng giương lên, mười một ngân châm lập tức
xuất hiện trên tay hắn, với tốc độ nhanh như thiểm điện, đâm vào chính
mười một huyệt vị Não Hộ, Lỗ Môn, Thượng Tinh, Tiền Đính…lại dùng phương pháp “Linh Quy Thổ Tức” để hành châm, để có thể trong thời gian ngắn
nhất, dùng hạn độ lớn nhất kích phát chính tiềm năng của mình.
Mười một ngân châm vừa nhập thể, Trương Văn Trọng lập tức cảm giác
được một cỗ điện lưu mạnh mẽ qua lại trong thân thể, cảm giác như vậy
thập phần khó chịu. Bất quá từ đầu tới cuối, hắn cũng không rên một
tiếng, chỉ cắn chặt khớp hàm đau khổ chống đỡ. Mà lúc thi triển Linh Quy Thổ Tức để hành châm, Trương Văn Trọng cũng triệu nguyên anh của mình
ra, lại đem tiềm năng vừa kích phát của chính mình toàn bộ truyền vào
trong nguyên anh, để tiên linh khí càng phát ra nồng nặc, từ xa xa mà
nhìn, phảng phất giống như thiên tiên hạ phàm.
Nguyên anh vừa ra, lập tức cùng Minh Xà, ngũ độc yêu và hơn một ngàn con yêu
quái được triệu hồi từ trong Vạn Yêu Đồ Sách cùng nhau nghênh hướng bốn
hung thú Thao Thiết, Cùng Kỳ, Hỗn Độn và Đào Ngột. Không chỉ như vậy,
Trương Văn Trọng còn phóng ra Bàn Long Ngọc Xích, truyền một cỗ linh lực tiến nhập trong đó, làm cho Bàn Long Ngọc Xích hóa thành một con thanh
sắc giao long thật uy vũ, lại gia nhập vào đội ngũ chống cự bốn con hung thú.
Tuy rằng xem từ nhân số, phe hắn chiếm cứ
thượng phong tuyệt đối. Nhưng Trương Văn Trọng rất rõ ràng, chỉ dựa vào
những lực lượng này, muốn chống lại bốn hung thú thì không có khả năng.
Mà mục đích của hắn, cũng chỉ muốn kéo dài thêm thời gian, để hắn có đủ
thời gian hoàn thành sự chuẩn bị để phá trận.
Ngay
khi Trương Văn Trọng triệu hồi ra nguyên anh, Thái Thuận Công và Mạc
Thiên đang ở trận nhãn Tứ Hung Tru Tiên trận, trên mặt đều lộ ra biểu
tình khiếp sợ lẫn khó thể tin.
“Ngoại thân hóa thân?
Trời ạ, người này không ngờ đã luyện ra ngoại thân hóa thân? Còn có ngọc xích màu xanh biếc kia, từ linh lực mà xem, chỉ sợ là một kiện chuẩn
tiên khí? Trời ạ, người này thật là đáng sợ.” Thái Thuận Công hít sâu
một hơi, từ khi Trương Văn Trọng xuất hiện, hắn đã trải qua nhiều lần
chấn động, thế nhưng mỗi một lần đều kinh tâm động phách, làm hắn không
kịp có thói quen.
Mạc Thiên cũng hít một hơi, trong
lòng còn sợ hãi nói: “May là chúng ta đúng lúc khởi động trấn tông đại
trận, bằng không…” Hắn lắc đầu, không đem câu kế tiếp nói ra miệng.
Nhưng trong lòng mọi người ở đây đều dâng lên tia hàn ý cùng hoảng sợ.
“Có một địch nhân như vậy, thực sự là đáng sợ…” Nhìn bốn hung thú đánh về phía Trương Văn Trọng, Thái Thuận Công cũng thở dài một hơi, cười
lạnh nói: “Vô luận hắn có bao nhiêu lợi hại, lúc này cũng đã hãm sâu
trong Tứ Hung Tru Tiên trận, tuyệt không khả năng sống đi ra. Hừ, đây là hạ tràng khi đắc tội Phù Bảo Tông chúng ta.”
Mạc
Thiên gật đầu, hiển nhiên đối với lời nói của Thái Thuận Công phi thường tán thành. Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm Bàn Long Ngọc Xích hóa thành
thanh sắc giao long, trong ánh mắt lộ ra vẻ tham lam thèm muốn.
Vô luận là nhóm người của Trương Văn Trọng, hay những người của Phù
Bảo Tông, lúc này toàn bộ tâm tư đều đặt trong Tứ Hung Tru Tiên trận,
chưa từng có ai có thể nhận thấy được, có người đã lặng yên không tiếng
động tiềm nhập vào Băng Xuyên sơn của Phù Bảo Tông. Những người này
chính là những người tu chân đến tiếp viện Trương Văn Trọng.
Những người tu chân đến nơi này, ngoại trừ người của Đặc Cần tổ, còn
có những đệ tử của những môn phái tu chân ở gần Băng Xuyên sơn. Những
người khác còn đang trên đường chạy tới. Lúc này khi bọn họ nhìn thấy,
Phù Bảo Tông vì muốn đối phó Trương Văn Trọng, không ngờ đã khởi động Tứ Hung Tru Tiên trận, không khỏi cùng thay đổi sắc mặt, dừng bước không
tiến, lại dùng giọng nói khiếp sợ nhỏ giọng nghị luận:
“Tứ Hung Tru Tiên trận, trời ạ, đây là trận pháp tam giai thượng phẩm. Phù Bảo Tông không ngờ lại nắm giữ đại trận hung hiểm này, quả nhiên
không hổ từng mang danh môn phái Thiên Tự Hào.”
“Các
ngươi mau nhìn đó là gì? Ngoại thân hóa thân sao? Trời ạ, Trương tiên
sinh tu luyện ra ngoại thân hóa thân? Tu vi của hắn cũng quá đáng sợ đi
thôi? Thảo nào có thể bức bách Phù Bảo Tông khởi động Tứ Hung Tru Tiên
trận.”
“Một khi khởi động Tứ Hung Tru Tiên trận vận
chuyển, dù là tán tiên cũng sẽ bị đánh chết ở bên trong. Chỉ sợ Trương
tiên sinh dữ nhiều lành ít, hiện tại chúng ta nên làm gì mới tốt?”
Những người tu chân chạy tới tiếp viện, vừa nhìn nhau, cũng không biết nên làm thế nào. Bọn họ đều nghe nói qua uy danh của Tứ Hung Tru Tiên
trận, biết nếu tùy tiện chạy vào trận này, đừng nói là cứu viện Trương
Văn Trọng, chỉ sợ trong nháy mắt sẽ bị rừng kiếm rừng đao cắt thành mảnh nhỏ. Dù có thể may mắn tránh thoát đao kiếm tập kích, cũng tuyệt không
khả năng chạy trốn khỏi nanh vuốt của bốn con hung thú.
Trong sự khiếp sợ cùng mờ mịt, những người tu chân vội vàng lấy ra
điện thoại, thông tin phù hay những công cụ liên lạc, lập tức liên hệ
với trưởng bối trong môn phái, để tiếp thu mệnh lệnh cho hành động mới.
Ngay khi những người tu chân còn đang xin chỉ thị của sư môn, Trương
Văn Trọng đã quay lại trước mặt Hỗn Độn Lô. Hắn biết rõ vào lúc này mỗi
giây mỗi phút đều rất trân quý, không thể lãng phí. Bởi vậy động tác của hắn cũng rất nhanh, lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, không có
nửa điểm cản trở.
Trương Văn Trọng đầu tiên niệm tụng chú ngữ, triệu hoán một mảnh hỏa diễm thiêu đốt hừng hực, đốt Hỗn Độn
Lô thành trong suốt. Lập tức đem ra một đống linh tài liệu trong Càn
Khôn Hồ, giống như không chút đáng tiền, toàn bộ ném vào trong Hỗn Độn
Lô. Đồng thời còn phân ra thần thức, khống chế sự cân đối âm dương trong Hỗn Độn Lô, để có thể làm cho linh khí phát triển theo sự khống chế của hắn.
Cử động này của Trương Văn Trọng, làm tất cả mọi người cảm thấy vô cùng kỳ lạ, không giải thích được ý tứ.
Những người tu chân tới tiếp viện hắn, vẻ mặt mờ mịt nhìn nhau, không
giải thích được nói: “Trương tiên sinh đang làm gì? Luyện đan hay luyện
khí? Đều bị hãm bên trong Tứ Hung Tru Tiên trận, luyện đan có được ích
lợi gì?”
Thái Thuận Công cũng sửng sốt, sau đó ha ha
phá lên cười, nói: “Mạc sư huynh, ngươi xem, tiểu tử này ở trong trận đi luyện đan, xem ra hắn đã bị Tứ Hung Tru Tiên trận làm phát điên, chúng
ta thắng cuộc đã định rồi.”
Nhưng khác với vẻ mặt
mừng như điên của Thái Thuận Công, trên mặt Mạc Thiên lại tràn đầy sự
nghi ngờ, hắn lắc đầu nói: “Thái sư đệ, đừng đắc ý, chỉ sợ việc này
không đơn giản như ngươi nghĩ.”
Thái Thuận Công không cho là đúng, nói: “Việc đã đến nước này, lẽ nào tiểu tử kia còn có thể
làm được gì sao? Mạc sư huynh, ngươi cũng đã quá cẩn thận.”
Mạc Thiên lắc đầu, không nói thêm gì nữa, chỉ là vùng lông mày vẫn cau chặt lại. Chẳng hiểu vì sao, hắn cảm thấy cử động hoang đường này của
Trương Văn Trọng, tràn ngập vẻ nguy hiểm vô cùng.
Thời gian trôi qua từng giây.
Nguyên anh của Trương Văn Trọng, Minh Xà, ngũ độc yêu và yêu quái
trong Vạn Yêu Đồ Sách cấu trúc thành phòng tuyến, liên tiếp bại lui dưới thế tiến công sắc bén của bốn con hung thú. Tuy rằng miễn cưỡng gắn bó
không tan vỡ, nhưng cũng không chống đỡ được thêm bao lâu.
Nhất là yêu quái được triệu ra trong Vạn Yêu Đồ Sách, trước mặt bốn
hung thú, đúng là không làm được gì. Nguyên hơn một ngàn yêu quái, lúc
này đã tử thương hơn phân nửa. Không chỉ có bọn chúng, dù nguyên anh của Trương Văn Trọng, Minh Xà cùng ngũ độc yêu, đồng dạng cũng đầy vết
thương, tình trạng kiệt sức. Nhưng dù vậy, bọn họ vẫn liều mạng kiên
trì, bởi vì bọn họ rất rõ ràng, chỉ có kiên trì tới lúc Trương Văn Trọng thành công, bọn họ mới có khả năng giữ mạng sống.
Ngay thời khắc nguy cấp này, một đạo thanh âm ông minh đinh tai nhức óc, đột nhiên từ bên trong Hỗn Độn Lô truyền đi ra.
“Rốt cục đã luyện ra vật gì vậy?” Ở lúc này, mọi người đều thò đầu,
muốn nhìn xem Trương Văn Trọng loay hoay lâu như vậy, đến tột cùng làm
ra được vật gì.
Trương Văn Trọng híp hai mắt lại, nhìn chằm chằm Hỗn Độn Lô, tay phải hắn nặn ra kiếm quyết, giương lên.
Nương theo tay phải hắn vung lên, một đạo linh dịch màu vàng kim từ
trong Hỗn Độn Lô bốc lên, lại theo tay phải Trương Văn Trọng vũ động, ở
giữa không trung ngưng tụ thành hình, chính là một chữ Đạo màu vàng rực
rỡ.
Sau khi dùng linh dịch viết ra chữ Đạo, Trương
Văn Trọng cũng không dừng lại, tiếp tục vũ động tay phải, mà linh dịch
màu vàng kim từ bên trong Hỗn Độn Lô bay ra, cũng theo tay phải hắn vũ
động, ở giữa không trung ngưng tụ thành từng chữ từng chữ một. Nhìn kỹ,
hắn viết chính là nội dung chương đầu tiên trong Đạo Đức Kinh của Lão
Tử: “Đạo khả đạo, phi thường đạo. Danh khả danh, phi thường danh…”
Trương Văn Trọng vũ động tay phải, dùng linh dịch viết chữ với tốc độ
cực nhanh, trong chớp mắt, đã đem chương đầu tiên của Đạo Đức Kinh viết
xong, không chút nào ngừng lại, lại bắt đầu viết tiếp nội dung chương
thứ hai. Hắn viết Đạo Đức Kinh, dùng hành thư vô cùng phiêu lượng, nếu
có đại gia thư pháp ở đây, chắc chắn phải ngâm tụng Lạc Sen Phú của Tào
Thực: “Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long, vinh diệu thu cúc, hoa mậu xuân tùng. Phảng phật hề nhược khinh vân chi tế nguyệt, phiêu diêu
hề nhược lưu phong chi hồi tuyết*.” Để hình dung những chữ viết tuyệt
đẹp của hắn. (bài phú và gốc tích giải thích rùi ha.)
Bất quá, mọi người ở đây lại không có tâm tư thưởng thức hắn viết đẹp hay xấu, trong lòng bọn họ đang tràn đầy một nghi vấn.
Rốt cục Trương Văn Trọng đang làm gì?