Đợi khi Trương Văn Trọng nâng lên Lưu Phong Huy, bên trong phòng có
người không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, dò hỏi: “Trương tiên sinh, xảy
ra chuyện gì? Hay là người này đắc tội anh?” Vừa nói hắn vừa dùng ánh
mắt sắc bén đánh giá Lưu Phong Huy.
Sau khi được
Trương Văn Trọng khuyên bảo, dũng khí của Lưu Phong Huy cũng cao hơn rất nhiều, vẫn không hề sợ, trái lại còn dũng cảm trừng mắt nhìn trở lại.
Làm người nọ chợt cau mày, nếu không bởi vì Trương Văn Trọng còn chưa
lên tiếng, chỉ sợ hắn đã sớm xuất thủ giáo huấn Lưu Phong Huy.
Trương Văn Trọng vẫn chưa trực tiếp trả lời vấn đề của người nọ, mà
mỉm cười giới thiệu: “Đây là đồ đệ mới thu của tôi, Lưu Phong Huy.”
Người trong phòng quý khách sửng sốt, chợt đưa ánh mắt ước ao nhìn Lưu Phong Huy. Theo bọn họ xem ra, Trương Văn Trọng chính là đệ tử thân
truyền của tiên nhân, làm đồ đệ của hắn, chẳng phải sẽ trở thành đồ tôn
của tiên nhân? Tuy nói tu vi hiện tại của Lưu Phong Huy, chỉ là Trúc Cơ
trung kỳ. Thế nhưng từ chuyện đệ tử Phong Sơn phái chỉ trong một đêm tu
vi đề thăng bão táp mà xem, có thể không qua bao lâu, Lưu Phong Huy này
có thể bước vào cảnh giới Kim Đan kỳ hoặc là cảnh giới càng cao hơn. Mà
làm cho mọi người ước ao, chính là sau khi hắn trở thành đệ tử thân
truyền của Trương Văn Trọng, sẽ học được một ít tiên pháp từ chỗ hắn.
Đây không phải đạo pháp bình thường, mà là tiên pháp!
Tuy rằng không rõ Lưu Phong Huy vốn có tư chất không được tốt lắm, đến tột cùng có điểm nào được Trương Văn Trọng nhìn trúng, không ngờ được
thu làm đệ tử, thế nhưng điều này cũng không gây trở ngại mọi người tỏ ý thân mật với hắn.
Theo mọi người thấy, khi lấy lòng
Trương Văn Trọng, còn phải lấy lòng người bên cạnh hắn. Bằng không những người này ở bên tai hắn nói bậy vài câu về tông phái của mình, chẳng
phải sẽ trở thành chuyện xấu hay sao? Tuy nói tạm thời bọn họ còn không
cần sợ Phong Sơn phái, thế nhưng nếu ở trong lòng Trương Văn Trọng hạ
xuống một ấn tượng xấu, chỉ sợ bọn họ muốn mua đan dược cao phẩm từ chỗ
Phong Sơn phái, cũng sẽ không còn thuận lợi.
Chính
bởi vì có ý nghĩ như vậy, cho nên mọi người lại tỏ ý thân thiện với một
thái điểu Trúc Cơ trung kỳ như Lưu Phong Huy. Mà trường hợp như vậy, Lưu Phong Huy cũng chưa từng được trải qua. Nhưng lúc này hắn đã điều chỉnh tốt tâm tình, biết mục đích những người này tỏ vẻ thân thiện với mình,
cho nên cũng ứng phó thật khéo, không đắc ý vênh váo như Xích Hà đạo
trưởng trước đó.
Nhìn tất cả, Trương Văn Trọng hài lòng gật đầu.
Hội đấu giá tu chân vẫn tiếp tục tiến hành.
Có thể bởi vì liên tục trải qua hai lần oanh động, mọi người cũng đã
tiêu hao không ít tài lực, nên bầu không khí cùng sự tranh đoạt kịch
liệt của hội đấu giá, đã yếu nhược hơn trước rất nhiều. Cho tới lúc buổi đấu giá hôm nay kết thúc, cũng không tiếp tục xuất hiện qua tràng diện
kịch liệt như trước đó. Dù vậy, mọi người tham gia buổi đấu giá, đều cảm thấy chuyến này không tệ. Điều khác không nói, chỉ thấy bốn bình đan
dược lục phẩm và thanh tiên khí Hổ Khiếu kiếm, đã đủ cho bọn họ nói
khoác thật lâu.
Lúc rời đi sân bóng, vẻ hưng phấn
cùng kích động trên mặt bọn họ, đều không rút đi. Thậm chí còn có người
quen nhau, tốp năm tốp ba ghé vào nhau đàm luận hội đấu giá hôm nay.
Lúc Trương Văn Trọng rời khỏi sân bóng, trên mặt cũng tràn đầy dáng tươi cười.
Sở dĩ hắn vui vẻ như vậy, không chỉ bởi vì ở trong buổi đấu giá hắn
mua được không ít pháp bảo thực dụng phẩm cấp không thấp cho đệ tử Phong Sơn phái, cũng không chỉ vì hắn thu được một đồ đệ thiên tài biết chế
tác pháp bảo giả. Càng bởi vì hắn thuận lợi mua được ba kiện linh tài
liệu cuối cùng cần thiết để chế tạo Đạo Cơ Đan: Hồng Hoa Thiên Đinh,
Ngân Tô Diệp, Hải Khiếu Thạch.
Trương Văn Trọng tâm
tình tốt, sau khi cẩn thận thu ba kiện linh tài liệu vào trong Càn Khôn
Hồ, cười nói với Vưu Giai: “Sau khi trở về, anh lập tức khai lô luyện
chế Đạo Cơ Đan, trước tiên cho em và người nhà của anh ăn vào. Chờ khi
trở về Ung Thành, lại cho người nhà em dùng tới. Kể từ đó hai gia đình
chúng ta đều có thể bước lên con đường tu chân. Ngày sau nếu như hai gia đình chúng ta đều cùng phi thăng thành tiên, nói không chừng còn có thể trở thành một câu chuyện giai thoại.”
“Ân.” Vưu Giai dùng sức gật đầu, trên mặt lộ vẻ vui mừng và kích động.
Lúc đi ra sân bóng, Trương Văn Trọng cũng không vội vã đi tới bãi đỗ
xe, mà gọi Trần Nhàn đến trước người, chỉ vào Lưu Phong Huy, hướng nàng
phân phó: “Cô an bài một người đưa hắn về huyện Ẩn Ngạc trước, giúp hắn
tìm một nơi ở gần nhà của ta.”
Trần Nhàn hồi đáp: “Do tôi tự mình đi làm, dù sao hôm nay cũng không còn chuyện gì khác.”
Trương Văn Trọng gật đầu, nói: “Cũng tốt, do cô đi một chuyến đi.” Lập tức gọi Lưu Phong Huy tới trước người, dặn dò hắn vài câu, lại lấy một
bình Linh Khí Hoàn đưa cho hắn, nói: “Tu vi của ngươi quá thấp, dùng cao phẩm đan dược sẽ lãng phí linh khí bên trong. Bình Linh Khí Hoàn này
chính do ta dùng linh khí thiên địa ngưng luyện mà thành, đối với việc
tu vi ngươi đề thăng hẳn có công hiệu rất tốt. Ta lại truyền cho ngươi
một bộ tâm pháp tu luyện, sau đó ngươi theo Trần Nhàn quay về huyện Ẩn
Ngạc, dàn xếp xong xuôi, có thể bắt đầu tu luyện.” Dứt lời, hắn giơ ngón trỏ tay phải điểm lên huyệt Mi Tâm của Lưu Phong Huy, từng sợi quang
mang màu đỏ từ đầu ngón trỏ phóng ra, dũng mãnh truyền vào trong mi tâm
Lưu Phong Huy.
Lưu Phong Huy chỉ cảm thấy có rất
nhiều tin tức đi theo quang mang màu đỏ dũng mãnh tràn vào trong đầu
hắn. Hắn không khỏi nhắm hai mắt lại, dùng thần thức kiểm tra đoạn tin
tức. Một lúc sau, thân thể hắn bởi vì kích động liền run rẩy lên.
Đoạn tin tức Trương Văn Trọng đưa vào đầu hắn, chính là một bộ tâm
pháp tu luyện. Tuy rằng Lưu Phong Huy còn chưa tu luyện bộ tâm pháp này, nhưng từ tin tức phản ánh đi ra, đây là một bộ tâm pháp tu luyện hỏa hệ cao phẩm, hơn nữa bộ tâm pháp tu luyện này cũng không tối nghĩa khó
hiểu như bộ tâm pháp hắn mua được ngày trước, mà nội dung sâu sắc, lời
lẽ dễ hiểu, giảng giải thập phần rõ ràng thấu triệt, làm cho vừa nhìn
liền hiểu ngay, nếu có thời gian nghĩ kỹ, sẽ tránh được việc hiểu biết
sai lầm mà tẩu hỏa nhập ma.
“Cảm tạ sư tôn.” Lưu
Phong Huy cảm kích nói. Không biết làm sao biểu đạt sự biết ơn trong
lòng mình, hắn lại muốn quỳ rạp xuống đất.
Trương Văn Trọng vội vàng ngăn trở cử động của hắn, vừa cười vừa nói: “Được rồi,
sau này đừng mỗi chút đã quỳ xuống. Chỉ cần ngươi chuyên cần tu luyện,
đề thăng tu vi của mình, chính là sự cảm kích tốt nhất đối với ta.”
Lưu Phong Huy gật mạnh đầu, thần tình nghiêm túc nói: “Đệ tử nhất định tu luyện chăm chỉ, tuyệt đối sẽ không cô phụ kỳ vọng của sư tôn.”
Đợi Lưu Phong Huy đi theo Trần Nhàn rời khỏi, Trương Văn Trọng cùng
Vưu Giai, Tô Hiểu Hồng đi về hướng bãi đỗ xe, chuẩn bị lái xe quay về
huyện Ẩn Ngạc.
Ngay lúc này, các chưởng môn đại tông
phái vừa chen chúc bên trong phòng quý khách, cũng đã chạy tới, vây
quanh ba người Trương Văn Trọng chật như nêm cối.
Một màn như vậy có chút ngoài sự dự liệu của Trương Văn Trọng, hắn hạ cửa sổ xe xuống, thăm dò: “Chư vị còn có chuyện gì sao?”
Một chưởng môn đứng gần cửa xe nhất vội vã nói: “Trương tiên sinh,
không phải trước đó anh đã đáp ứng, sau buổi đấu giá chấm dứt, sẽ phó
ước với tông phái chúng tôi sao? Tôi đã đặt bàn trong nhà hàng tốt nhất ở Vân Thai thị, chỉ chờ anh đến thôi.”
Những người khác cũng nhao nhao lên tiếng, đều không cam lòng lạc hậu nói: “
“Tôi đã cho người mang linh tài liệu cao phẩm đưa tới, tin tưởng rất
nhanh là có thể mang tới Vân Thai thị. Còn thỉnh Trương tiên sinh đi
cùng chúng tôi một chuyến, nhìn xem có tài liệu gì anh cần hay không…”
“Tông phái các ngươi có linh tài liệu cao phẩm cất giữ? Không phải
muốn đem ra làm mất mặt? Hơn nữa linh tài liệu của các ngươi còn đang
trên đường tới, chẳng lẽ muốn Trương tiên sinh đến đó chờ sao? Trương
tiên sinh cũng không nhàn rỗi như các ngươi, các ngươi nha, đừng lãng
phí thời gian của Trương tiên sinh nữa…Trương tiên sinh, đi theo chúng
tôi đi. Linh tài liệu cao phẩm của tông phái chúng tôi đã đưa tới Vân
Thai thị, phàm là thứ gì anh coi trọng, cứ lấy đi.”
Những chưởng môn, trưởng lão các tông phái đều muốn Trương Văn Trọng đi
cùng mình, khó tránh khỏi gây cãi lẫn nhau. Trong khoảnh khắc, mùi thuốc súng dày đặc, nếu như còn không ngăn cản, chỉ sợ sẽ tiến đến giao chiến quyền cước.
Những người này cũng không phải lưu manh đầu đường, một khi thật sự đánh nhau, sợ rằng dân chúng bình thường của Vân Thai thị sẽ gặp tai ương. Chuyện như vậy Trương Văn Trọng cũng
không muốn nhìn thấy. Cho nên hắn vội vã mở miệng khuyên bảo, sau đó
nói: “Vốn tôi cũng muốn đến phó ước với các vị. Nhưng hiện tại đích thật có một chuyện rất trọng yếu chờ tôi đi giải quyết, sẽ không biện pháp
đến phó ước. Như vậy đi, nếu như chư vị không cảm thấy phiền phức, không ngại ở ngày mai, mang linh tài liệu cao phẩm của các vị tới. Đến lúc
đó, tôi tất nhiên sẽ cho chư vị một cái giá thỏa mãn…”
Nghe được Trương Văn Trọng nói như vậy, chưởng môn của các tông phái tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng chỉ đành vâng theo.
Sau khi giải quyết xong chuyện này, cuối cùng Trương Văn Trọng cũng có thể lái xe rời khỏi Vân Thai thị, trở về huyện Ẩn Ngạc. Nhưng lần này
hắn cũng không trực tiếp về nhà, mà cho xe chạy tới hội sở cao cấp Mục
Mã Trường. Sau đó hắn nhờ Vưu Giai cùng Tô Hiểu Hồng về đón gia đình hắn đến. Mà chính hắn đi đến chỗ hồ bơi bắt đầu luyện chế Đạo Cơ Đan.
Khi Vưu Giai và Tô Hiểu Hồng chạy tới Trương gia, trong nhà không có
một bóng người. Hai người vội vàng gọi điện thoại cho Vương Hân Di, mới
biết Trương Thành Quý và Trương Trạch Thụy đến công viên uống trà chơi
cờ, mà nàng cùng tiểu Liên Nam đi dạo bên trong thị trấn. Trong sự thúc
giục của Vưu Giai cùng Tô Hiểu Hồng, người nhà họ Trương mới quay về
nhà, lại do hai nàng dẫn đến hội sở Mục Mã Trường. Mà lúc này thời gian
cũng đã trôi qua vài tiếng đồng hồ.
Khi người nhà họ
Trương đi vào hội sở Mục Mã Trường, một hương thơm nồng nặc thấm vào
ruột gan từ bên trong hồ bơi truyền ra, làm kẻ khác vừa ngửi thấy, liền
sinh ra cảm giác phiêu diêu dục tiên sung sướng.
Vương Hân Di hít mạnh một hơi, hiếu kỳ hỏi: “Đây là hương vị gì? Thật là thơm quá.”
Vưu Giai và Tô Hiểu Hồng nhìn nhau, đều từ trong ánh mắt đối phương nhìn ra đáp án: “Đã luyện chế thành công Đạo Cơ Đan!”