Siêu Cấp Tiên Y

Chương 568: Chương 568: Nghịch thiên trong nghịch thiên




Khi Vưu Giai và Tô Hiểu Hồng dẫn người nhà họ Trương đi vào hồ bơi, Trương Văn Trọng đã thu hồi Minh Xà và Hỗn Độn Lô vào Càn Khôn Hồ. Trong hồ bơi lớn như vậy, ngoại trừ trống trải, cũng không nhìn thấy điều gì kỳ quái.

Vừa nhìn thấy Trương Văn Trọng đang đứng bên cạnh hồ bơi, trong tay còn cầm một bình sứ nhỏ, Vương Hân Di tính tình nóng nảy, liền kiềm chế không được sự hiếu kỳ trong nội tâm, dò hỏi: “Em trai, em vội vàng gọi chúng ta gọi đến đây, rốt cục là có chuyện gì vậy?”

Trương Thành Quý, Trương Trạch Thụy và tiểu Liên Nam đứng bên người nàng tuy rằng không mở miệng nói, nhưng trong ánh mắt bọn họ nhìn Trương Văn Trọng, đồng dạng bao hàm vẻ mờ mịt cùng không giải thích được.

Trương Văn Trọng xoay người nhìn mọi người, biểu tình trên mặt vô cùng nghiêm túc, nói: “Có một chuyện, con sẽ nói với mọi người. Chuyện này mọi người nghe được, có thể có chút hoang đường ly kỳ, thật sự khó tin. Nhưng con có thể thề với trời, mỗi câu con nói với mọi người đều là thật, tuyệt đối không giả dối.”

Loại thái độ nghiêm túc này của Trương Văn Trọng, làm người họ Trương không khỏi ngây ngẩn cả người. Bọn họ nhìn nhau, cũng không biết trong hồ lô Trương Văn Trọng đang bán thuốc gì.

Bầu không khí trong hồ bơi trong lúc nhất thời biến thành có chút nặng nề.

Cuối cùng Trương Trạch Thụy đánh vỡ bầu không khí nặng nề, mở miệng nói: “Có cái gì nói, con cứ nói. Chúng ta là người một nhà, tự nhiên tin tưởng con vô điều kiện.”

“Đã như vậy, thì con nói…”

Trương Văn Trọng đem thân phận người tu chân cùng với những kinh lịch trong thời gian này, hướng người nhà nói ra. Đương nhiên hắn che giấu chuyện mượn xác hoàn hồn. Chỉ nói lúc mình ở Ung Thành, gặp được một vị tiên nhân, được đem vào tiên cảnh trong núi tu luyện một đoạn thời gian, sau đó bước lên con đường tu chân. Ngoài ra, bao quát hành trình Anh quốc, dịch chuột Ung Thành cùng quan hệ với Trần gia Phong Sơn phái, đều không hề giấu diếm nói cho người nhà của mình.

Sau khi nghe xong lời giảng thuật của Trương Văn Trọng, gia đình họ Trương khiếp sợ há to miệng, ngơ ngác lăng lăng, thật lâu cũng không thể hồi phục lại tinh thần.

Trải qua mười phút, Vương Hân Di tỉnh lại, mới lắp bắp nói: “Em trai, em nói em…Em nói em là một người tu chân?”

Trương Văn Trọng gật đầu thừa nhận: “Không sai, em đích thật là một người tu chân.”

“Ách…” Thần tình trên mặt Vương Hân Di biến thành có chút cổ quái, nàng cẩn thận nói: “Hôm nay không phải ngày Cá Tháng Tư nha. Em trai, em xác định không phải đã xem quá nhiều tiểu thuyết tu chân huyền huyễn, hoặc chơi game trên internet quá nhiều nên sản sinh huyễn tưởng cùng ảo giác chứ? Nếu không, chúng ta cùng đến bệnh viện kiểm tra?”

Trương Văn Trọng bị câu nói của Vương Hân Di làm nghẹn lời, Tô Hiểu Hồng “xì” một tiếng bật cười, nói: “Hân Di tỷ, lão sư là bác sĩ, còn đến bệnh viện kiểm tra cái gì? Hơn nữa nếu lão sư có chuyện, em và Vưu Giai tỷ làm sao lại cùng điên với thầy? Lão sư nói đều là lời thật. Nếu mọi người không tin, không ngại nhìn xem thứ này…”

Trong miệng Tô Hiểu Hồng rất nhanh niệm tụng chú ngữ, tay phải chợt vung lên, một đạo quang mang màu lam từ trong tay nàng phóng ra, cuồn cuộn dung hợp trên hồ bơi, hóa thành một đoàn mây đen. Ngay sau đó nước mưa trút xuống lọt vào bên trong hồ bơi.

Một màn ly kỳ làm người nhà họ Trương nhìn đến trợn mắt há hốc, không sao tin được.

Vương Hân Di đưa tay đón lấy vài giọt nước mưa, trên tay truyền đến cảm giác băng lãnh ướt át, làm nàng tin rằng nước mưa cũng không phải thủ thuật che mắt, mà chân thực tồn tại.

Vương Hân Di nghẹn họng nhìn trân trối, lắp bắp nói: “Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào là ma thuật sao?”

Trên thực tế, ngay chính nàng cũng không quá tin tưởng loại suy đoán này.

Ma thuật?

Ma thuật nói cho rõ cũng chỉ là một loại ảo thuật che mắt mà thôi, nào có bản lĩnh tạo mưa như Tô Hiểu Hồng?

“Lẽ nào nói…lời của em trai đều là thực sự? Hắn và tiểu muội thực sự đều là người tu chân?” Vương Hân Di ngơ ngác lăng lăng nhìn Trương Văn Trọng, đối với lời vừa rồi của hắn, đã tin đến sáu bảy phần. Ba người còn lại của Trương gia cũng nghĩ như vậy.

Trương Văn Trọng biết, trong lòng người nhà của mình vẫn còn tồn tại một ít nghi hoặc. Hắn cũng không sốt ruột, vừa giải thích vừa thi triển đạo pháp, dùng hành động thực tế để chứng minh lời mình nói đều là sự thật. Thậm chí để có căn cứ chính xác, hắn còn triệu ra Tiêu Đồ, Minh Xà và ngũ độc yêu đi ra.

Nhìn bảy yêu quái đột nhiên hiện thân, người nhà họ Trương lại càng hoảng sợ, nhưng bởi vậy cũng tin lời của Trương Văn Trọng là thật sự.

Sau một thoáng trầm mặc, Trương Trạch Thụy thở dài một hơi, cười khổ nói: “Không nghĩ tới, chuyện thần tiên yêu quái cũng không phải truyền thuyết hư vô mờ ảo, mà là tồn tại chân thực…Điều này thật đúng làm kẻ khác khiếp sợ, nếu như những lời này không phải do chính con nói cho cha, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy những chuyện huyền diệu ly kỳ này, chỉ sợ cha không sao tin nổi đây là sự thực.”

Câu nói của Trương Trạch Thụy không thể nghi ngờ chính là nói ra tiếng lòng của mọi người trong Trương gia, ai cũng gật đầu biểu thị tán thành.

Sau một lát, Trương Trạch Thụy lại tiếp tục nói: “Văn Trọng, con gọi chúng ta tới nơi này, cũng chỉ là vì muốn nói chuyện con là người tu chân cho mọi người nghe sao? Nếu như cha không có đoán sai, con hẳn là còn chuyện khác muốn nói với chúng ta đi?” Dù sao hắn cũng là người thuộc quân phân khu bộ tham mưu, đối với mọi chuyện suy nghĩ cùng phán đoán, vượt xa những người khác.

Trương Văn Trọng gật đầu, nói: “Cha nói không sai, hôm nay con gọi mọi người tới, ngoại trừ giải thích chuyện con là người tu chân với mọi người, còn muốn hỏi mọi người có nguyện ý trở thành người tu chân giống như con hay không. Thậm chí…phi thăng thành tiên?”

Trở thành người tu chân?

Thậm chí trở thành thần tiên?

Những lời này của Trương Văn Trọng, làm người nhà họ Trương lại lâm vào trạng thái thất thần.

Trên thế giới này, chỉ sợ không có mấy người có thể cự tuyệt một cơ hội hiếm có như vậy đi?

Sau một lúc sửng sốt, Trương Trạch Thụy phục hồi lại tinh thần từ từ hộc ra một hơi, cưỡng chế kích động trong lòng, dò hỏi: “Cả nhà chúng ta đều có thể trở thành người tu chân sao? Không phải con mới vừa nói, chỉ có người có tư chất tu chân mới có thể trở thành người tu chân. Người không có tư chất, dù cầm một quyển tuyệt thế bí tịch khổ tu, cũng không cách nào bước vào cánh cửa tu chân sao? Lẽ nào gia đình chúng ta đều có tư chất tu chân?”

Trương Văn Trọng lắc đầu nói: “Không, trong mọi người, chỉ có tiểu Liên Nam có tư chất tu chân.”

Trên mặt người nhà họ Trương toát ra vẻ nghi hoặc và không giải thích được, thế nhưng bọn họ cũng không mở miệng hỏi, mà chờ đợi hắn nói tiếp.

Hắn cũng không làm bọn họ thất vọng, cũng không cố lộng huyền hư, mà trực tiếp đưa bình sứ nhỏ trong tay lên, nói: “Ở tình huống bình thường, ngoại trừ tiểu Liên Nam, mọi người đều không thể tu chân. Thế nhưng hiện tại, tình huống hoàn toàn khác hẳn. Chỉ cần mọi người ăn vào một viên Đạo Cơ Đan, dù không có tư chất tu chân, cũng có thể thu nạp linh khí thiên địa, bước vào cánh cửa tu chân, bước lên con đường tu chân.”

Câu nói này làm gia đình Trương gia lộ ra nét mặt vui mừng.

Trương Văn Trọng cũng không lãng phí thời gian, lúc này đưa cho gia đình cùng Vưu Giai mỗi người một viên Đạo Cơ Đan. Tiểu Liên Nam đã có tư chất tu chân, cho nên không cần tới. Loại đan dược này đối với người có tư chất tu chân mà nói, không những không có tác dụng, thậm chí còn có khả năng tổn hại đến tư chất tu chân.

Tính tình Vương Hân Di thật gấp gáp, vừa cầm lấy Đạo Cơ Đan, liền dự định ném ngay vào trong miệng. Trương Văn Trọng vội vàng ngăn trở nàng, lại nói với Vưu Giai cùng gia đình: “Mọi người khoan hãy dùng Đạo Cơ Đan, trước tiên con truyền thụ một bộ công pháp thổ nạp cho mọi người. Đợi thêm lát nữa, sau khi ăn vào Đạo Cơ Đan, mọi người lập tức vận chuyển bộ công pháp thổ nạp, để hấp thu toàn bộ dược hiệu, cải biến tư chất của mình.”

Truyền thụ xong công pháp thổ nạp cho mọi người, Trương Văn Trọng cũng chưa cho họ dùng Đạo Cơ Đan, mà đem Hỗn Độn Lô cùng Minh Xà cùng với một đống lớn linh tài liệu trong Càn Khôn Hồ đem ra, bắt đầu bố trí pháp trận tại hồ bơi.

“Em trai, em đang làm gì?” Nhìn Trương Văn Trọng dùng linh dịch luyện chế vẽ một nhóm phù chú, Vương Hân Di nhíu mày, hiếu kỳ dò hỏi.

“Bố trí pháp trận.” Trương Văn Trọng bận rộn, cũng không ngẩng đầu lên hồi đáp: “Tu chân, vốn là chuyện nghịch thiên. Mà để người không có tư chất tu chân, dùng Đạo Cơ Đan thu được tư chất, bước lên đường tu chân, càng là nghịch thiên trong nghịch thiên. Nếu như em không có đoán sai, khi mọi người ăn vào Đạo Cơ Đan, thay đổi tư chất, sẽ có kiếp số từ trên trời giáng xuống. Với lực lượng bản thân mọi người, không thể chống lại được kiếp số. Cho nên em phải sớm bố trí pháp trận, giúp đỡ mọi người vượt qua kiếp số lần này. Thậm chí, còn có thể để mọi người ở trong trận kiếp số này, thu được lợi ích…”

Vương Hân Di kinh ngạc nói: “Không phải đâu? Còn có thể thu được chỗ tốt từ trong kiếp số? Là chỗ tốt gì vậy?”

Trương Văn Trọng cũng không nói rõ, mà nói: “Đến lúc đó chị sẽ biết.” Cũng ngay lúc này hắn đã bố trí hoàn tất pháp trận. Thẳng đứng dậy, ý bảo Vưu Giai và người nhà đi vào trong pháp trận, sau đó mới nói: “Được rồi, hiện tại mọi người có thể ăn Đạo Cơ Đan, dựa theo phương pháp thổ nạp em vừa chỉ mọi người, hấp thu dược hiệu.”

“Tốt.” Mọi người cùng đáp, sau khi ăn vào Đạo Cơ Đan, đều khoanh chân ngồi, bắt đầu vận chuyển phương pháp thổ nạp hấp thu dược liệu.

Cũng ngay thời khắc đó, linh khí xung quanh huyện Ẩn Ngạc bắt đầu bốc lên tràn về hướng hội sở Mục Mã Trường

Nguyên bầu trời đang vạn lý không mây, đột nhiên hiện lên một phiến mây đen dày đặc, che trời tối đất, làm cả trời đất tối sầm lại. Nguyên đang ban ngày, trong nháy mắt liền biến thành đêm tối.

Dị tượng phát sinh, kiếp số hàng lâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.