Sáng sớm hôm sau, khi hắn vừa ra khỏi nhà, chợt nhìn thấy Trần Nhàn đã
đứng bên ngoài chờ đợi từ lâu, bèn nhíu mày hỏi: “Sao cô không ở phòng y tế làm việc, sao lại chạy tới đây?”
Trần Nhàn đè
thấp thanh âm, dùng thanh âm chỉ có Trương Văn Trọng nghe được nói:
“Tông chủ, những tài liệu mà ngài cần, chúng tôi đã tìm về đầy đủ, tôi
đến để báo cho ngài biết việc này.”
Khi Trần Nhàn nói câu này, cũng không có ý tứ tranh công, trái lại còn rất khẩn trương và thấp thỏm. Bởi vì lần này tìm kiếm tài liệu cho Trương Văn Trọng đã
tiêu hao thời gian hơn một tháng, nàng rất sợ Trương Văn Trọng bởi vì
vậy mà tức giận trách tội Trần gia.
Tiếp xúc với
Trương Văn Trọng thời gian càng dài, Trần Nhàn càng phát hiện sự mạnh mẽ và đáng sợ của hắn. Cũng càng không dám lẫn không nguyện ý làm hắn tức
giận.
Để Trần Nhàn thở ra một hơi chính là Trương Văn Trọng cũng không có ý tứ muốn trách tội nàng, chỉ hỏi: “Đều đã thu thập đủ tài liệu sao? Đặt ở đâu?”
Trần Nhàn không dám có
chút chậm trễ, vội vã nghiêng người chỉ vào một chiếc xe mười lăm chỗ đỗ ngay bên cạnh cửa tiểu khu Hoa Hàng, nói: “Trong xe này, bởi vì tài
liệu của tông chủ cần lần này tương đối nhiều, cho nên đành để lại trên
xe.”
Trương Văn Trọng nói: “Đi, dẫn tôi đi qua nhìn xem.”
Trần Nhàn dẫn Trương Văn Trọng đi tới bên cạnh xe, nhưng khóe mắt lại
nhìn ra sau, có chút chần chờ nhắc nhở: “Tông chủ, e rằng chỗ này…”
Trương Văn Trọng lắc đầu nói: “Không sao.”
Trần Nhàn chợt nói: “Tông chủ, Tô Hiểu Hồng…”
Trương Văn Trọng quay đầu nhìn lại thấy Tô Hiểu Hồng đang đi đến, bèn
nói: “Tiểu muội là đồ đệ của tôi.” Trương Văn Trọng nhìn ra tâm tư của
Trần Nhàn, chỉ nhìn nàng nói một câu.
Trần Nhàn lập
tức nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Trương Văn Trọng. Đây rõ ràng cho
nàng thấy, Tô Hiểu Hồng không chỉ theo hắn học tập y thuật, còn theo hắn học tập “võ thuật”, đương nhiên nàng không biết Tô Hiểu Hồng theo
Trương Văn Trọng học tập, cũng không chỉ là võ thuật mà thôi.