Bất quá khiến cho người ta hiếu kỳ cũng không phải trăm chữ thọ phương
thức bất đồng này. Mà là cái thần trong mỗi nét chữ tản mát ra, bởi vì
đó chính là tiên linh chi khí.
Cho dù tác phẩm của
những vị danh gia trong lịch sử kia cũng không thể có được loại tiên
linh chi khí chân chính. Nhưng bức Bách Thọ Đồ của Trương Văn Trọng, lại thản nhiên tràn ngập cái loại tiên khí này.
Kỳ thực, trong bút tích của Trương Văn Trọng chưa đựng tiên linh chi khí cũng là thực bình thường.
Tuy rằng hiện giờ Trương Văn Trọng gần như đã trở thành một người phàm tục, nhưng hắn đối với thiên địa linh khí trong tự nhiên, đối với đạo
pháp vạn vật lại thấu hiểu rõ ràng. Chẳng qua chỉ bị ngưng trệ ở Thần
Tiên Đỉnh kỳ mà thôi. Bởi vậy khi Trương Văn Trọng họa bức Bách Thọ Đồ
này, tự nhiên cũng sinh ra một cỗ tiên linh chi khí ở trong bức tranh.
Cũng chính bởi vì cỗ tiên linh chi khí này mà đã nâng cao tầm giá trị
của bức Bách Thọ Đồ kia. Nhất thời nó liền trở thành kỳ trân dị bảo vô
giá thế gian!
Có lẽ người bình thường sẽ cho rằng,
đem bức Bách Thọ Đồ tặng cho Vưu Giai, chính là một quyết định sai lầm?
Nhưng Trương Văn Trọng lại không suy nghĩ như vậy.
Cổ nhân thường nói “hồng phấn tặng giai nhân, bảo kiếm tặng anh hùng.”
Trương Văn Trọng vẽ tranh chữ, từ trước đến nay không phải vì mưu sinh
kiếm tiền. Mà hắn chỉ nguyện tặng cho người hữu duyên, không lấy một
đồng xu nào.
Một chữ duyên này ở trong lòng Trương Văn Trọng, xem ra cũng là phi thường trân trọng!
Sau khi hoàn thành xong bức họa Trương Văn Trọng liền thu dọn các thứ
linh tinh ở trên mặt bàn. Để bảo đảm nét mực không bị hoen ố, hắn cũng
không có thu hồi bức họa. Trương Văn Trọng không muốn trong lúc sơ sẩy,
mà lại đi làm bẩn bức họa tâm huyết của mình.
Sau khi thu dọn nghiên mực bút lông ở trên mặt bàn xong, lúc này Trương Văn Trọng mới xoay người đi xuống dưới phòng bếp.
Thời gian vừa vặn, dược vật ở trong ấm thuốc cũng đến độ hoàn hảo.
Trương Văn Trọng nhấc ấm thuốc ở trên bếp than ra ngoài, cẩn thận gạn
toàn bộ thang thuốc vào trong chén sứ. Sau đó không chút do dự nâng chén thuốc lên, nhân dịp nhiệt độ còn nóng bỏng liền uống một hơi cạn sạch.
“Hô...” Sau khi uống một hơi cạn sạch số thuốc nóng bỏng trong chén,
Trương Văn Trọng há miệng phun ra một khẩu nhiệt khí. Theo sau hắn cứ
như vậy khoanh chân ngồi ở trên sàn nhà bếp, mượn dược lực tá trợ, vận
chuyển Y Giám Tâm Kinh chạy khắp châu thân, bắt đầu tiến hành quá trình
luyện cốt.
Khi hấp thu xong toàn bộ dược lực, hơn nữa còn thúc dục một đạo chân nguyên chạy theo lộ tuyến của kỳ kinh bát
mạch, tuần hoàn vận chuyển chín vòng chu thiên. Trương Văn Trọng mới
đình chỉ quá trình tu luyện, mở mắt ra.
Giờ khắc này trời đã gần sáng rồi! Trương Văn Trọng đứng lên, sống lưng vận động trông có vẻ cứng nhắc.
Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được, đạo chân nguyên trong cơ thể kia,
qua một đêm hấp thụ thiên địa linh khí cũng đang lớn dần lên. Mặc dù tại thời đại hiện giờ, linh khí trong trời đất là phi thường mỏng manh,
nhưng Trương Văn Trọng dựa vào Y Giám Tâm Kinh nên tốc độ tu luyện cũng
không có chậm trễ chút nào.
Tuy nhiên bản thân Trương Văn Trọng lại rất không hài lòng với tốc độ tu luyện của mình. Hắn lắc
đầu thở dài, lẩm bẩm nói: “Thời buổi hiện giờ linh khí ở trong trời đất
quá mức thưa thớt. Lấy tốc độ tu luyện của ta hiện giờ, nếu muốn chân
chính luyện cốt thành công, tất cũng sẽ tiêu phí một đoạn thời gian khá
dài. Nhất định phải nghĩ biện pháp, tìm được một ít linh dược để làm đan dược bổ trợ cho tốc độ tu luyện.”
Trong thời buổi
hiện đại muốn tìm kiếm linh dược, cũng không phải là một việc dễ dàng.
Trương Văn Trọng hiểu rõ, chuyện như vậy chỉ có thể ngộ mà lại không thể cầu. Cho nên hắn cũng không suy nghĩ quá nhiều, thong thả bước ra khỏi
phòng bếp, đi tới chiếc bàn ở bên ngoài phòng khách.
Bức họa Bách Thọ Đồ vẫn còn trải dài trên mặt bàn kia, nét mực đã muốn hoàn toàn khô cong.
“Chỉ cần ông nội của Vưu Giai là một người biết nhìn hàng chân chính,
như vậy nhất định ông ta sẽ ưu thích bức Bách Thọ Đồ này. Ta chưa bao
giờ nguyện ý không công đi nhận ân huệ của người khác. Đem bức họa này
cho Vưu Giai, coi như là ta đã trả lại nhân tình nàng tặng ngọc cho ta.” Trương Văn Trọng hài lòng gật đầu, nhẹ nhàng cuốn bức họa lên, dùng một sợi dây nhỏ buộc quanh một vòng.
Hắn cẩn thận đặt
bức họa xuống mặt bàn, đợi tới sáng đến nơi làm việc, chờ Vưu Giai tới
lấy. Theo sau Trương Văn Trọng móc viên ngọc xanh biếc từ trong túi quần ra.
Viên ngọc này có chất ngọc phi thường không sai, nếu dùng nó để chế tạo pháp khí hoặc là hộ thân phù, công hiệu phát huy cũng gấp mấy lần dùng những loại ngọc bình thường. Theo tình huống
trước mắt mà nói, thì viên ngọc này đối với Trương Văn Trọng có ý nghĩa
không hề tầm thường.
Trương Văn Trọng nắm chặt viên ngọc ở trong tay, đem nó giơ lên cao, đón nhận ánh trăng sáng tỏ trên không trung.
Ánh trăng mờ ảo xuyên thấu qua mây đen, soi rọi xuống viên ngọc thạch. Cư nhiên lại làm cho viên ngọc này tản mát ra một đạo quang mang xanh
biếc.
Trong màn đêm hôn ám, đạo quang mang xanh biếc
thản nhiên rực lên, lọt vào trong tầm mắt. Để cho người ta không tự chủ
được rơi vào say mê ngây ngất.
Trương Văn Trọng mơn
trớn viên ngọc, động tác nhẹ nhàng ôn nhu thật giống như đang vuốt ve da thịt của tình nhân. Đồng thời hắn cũng khẽ lẩm bẩm tự nhủ: “Rốt cuộc ta nên chế luyện ngươi thành pháp bảo công kích hay là hộ thân phù phòng
ngự mới tốt đây?”
Suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng Trương Văn Trọng quyết định, đem viên ngọc thạch này chế luyện thành hộ thân
phù với tác dụng phòng ngự. So sánh tình hình trước mắt, Trương Văn
Trọng luôn nghĩ rằng, vô luận ở thời gian nào bảo trụ được tính mạng vẫn là chuyện tình quan trọng nhất.
Đã làm ra quyết định, như vậy Trương Văn Trọng cũng không lãng phí thời gian, hắn lập tức chuyển động thân mình.
Trương Văn Trọng xuất hộp châm bạc ra, cầm một cây châm lên. Tiếp theo dùng hai ngón cái và ngón trỏ điều khiển cây châm, mà bàn tay còn lại
thì đang giữ chặt viên ngọc xanh biếc kia.
Lúc này
Trương Văn Trọng thần tình nghiêm trang, dùng kim châm cẩn thận khắc lên viên ngọc. Nói chính xác hơn thì là hắn đang khắc trận pháp phòng ngự
lên trên bề mặt của khỏa ngọc thạch.
Hiện tại tuy
rằng trong nội thể của Trương Văn Trọng đã sản sinh ra chân nguyên,
nhưng tia chân nguyên này vẫn còn rất mỏng manh. Bởi vậy hắn vô pháp
dùng chân nguyên luyện hóa hình trận pháp lên trên bề mặt của viên ngọc
thạch này.
Cho nên hắn chỉ đành thối lui một bước, áp dụng phương pháp chế tạo thủ công. Loại phương pháp này chính là thông
qua kim châm, đem trận pháp khắc lên viên ngọc, sau đó lại truyền chân
nguyên bám lên bề mặt viên ngọc. Dùng cách này để khai thông linh khí,
kích hoạt trận pháp phòng ngự của viên ngọc thạch.
Mặc dù phương pháp thủ công này không thể nào bằng cách trực tiếp dùng
chân nguyên luyện hóa trận pháp in lên viên ngọc, nhưng nếu chỉ dùng
phòng thân với tình hình trước mắt mà nói, hẳn là cũng đủ dùng rồi.
Trương Văn Trọng cầm chặt cây kim trong tay, động tác vừa nhanh vừa
chuẩn. Chẳng qua bao lâu liền khắc xong một loại trận pháp phòng ngự sơ
cấp lên trên bề mặt viên ngọc. Vô luận trận pháp phòng ngự hay trận pháp công kích, cũng đều phi thường phức tạp. Mà muốn đem trận pháp hoàn hảo khắc lên một viên ngọc nhỏ như thế này, sẽ càng trở nên khó khăn hơn.
Nhưng Trương Văn Trọng vẫn nhẹ nhàng hoàn thành, không gặp một chút trở
ngại nào cả.
Sau khi bỏ cây kim trong tay xuống,
Trương Văn Trọng hợp hai tay thành hình chữ thập, đem viên ngọc thạch
xanh biếc áp chặt vào trong lòng bàn tay. Theo sau hắn mới vận khởi chân nguyên, khai thông linh khí thiên địa cho viên ngọc thạch.
Đạo chân nguyên ở trong nội thể Trương Văn Trọng, rất nhanh liền bám lên trên bề mặt của viên ngọc thạch có màu xanh biếc.
Nhất thời chung quanh viên ngọc tản mát ra từng đạo quang mang màu
xanh nhạt diễm lệ, hướng về bốn phía mà khuếch tán. Ngay khi những đạo
quang mang màu xanh biếc xuất hiện, đồng thời nương theo sau đó còn có
một chuỗi thanh âm vang giòn dễ nghe, cũng là do viên ngọc này phát ra.
Khi quang mang trên viên ngọc đạt tới độ cường thịnh nhất định, Trương Văn Trọng hít sâu một ngụm thanh khí, ngậm chặt ở trong miệng. Ước
chừng khoảng năm giây thời gian sau, đột nhiên Trương Văn Trọng há miệng ra, dùng sức phun ngụm thanh khí kia vào trong lòng bàn tay đang nắm
giữ viên ngọc. Tức thì đạo quang mang bám chung quanh viên ngọc cũng dần dần trở nên phai nhạt.
Đúng lúc này, một đạo ánh
trăng mờ ảo đột ngột từ trên trời đêm buông xuống. Rọi thẳng vào hai bàn tay hợp thành hình chữ thập của Trương Văn Trọng, len lỏi vào bên trong viên ngọc xanh biếc kia.
Hiện tại ước chừng khoảng
hai giờ đêm. Người dân ở quanh tiểu khu cũng đang tiến nhập vào trong
giấc mộng đẹp. Cho nên không ai chứng kiến được quang cảnh kì lạ này.
Hay nói theo cách khác, Trương Văn Trọng sẽ không bởi vì hiện tượng này, mà rước lấy nhiều phiền toái không cần thiết.
Trương Văn Trọng nhắm chặt hai mắt, tập trung toàn bộ tinh lực, bắt đầu dùng
chân nguyên dẫn dắt linh khí của ánh trăng, thử đi kích hoạt trận pháp
khắc ở trên bề mặt viên ngọc thạch kia.
Quá trình kích hoạt trận pháp, ước chừng mất khoảng thêm hai tiếng thời gian mới hoàn thành xong.
Trương Văn Trọng mở mắt, phun ra một ngụm trọc khí. Hắn ngửa hai tay
lên, chỉ thấy viên ngọc vẫn nằm nguyên ở trong lòng bàn tay của hắn.
So sánh với lúc trước, thì bề ngoài của viên ngọc tựa hồ không có gì
thay đổi, chẳng qua màu sắc trở nên thâm thúy hơn, người bình thường
nhìn qua căn bản sẽ không lưu tâm. Thế nhưng người tu chân sẽ cảm ứng
được linh khí dồi dào ở bên trong khỏa ngọc thạch này.
Quan sát viên ngọc thạch trong tay, Trương Văn Trọng khẽ mỉm cười hài
lòng, nhẹ nhàng gật gù nói: “Được rồi, đại công cáo thành!”