Câu nói của Trương Văn Trọng giống như một tiếng sấm sét ngang trời,
chấn đến sắc mặt Lưu Phong Huy trắng bệch. Hắn vô ý thức muốn lấy ra
pháp bảo trong túi quần, đem người thường đã biết được bí mật của hắn
giết chết ngay tại chỗ. Nhưng hắn cuối cùng vẫn cố nén xung động. Bởi vì theo hắn xem ra, một người bình thường nếu dám chạy đến trước mặt vạch
trần bí mật của hắn, vậy nói rõ tông phái sau lưng hắn đã sớm làm xong
chuẩn bị ứng đối. Một ngày mình tùy tiện tấn công người này, dù có thể
giết chết hắn, nhưng hơn phân nửa mình cũng phải đáp luôn tính mạng.
Đối với Lưu Phong Huy thật vất vả mới có thể trở thành người tu chân
mà nói, kết cục như vậy, vô luận thế nào hắn cũng không muốn nhìn thấy.
Bất quá Lưu Phong Huy cũng không rút tay ra khỏi túi quần, mà nắm chặt pháp bảo bên trong túi, dùng phòng ngừa đột biến. Duy nhất làm hắn cảm
giác may mắn chính là, những người chung quanh toàn bộ đều đặt lực chú ý lên Hổ Khiếu kiếm, không hề nghe được câu nói vừa rồi của Trương Văn
Trọng.
Lưu Phong Huy miễn cưỡng trấn định, đồng thời
nỗ lực thể hiện ra biểu tình mờ mịt, không giải thích được nói: “Ngươi
đến tột cùng là ai? Sao lại nói như vậy? Thanh Hổ Khiếu kiếm này, linh
lực dư thừa, khí linh uy vũ, lại làm sao là đồ giả chứ? Dù là đồ giả, ta chỉ là một người có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, làm sao khả năng chế tác đi ra? Về phần ngươi nói cái gì mà lư hương hình thú Bạch Từ, ta càng chưa từng nghe nói qua. Hắc…Ta nói, ngươi không phải đã nhận sai người đó
chứ?”
Nhìn thấy dáng vẻ miễn cưỡng của Lưu Phong Huy, Trương Văn Trọng không khỏi bật cười, lắc đầu nói: “Được rồi, ngươi
cũng đừng giả vờ nữa. Ánh mắt của ngươi đã triệt để bán đứng ngươi.
Ngươi yên tâm, ta cũng không phải tới truy cứu ngươi chế tác đồ giả gạt
người. Bằng không ta sẽ không nói nhiều như vậy với ngươi, đã trực tiếp
bắt ngươi rồi. Càng sẽ không thiết trí cấm chế ở đây, phòng ngừa người
khác nghe hai ta nói chuyện. Mặt khác, kiện pháp bảo trong túi quần của
ngươi, chỉ bất quá là tam phẩm bảo khí mà thôi. Muốn dùng để đối phó ta, cũng không có khả năng đâu.”
Trương Văn Trọng vừa
nói xong, Lưu Phong Huy liền cảm giác tay phải của mình truyền đến cảm
giác phỏng tay kịch liệt, vẻ mặt hắn kinh khủng rút mạnh tay ra khỏi túi quần. Mà khi vài giây sau hắn đút tay trở vào trong túi, càng khiếp sợ
phát hiện, kiện tam phẩm bảo khí bên trong túi quần mình, đã hóa thành
một đống bột mịn vô dụng.
Sắc mặt Lưu Phong Huy
“xoát” một chút trở nên trắng bệch, trong ánh mắt nhìn chằm chằm Trương
Văn Trọng, cũng tràn đầy vẻ kinh khủng. Tuy rằng hắn không nói gì, nhưng trong lòng tràn đầy bi thương kêu thảm: “Có thể trong thời gian ngắn
như vậy, đem tam phẩm bảo khí hóa thành bột mịn, người này đâu phải
người thường, rõ ràng là một cao thủ tu vi tinh thâm. Xong, xong, lần
này toàn bộ xong. Sớm biết như vậy, ta cũng không nên ham xem náo nhiệt, chạy tới tham gia hội đấu giá tu chân lần này…”
Sau khi hít sâu vài hơi, tình tự Lưu Phong Huy cũng khôi phục bình tĩnh, hỏi: “Ngươi…rốt cục muốn làm gì?”
Theo Lưu Phong Huy xem ra, nếu đã bị đối phương vạch trần bí mật, còn
không bằng thừa nhận cho sảng khoái một chút. Nếu như tiếp tục che lấp
xuống dưới, trái lại sẽ rơi xuống tiểu thừa, sẽ bị người khinh bỉ chế
nhạo. Mà biểu hiện của hắn đã bị Trương Văn Trọng thu hết vào trong mắt.
Trương Văn Trọng khẽ gật đầu, đối với biểu hiện của Lưu Phong Huy, rất là hài lòng.
Tuy rằng gặp phải kinh biến đột ngột, nhưng có thể trong thời gian
ngắn khôi phục bình tĩnh, phần tâm chí này, đã thật sự không tệ.
“Ở đây không phải địa phương nói chuyện, ngươi đi theo ta.” Dứt lời, Trương Văn Trọng xoay người rời đi.
Sau thoáng do dự, cuối cùng Lưu Phong Huy đứng dậy, đi theo phía sau Trương Văn Trọng.
Hắn cũng không phải không nghĩ qua chạy trốn, chỉ là sau một phen cân
nhắc, tự biết hi vọng chạy trốn không lớn, trái lại còn có thể làm
Trương Văn Trọng tức giận, nói không chừng sẽ tự rước lấy họa sát thân.
Cho nên hắn buông tha ý niệm chạy trốn trong đầu, ngược lại thành thật
đi theo sau lưng Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng
dẫn Lưu Phong Huy đi tới trước mặt mọi người, nhìn Xích Hà đạo trưởng
phân phó nói: “Bên trong sân bóng, hẳn còn có phòng trống phải không?
Đưa chúng tôi qua đó, tôi có chuyện muốn nói với Lưu Phong Huy. Chỉ là
người ở đây quá nhiều, không phải là chỗ tốt để nói chuyện.”
“Tôi lập tức an bài.” Xích Hà đạo trưởng gật đầu đáp, đồng thời hung
hăng trừng mắt nhìn Lưu Phong Huy. Tuy rằng hắn không nghe được lời nói
chuyện vừa rồi của Trương Văn Trọng và Lưu Phong Huy, nhưng từ biểu tình của hai người đến xem, lời vừa rồi của Trương Văn Trọng rõ ràng là sự
thật. Vừa nghĩ mình dùng nhiều tiền như vậy lại mua phải món đồ giả, tâm tình của hắn dù sao cũng không thể vui vẻ nổi.
Mà
thái độ cung kính Xích Hà đạo trưởng đối đãi với Trương Văn Trọng, cũng
làm Lưu Phong Huy khiếp sợ không ngớt. Tuy rằng hắn không nhận ra Trương Văn Trọng, nhưng nhận thức Xích Hà đạo trưởng. Dù sao hội đấu giá tu
chân lần này, Xích Hà đạo trưởng luôn là người ra mặt đầu tiên.
Lưu Phong Huy biết, tuy rằng Xích Hà đạo trưởng chỉ là quan chủ của
một tiểu môn phái như Hà Phi Quan, nhưng bởi vì hắn là bằng hữu cùng
minh hữu của Trương Văn Trọng, cho nên địa vị của hắn được nâng lên cao. Thậm chí dù là một ít chưởng môn của những môn phái Địa Tự Hào, khi
nhìn thấy hắn đều vô cùng khách khí, không dám sĩ diện.
Thế nhưng lúc này, Xích Hà đạo trưởng lại cung kính đối với người này như vậy…
Hắn…rốt cục lại là ai?
Trong đầu Lưu Phong Huy, bỗng nhiên hiện lên một tên người. Điều này
làm cho thân thể hắn, hơi run rẩy lên. Mà run rẩy, phân nửa là vì kính
nể, mặt khác phân nửa lại bởi vì hưng phấn.
Xích Hà
đạo trưởng gọi một cuộc điện thoại, rất nhanh có một đệ tử Hà Phi Quan
chạy tới, dẫn mọi người đi về hướng phòng nghỉ dành cho cầu thủ.
Sau khi đi vào phòng nghỉ dành cho cầu thủ, Lưu Phong Huy không kiềm
chế được sự kích động cùng nỗi khiếp sợ trong nội tâm, không đợi Trương
Văn Trọng mở miệng hỏi, liền giành trước run giọng hỏi: “Xin hỏi một
chút, ngài…ngài không phải là Trương Văn Trọng đó chứ?”
Trương Văn Trọng hơi sửng sốt, không giải thích được vì sao Lưu Phong
Huy lại hỏi vấn đề này, nhưng vẫn gật đầu đáp: “Không sai, ta là Trương
Văn Trọng.”
Lưu Phong Huy há to miệng, lại truy hỏi
một câu: “Ngài thật là Trương Văn Trọng? Thật là vị Trương Văn Trọng
được tôn xưng là “ Đồ đệ tiên nhân” là “chuyên gia diệt môn” của Phong
Sơn phái?”
Trương Văn Trọng không khỏi nở nụ cười,
nói: “Ta là Trương Văn Trọng không sai, nhưng ta cũng không biết từ lúc
nào lại có hai danh hiệu kia.”
Mọi người cũng cùng nhau nở nụ cười.
Tô Hiểu Hồng vừa cười vừa nói: “Đồ đệ tiên nhân? Chuyên gia diệt môn?
Tên hiệu như vậy, thật sự là khó nghe, quá khó nghe, đến tột cùng là ai
đặt nha? Thực sự là không có tố chất, lão sư, hay để em thủ một cái tên
uy phong cho thầy nhé?”
Lưu Phong Huy cũng không để ý đến tiếng cười và lời nói của mọi người, chỉ thở dài: “Thật không hổ là đệ tử thân truyền của tiên nhân, thảo nào có thể nhìn ra lư hương hình
thú Bạch Từ và Hổ Khiếu kiếm đều là đồ giả…” Sau một phen cảm thán, hắn
nói ra một câu làm tất cả mọi người không ngờ: “Trương tiên sinh, Phong
Sơn phái các vị còn thu đệ tử nữa không? Ngài xem tôi thế nào? Có thể
trở thành đệ tử của Phong Sơn phái các vị?”
Trương
Văn Trọng không mở miệng trả lời, Xích Hà đạo trưởng đang hận Lưu Phong
Huy đến cắn răng giành nói trước: “Muốn trở thành đệ tử Phong Sơn phái,
làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Hừ, tên tiểu tử ngươi, dám chế tác đồ
giả lừa gạt chúng ta, để chúng ta mất tiền tài chỉ là việc nhỏ, vì muốn
khôi phục linh lực cho lư hương hình thú Bạch Từ, thế nhưng đã lãng phí
rất nhiều đan dược của chúng ta…”
Trương Văn Trọng khoát tay, ý bảo Xích Hà đạo trưởng không nên nói tiếp, chợt quan sát Lưu Phong Huy từ trên xuống dưới.
Từ tư chất mà xem, tư chất của Lưu Phong Huy cũng không tốt lắm. Thế
nhưng có thể chế tạo ra tiên khí giả, nói rõ suy nghĩ của hắn linh hoạt. Người như vậy, dù tư chất không tốt, chỉ cần gặp phải danh sư dành cho
sự giáo dục chuẩn xác, lại thêm bản thân chăm chỉ, cũng có thể thu được
tu vi cực cao.
Lưu Phong Huy bị Trương Văn Trọng quan sát đến thấp thỏm bất an, nhịn không được hỏi: “Thế nào, Trương tiên
sinh, có thể thu tôi làm đệ tử Phong Sơn phái được không?”
Trương Văn Trọng hỏi ngược lại: “Ngươi muốn gia nhập Phong Sơn phái?
Tông phái trước đây của ngươi, lẽ nào cho phép ngươi chuyển nhập vào
tông phái khác hay sao?”
Sắc mặt Lưu Phong Huy nhất
thời ảm đạm, lắc đầu nói: “Tôi là một tán tu, cũng không có tông phái.
Lúc còn tuổi nhỏ, tôi từ một quầy sách cũ tìm tới được một quyển sách cổ giảng thuật tu luyện, sau đó tự mình học tập. Chỉ tiếc phương pháp tu
luyện trong sách sứt mẻ không được đầy đủ, cho nên tu vi của tôi tiến
triển thật chậm. Để có thể thu được bí tịch tu luyện tốt cùng đan dược,
tôi bắt đầu học luyện chế pháp bảo. Bởi vì tu vi của tôi quá thấp, có
khả năng tìm được phẩm giai tài liệu cũng không cao, cho nên pháp bảo
luyện chế ra phẩm cấp đều rất thấp. Muốn dùng chúng nó để đổi bí tịch tu luyện căn bản là không có khả năng. Sau đó trong một cơ hội ngẫu nhiên, tôi phát hiện một phương pháp có thể dùng yêu linh giả mạo khí linh, vì vậy tôi thử chế tác đồ giả. Sau vài lần thất bại, cuối cùng tôi luyện
chế ra một pháp bảo có khí linh giả mạo, tôi dùng pháp bảo này đổi được
một bí tịch tu luyện không tệ, lúc đó mới đột phá Luyện Khí kỳ, bước vào Trúc Cơ kỳ…” Hắn đem những tao ngộ bao năm qua kể lại cho Trương Văn
Trọng.
Trải qua sự giảng thuật của Lưu Phong Huy,
nhóm người Trương Văn Trọng cũng biết, sở dĩ hắn mạo hiểm phiêu lưu cực
lớn chế tác đồ giả pháp bảo, vì muốn thu được bí tịch cùng đan dược để
trợ giúp tu luyện, đề thăng tu vi của chính mình. Trước đó hắn không
phải không muốn bái nhập một môn phái để học tập. Chỉ tiếc hắn đã bái
lạy một vài môn phái, nhưng đều bị đối phương dùng lý do “tư chất quá
kém” để cự tuyệt.
Rơi vào đường cùng, hắn cũng chỉ đành làm một tán tu.
Sau khi nghe xong Lưu Phong Huy giảng thuật, Trương Văn Trọng trầm mặc suy tư vài phút, mới dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi:
“Ngươi nguyện ý trở thành đệ tử của ta không?”