Sau một thoáng trầm ngâm, Trương Văn Trọng nhìn Xích Hà đạo trưởng vẫy tay, ý bảo hắn đến gần nói chuyện.
Lúc này Xích Hà đạo trưởng, cùng những người khác bên trong phòng đều
đang toàn lực chú ý tới thanh Hổ Khiếu kiếm giả nằm trên đài đấu giá.
Tuy rằng hắn cũng biết, với tài lực của Hà Phi Quan, thật không có khả
năng mua được thanh kiếm này. Dù có thể mua được, đối với Hà Phi Quan mà nói, cũng không phải là chuyện tốt. Nói không chừng, còn có thể bởi vậy đưa tới họa diệt môn, thế nhưng điều này cũng không gây trở ngại hắn
nhìn chằm chằm thanh Hổ Khiếu kiếm giả mà nước bọt chảy ròng.
Chính bởi vì quá mức quan tâm, hắn thậm chí không nhìn thấy được Trương Văn Trọng đang vẫy hắn.
May mắn chính là, ở bên người hắn còn đứng một Trác Thanh Liên luôn bảo trì lãnh tĩnh cao độ từng thời khắc.
Thấy Trương Văn Trọng vẫy Xích Hà đạo trưởng, Trác Thanh Liên thấy sư
tôn của mình không hề phản ứng, nàng không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu, vỗ
nhẹ vào sau lưng Xích Hà đạo trưởng, nhắc nhở: “Sư tôn, đừng đờ ra nữa,
Trương tiên sinh đang gọi thầy đó.”
Lúc này Xích Hà
đạo trưởng mới phục hồi lại tinh thần, không kịp cảm tạ ái đồ nhắc nhở,
cuống quýt chen về hướng Trương Văn Trọng. Trác Thanh Liên thoáng do dự
một chút, cuối cùng đi theo sát phía sau hắn.
Nhìn
bóng lưng khẩn trương của Xích Hà đạo trưởng, Trác Thanh Liên nhịn không được thở dài, trong lòng thầm nói: “Vị sư tôn này của ta, thực sự làm
kẻ khác lo lắng…”
Bởi vì bên trong phòng quý khách có rất nhiều người đi vào, cho nên Xích Hà đạo trưởng phải mất một phen
công phu, mới chen được tới trước người Trương Văn Trọng. Hắn không kịp
thở dốc, vội vã chắp tay hành lễ, dò hỏi: “Trương tiên sinh gọi tôi qua
đây, có chuyện gì cần phân phó sao?” Trác Thanh Liên đứng ngay sau lưng
hắn, tuy rằng không mở miệng, vẫn nhìn Trương Văn Trọng với ánh mắt bao
hàm ý hỏi.
Nhưng Trương Văn Trọng cũng không vội vã
trả lời, mà trước tiên hạ cấm chế cách âm, mới chỉ thanh Hổ Khiếu kiếm
trên đài đấu giá, nói: “Dựa theo quy củ của hội đấu giá tu chân lần này, mỗi một kiện bán đấu giá, hẳn đều có đăng ký qua phải không? Tôi nghĩ
muốn làm phiền đạo trưởng thay tôi tra thử xem, là ai lấy thanh Hổ Khiếu kiếm đem ra bán đấu giá.”
Xích Hà đạo trưởng hơi
sửng sốt, không giải thích được Trương Văn Trọng vì sao lại đưa ra yêu
cầu này. Nhưng hắn cũng không dám truy hỏi, chỉ có thể gật đầu đáp:
“Không thành vấn đề, tôi sẽ cho người đi thăm dò.” Dứt lời hắn lấy ra
điện thoại, gọi cho một đệ tử Hà Phi Quan, lại phân phó vài câu.
Sau khi cắt đứt điện thoại, vẻ mặt Xích Hà cung kính nói với Trương
Văn Trọng: “Tôi đã dặn dò việc này xuống dưới, sau đó bọn họ điều tra
xong sẽ có hồi báo. Trương tiên sinh, không biết anh còn chuyện gì cần
phân phó tôi đi làm nữa không?”
Trương Văn Trọng lắc đầu, nói: “Tạm thời đã không có, chờ bọn họ điều tra ra hãy nói.”
Ngay khi hai người đang nói chuyện với nhau, việc bán đấu giá Hổ Khiếu kiếm đang trong khí thế hừng hực. Bởi vì ở trong mắt mọi người, thanh
Hổ Khiếu kiếm là hàng chính phẩm, là pháp bảo cấp bậc tiên khí. Cho nên
việc tranh đoạt đối với nó, cũng kịch liệt vô cùng. Giá cả một đường
thăng cao, không thấy được dấu hiệu muốn dừng lại.
Làm Xích Hà đạo trưởng và Trác Thanh Liên cảm thấy không giải thích được chính là, từ đầu đến cuối, Trương Văn Trọng đều dùng tư thái người đứng xem mọi người tranh đoạt Hổ Khiếu kiếm, không ngờ không hề kêu giá một
lần nào. Tư thái đạm nhiên như vậy, cùng vẻ điên cuồng của những người
chung quanh tuyệt đối khác hẳn, đồng thời cũng làm hai người hiếu kỳ
không ngớt.
Cuối cùng Xích Hà đạo trưởng không kiềm
chế được sự hiếu kỳ trong lòng, cẩn thận dò hỏi: “Trương tiên sinh, vì
sao anh không ra giá? Lẽ nào thanh tiên khí Hổ Khiếu kiếm này, không
nhập được vào tầm mắt của anh sao?”
Trương Văn Trọng
thản nhiên cười, lắc đầu nói: “Nếu như nó thật sự là tiên khí, tôi đã
sớm ra giá. Thế nhưng rất đáng tiếc, nó cũng không phải Hổ Khiếu kiếm
chân chính, mà là một kiện đồ giả.”
“Đồ giả?” Lần này không chỉ có Xích Hà đạo trưởng, dù Trác Thanh Liên chưa bao giờ biến
hóa biểu tình, cũng lộ ra vẻ khiếp sợ, thất thanh kinh hô lên.
May là Trương Văn Trọng đã sớm bố trí cấm chế cách âm, bằng không,
tiếng kinh hô của hai người bọn họ tất nhiên sẽ bị người trong phòng
nghe thấy. Nếu như những người này thật sự tin tưởng lời Trương Văn
Trọng nói còn hoàn hảo, sợ là sợ, những người này đem lòng tiểu nhân đọ
lòng quân tử, hiểu lầm Trương Văn Trọng đang động ý xấu.
Xích Hà đạo trưởng vẻ mặt khiếp sợ, hiển nhiên không thể nào tin được
lời Trương Văn Trọng nói, hắn chỉ vào Hổ Khiếu kiếm nằm trên đài bán đấu giá, nói: “Trương tiên sinh, anh nói thanh Hổ Khiếu kiếm này là đồ giả? Vậy…điều này sao có thể? Vừa rồi đầu bạch hổ kia, rõ ràng là khí linh
của Hổ Khiếu kiếm, hơn nữa linh lực phát ra từ bên trong thanh kiếm,
cũng tinh thuần dâng trào, làm sao lại là một kiện đồ giả chứ?” Nếu
không bởi vì thân phận của Trương Văn Trọng, chỉ sợ hắn đã sớm chỉ vào
mũi Trương Văn Trọng mắng “ngươi đang nói dối”.
So
sánh với vẻ mặt khiếp sợ cùng hoài nghi của Xích Hà đạo trưởng, Trác
Thanh Liên đứng ngay phía sau hắn, cau lại đôi mày không nói gì. Chỉ bất quá biểu tình trên mặt nàng như có chút sở ngộ gì đó.
Đối mặt nghi vấn của Xích Hà đạo trưởng, Trương Văn Trọng cũng không giải thích nhiều, chỉ mỉm cười.
Xích Hà đạo trưởng vốn muốn truy hỏi, nhưng điện thoại của hắn chợt
vang lên, sau khi chuyển máy nói vài câu, hắn lại nhìn Trương Văn Trọng
hồi báo: “Trương tiên sinh, chuyện anh nhờ chúng tôi đã điều tra xong.
Đem thanh Hổ Khiếu kiếm ra bán đấu giá, là một người tên là Lưu Phong
Huy. Người này đang ở hiện trường bán đấu giá, đang ngồi ở khán đài phía tây…”
“Lưu Phong Huy? Tốt, chúng ta đi gặp mặt người này.” Nói xong Trương Văn Trọng và Vưu Giai, Tô Hiểu Hồng cùng đứng
dậy, hướng bên ngoài phòng quý khách đi ra. Đương nhiên hắn cũng không
quên nhìn Xích Hà đạo trưởng và Trác Thanh Liên nói một câu: “Hai người
nếu có hứng thú, không ngại cùng đi theo đi. Lại nói, Lưu Phong Huy này, rất khả năng có sâu xa với các vị. Nếu như tôi không đoán sai, lư hương hình thú Bạch Từ các vị mua trước kia, xuất từ tay hắn.”
Xích Hà đạo trưởng cùng Trác Thanh Liên nghe vậy, vùng lông mày không khỏi cau chặt.
Từ sau khi mua được lư hương hình thú Bạch Từ vào tay, Xích Hà đạo
trưởng và Trác Thanh Liên cùng với đệ tử Hà Phi Quan, cũng đã suy nghĩ
rất nhiều phương pháp muốn làm cho lư hương hình thú Bạch Từ khôi phục
linh lực. Nhưng làm bọn họ thất vọng chính là, toàn bộ những phương pháp giúp đề thăng cùng khôi phục linh lực, dùng trên người lư hương hình
thú Bạch Từ, đều không có tác dụng. Vốn bọn họ còn tưởng rằng, tình
huống như vậy là bởi vì lư hương hình thú Bạch Từ từng có phẩm giai rất
cao, cho nên cách khôi phục phổ thông không có tác dụng đối với nó.
Thế nhưng hiện tại nghe xong câu nói của Trương Văn Trọng, bọn họ
không hẹn mà cùng nổi lên hoài nghi: “Lẽ nào nói…Chúng ta bỏ số tiền lớn mua lư hương hình thú Bạch Từ, cũng giống như thanh Hổ Khiếu kiếm làm
mọi người điên cuồng này, cũng không phải pháp bảo chính phẩm, mà là một kiện đồ giả? Đây…đây có khả năng sao?”
Mắt thấy ba
người Trương Văn Trọng đã đi ra khỏi phòng quý khách, Xích Hà đạo trưởng cùng Trác Thanh Liên mang theo vẻ mặt kinh nghi cũng không suy nghĩ
tiếp, vội vàng đuổi theo Trương Văn Trọng bọn họ. Bọn họ đều bức thiết
muốn tìm hiểu rõ ràng, đây đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Lư hương
hình thú Bạch Từ và Hổ Khiếu kiếm, có phải thực sự là đồ giả hay không.
Người bên trong phòng quý khách, lực chú ý đều bị Hổ Khiếu kiếm hấp
dẫn qua. Đối với chuyện năm người Trương Văn Trọng rời khỏi phòng, bọn
họ cũng không hề phát hiện. Có lẽ nói, họ đã nhận ra, nhưng cũng không
có thời gian để ý tới.
Sau khi đuổi theo ba người
Trương Văn Trọng, Xích Hà cùng Trác Thanh Liên cũng không mở miệng hỏi,
mà gọi điện thoại cho một đệ tử phụ trách khán đài phía tây, để hắn dẫn
năm người đến khán đài tìm kiếm Lưu Phong Huy.
Không bao lâu, năm người Trương Văn Trọng đã đi tới khán đài phía tây.
Đệ tử Hà Phi Quan dẫn bọn họ đi tới nơi này, đưa tay chỉ một người,
nói: “Trương tiên sinh, ngài xem, người kia chính là Lưu Phong Huy mà
ngài muốn tìm.”
Nhìn theo phương hướng ngón tay chỉ
của hắn, Trương Văn Trọng nhìn thấy một người có vẻ rắn chắc, mặc một
chiếc áo lông màu đen, tuổi tác khoảng ba bốn mươi tuổi. Nam tử này tuy
là người tu chân, nhưng tu vi không cao, chỉ có tiêu chuẩn Trúc Cơ trung kỳ. Lúc này tuy hắn cũng giống như người chung quanh, đưa mắt nhìn chằm chằm thanh Hổ Khiếu kiếm trên đài đấu giá, nhưng từ trong ánh mắt hắn
cũng thấy ra được vẻ đắc ý cùng vui vẻ.
Một người tu chân Trúc Cơ trung kỳ, không ngờ có thể chế tạo ra một kiện đồ giả làm toàn bộ người tu chân đều bị mê hoặc.
Bởi vậy có thể thấy được, người này chính là một thiên tài.
Ý bảo mọi người đứng yên tại chỗ đợi, Trương Văn Trọng một mình đi tới trước mặt Lưu Phong Huy.
Nhìn người thường không có chút linh lực đang đứng ngay trước người
mình, Lưu Phong Huy không khỏi nhíu mày. Tuy rằng hắn là một tán tu,
nhưng cũng biết trong tu chân giới hiện nay, không hề ít tông phái đều
có người đại lý trong phàm tục giới. Người thường trước mắt nói không
chừng cũng là một người đại lý của một môn phái trong phàm tục.
Lưu Phong Huy không muốn trêu chọc phiền phức, cho nên hắn chỉ nói:
“Phiền phức anh nhường đường, anh đã che đường nhìn của tôi.”
Trương Văn Trọng cũng không tránh ra, chỉ mỉm cười hỏi: “Anh là Lưu Phong Huy?”
“Không sai, tôi là Lưu Phong Huy. Anh là ai? Tôi hình như không nhận
ra anh?” Trong ánh mắt Lưu Phong Huy hiện lên thần sắc đề phòng, cảnh
giác đánh giá Trương Văn Trọng, hỏi ngược lại. Hắn dùng tay phải lặng lẽ bỏ vào trong túi quần, hiển nhiên bên trong túi quần có cất giấu pháp
bảo hoặc phùh chú, một khi Trương Văn Trọng nảy sinh địch ý với hắn, hắn sẽ lập tức tấn công.
Trương Văn Trọng tự nhiên nhìn
thấy vẻ mờ ám của hắn, nhưng cũng không để trong lòng, chỉ mỉm cười nói: “Anh thật sự không nhận ra tôi, nhưng tôi nhận ra anh. Thanh Hổ Khiếu
kiếm cùng lư hương hình thú Bạch Từ, đều do anh làm ra phải không?”