Bởi vì hiện tại Uông bá cần được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, mà tiệm cơm lại
trở thành một mảnh hỗn độn, hiển nhiên không phải là địa phương thích
hợp, lúc này trên đường có người hàng xóm hành nghề buôn bán lái chiếc
xe tải nhẹ của mình muốn đưa cha con Uông bá về nhà. Trương Văn Trọng và Trần thúc, cùng với mấy người hàng xóm láng giềng, vội vàng cẩn thận
đưa Uông bá lên xe tải nhỏ.
Theo sau Trương Văn Trọng lại chạy tới tiệm thuốc của Trần thúc, mượn giấy bút viết một đơn
thuốc, rồi nhờ Trần thúc hốt thuốc cho Uông bá. Bởi vì Uông bá có triệu
chứng đau đầu, vậy nên thuốc uống chủ yếu chỉ lưu thông máu bầm và giảm
đau bổ khí là chủ yếu.
Trần thúc rất nhanh đã hốt
thuốc xong, kể cả đơn thuốc đều giao lại cho Uông Đình, đồng thời còn
nhìn Uông bá nằm trên xe nói: “Lão Uông, sau khi về nhà ông cứ yên tâm
dưỡng bệnh, chuyện tiệm cơm có hàng xóm láng giềng chúng tôi sẽ giúp ông xử lý, ông không nên vì vậy mà quá bận tâm.”
Uông bá móc xâu chìa khóa trong long ra, giao vào trong tay Trần thúc, đầy cõi
lòng cảm kích nói: “Cảm ơn, lão Trần. Đây là chìa khóa tiệm cơm, tôi đưa cho ông vậy. Toàn bộ mọi chuyện tôi cũng chỉ đành mặt dầy nhớ bà con
láng giềng. Sau khi tôi về, tôi sẽ để Đình Đình đưa tiền tới cho mọi
người.”
Trần thúc vội vàng xua tay nói: “Ai, tiền của ông cứ giữ lại dưỡng thương đi. Chúng ta là hàng xóm láng giềng, giúp
đỡ lẫn nhau đâu có bao nhiêu tiền chứ.”
Uông bá kiên
quyết cự tuyệt: “Như vậy sao được chứ? Tôi làm sao có thể dùng tiền của
mọi người? Không được, như vậy tuyệt đối không được!”
Trần thúc khuyên nhủ: “Lão Uông, ông cũng đừng cố chấp nữa, tình huống
của ông tất cả mọi người chúng ta đều rất rõ ràng. Ông cũng không giàu
có, muốn cho ông thoáng chốc xuất ra nhiều tiền như vậy sửa chữa tiệm
cơm, lại phải mua bàn ghế, chén bát vật dụng này nọ, chẳng phải sẽ đem
toàn bộ dành dụm tích súc của ông tiêu hết hay sao? Kể từ đó, ông làm
sao dưỡng thương? Ông làm sao nuôi sống người trong nhà?”
“Vậy…” Uông bá mấp máy môi, muốn phản bác Trần thúc, thế nhưng bởi vì
Trần thúc nói có đạo lý, làm hắn căn bản không cách nào phản bác, miệng
há ra hồi lâu rồi lại không nói được nên lời.
Ngay lúc này, Uông Đình đột nhiên mở miệng nói: “Cháu…cháu có thể đi làm công kiếm tiền.”
Vừa nghe Uông Đình nói, sắc mặt Uông bá nhất thời liền thay đổi, hắn
mấp máy môi, rốt cuộc cũng không nói ra miệng. Bất quá Trần thúc rất
quen thuộc với hắn, liền thay hắn nói ra lời trong lòng: “Đình Đình,
đừng nói lời ngu ngốc, hiện tại cháu cần làm chính là phải chăm chỉ học
tập. Cháu phải biết rằng, cha cháu vì muốn cháu ăn học thành tài, đã nếm bao nhiêu khổ, gặp bao nhiêu tội? Cháu không thể làm cho ông ấy thất
vọng! Hơn nữa hiện tại dù cháu có đi làm công, cũng chỉ đành làm công
theo giờ gì đó, có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Chẳng lẽ cháu bỏ học đi làm công hay sao?”
“Vậy…” Uông Đình cũng biết, lời nói của Trần thúc có lý, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Ngay lúc này, Trương Văn Trọng mở miệng: “Ở đây tôi còn một chút tiền, nếu như Uông bá không chê, xem như tôi cho mượn cũng được, hoặc cho tôi nhập cổ vào tiệm cơm cũng được. Đợi sau khi trong tay bác dư dả, kiếm
được tiền rồi thì trả lại cho tôi cũng không muộn.”
Uông bá còn định cự tuyệt, thế nhưng không đợi hắn mở miệng, Trần thúc
đã nói: “Biện pháp này của tiểu Trương cũng không tệ, lão Uông, ông cũng đừng nên cố chấp nữa, hãy làm theo lời tiểu Trương đi.”
Sau khi trầm mặc vài giây, Uông bá mới chậm rãi gật đầu, nhìn Trương
Văn Trọng với ánh mắt cảm kích, nói: “Được rồi, tiểu Trương, lần này rốt cục xem như tôi thiếu cậu một nhân tình, số tiền của cậu, coi như nhập
cổ vào tiệm cơm của tôi đi, chỉ cần Uông bá này không chết, tuyệt đối sẽ không để cậu phải lỗ vốn.”
“Tôi tin tưởng khả năng
nấu bếp của Uông bá, sau này sinh ý của tiệm cơm tuyệt đối sẽ không kém. Nói không chừng, lần này là tôi kiếm được tiền ấy chứ.” Trương Văn
Trọng mỉm cười gật đầu nói.
Uông Đình đột nhiên nhảy
xuống xe, hướng Trương Văn Trọng khom người thật sâu, viền mắt rưng
rưng, thành khẩn nói: “Cảm ơn anh!” Sau đó nàng lại hướng về hàng xóm
láng giềng chung quanh cúc cung: “Cảm ơn mọi người!”
Trần thúc vừa cười vừa nói: “Được rồi, Đình Đình, cháu cũng đừng cảm ơn
chúng tôi nữa, tất cả mọi người là hàng xóm láng giềng, những điều này
chúng ta phải làm thôi.”
Cô bán trái cây cũng nói:
“Đúng nha, Đình Đình nên cẩn thận chăm sóc cha của cháu, tranh thủ cho
hắn sớm ngày khang phục, mọi người chúng ta còn chờ hắn làm cơm nước để
ăn đây!” Đồng thời cô ta còn nhét một túi trái cây vào trong tay Đình
Đình: “Những trái cây này là cho lão Uông, ăn nhiều trái cây một chút,
đối với thân thể mới có lợi.”
Uông Đình vốn đang muốn chối từ, thế nhưng ngay lúc này Uông bá lại nói: “Đình Đình, nhận lấy
đi, đây đều là tâm ý của mọi người, lão Uông này tuy rằng hôm nay bị
người ta đánh, thế nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp dào dạt, ân tình
của các vị hàng xóm láng giềng, lão Uông ghi nhớ trong lòng, ngày sau sẽ báo đáp!”
Uông Đình lần thứ hai hướng mọi người cúc
cung tạ ơn, sau đó ôm túi trái cây, chui vào trong xe, vừa đóng cửa,
chiếc xe chậm rãi khởi động, một đường bình ổn chạy về Uông gia.
Ngay khi chiếc xe vừa đi, bà con hàng xóm láng giềng cũng đã bắt đầu
giúp đỡ Uông bá quét dọn tiệm cơm hỗn độn. Trương Văn Trọng đưa số điện
thoại di động của mình nói cho Trần thúc, đồng thời nói: “Trần thúc,
phiền phức chú tìm người đến tính thử, toàn bộ thiết bị lắp đặt tiệm
cơm, cùng việc mua bàn ghế, chén bát vật dụng gì đó, toàn bộ là bao
nhiêu tiền. Sau khi tính ra, chú gọi điện thoại, cháu lập tức đem tiền
đến đưa chú.”
“Tốt, không thành vấn đề, chỉ cần cậu tin tưởng tôi là được.” Trần thúc gật đầu đáp.
“Cháu đương nhiên tin tưởng Trần thúc rồi.” Trương Văn Trọng nhịn
không được nở nụ cười, hắn quay người lại nhìn mọi người đang bận rộn
quét dọn tiệm cơm, gương mặt mỉm cười nói: “Những người ở đây, cháu đều
tin được!”
Nghe Trương Văn Trọng nói những lời này, Trần thúc tự hào ưỡn ngực, đầy cõi lòng kiêu ngạo nở nụ cười.
Cùng Trần thúc nói chuyện một lát, thương thảo chuyện sửa chữa tiệm
cơm, Trương Văn Trọng lại cáo từ rời đi. Sở dĩ hắn vội vàng rời đi như
thế, là bởi vì hắn muốn thay Uông bá vĩnh tuyệt hậu hoạn.
Tuy rằng lần này chuyện đập phá tiệm, đã có người báo cảnh sát. Thế
nhưng cảnh sát có bắt được những tên côn đồ đập phá tiệm hay không, cùng chính phủ sẽ cân nhắc mức hình phạt nào cho bọn hắn, rốt cục sẽ phán
bao lâu, đều biết sẽ chẳng được bao nhiêu. Nếu như nói, những tên côn đồ bị cảnh sát bắt được, thực sự có thể thay đổi triệt để, nhận sai sửa
đổi, như vậy thì rất tốt. Nhưng nếu như bọn họ không chịu nhận sai, còn
ghi hận trong lòng đối với Uông bá, vậy thì Uông bá và tiệm cơm này ngày sau sẽ phiền phức không ngừng.
Trương Văn Trọng tự
nhiên là không hi vọng còn có chuyện như vậy phát sinh, cho nên hắn
quyết định cần dùng chính phương thức của mình, vội đi cho những tên côn đồ một sự giáo huấn khắc cốt minh tâm, để bọn họ không còn dám làm xằng làm bậy nữa.
Thế nhưng muốn giáo huấn những tên côn đồ này, trước tiên nhất định phải tìm ra được tung tích của bọn chúng đã.
Trương Văn Trọng suy nghĩ một chút, lấy ra điện thoại di động, bấm một dãy số.