Đối với các nhân viên an ninh của tiểu khu biệt thự Hải Vận mà nói, buổi tối đêm nay đã được định trước là một đêm không ngủ, trong thời gian
mười phút ngắn ngủi, đã có mấy chục người gọi điện tới phòng trực ban
bảo an, trách cứ một nội dung hoàn toàn giống nhau: “Bên trong tiểu khu
biệt thự Hải Vận có sự kiện đánh nhau phát sinh, nghiêm trọng ảnh hưởng
tới sự nghỉ ngơi cùng nhân thân an toàn của nghiệp chủ.”
Đối với tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng kêu rên từ trong khu biệt thự truyền ra khiến kẻ khác dựng đứng tóc gáy, những bảo an cũng đều nghe thấy được.
Thanh âm kia thê thảm đến cực điểm, quả thực không giống như tiếng
người…Chí ít không giống như tiếng người sống vọng lại. Vì vậy dù những
bảo an đều trải qua huấn luyện chính quy, lúc này sắc mặt cũng đều trắng bệch, hai chân run rẩy.
“Nghe phương hướng thanh âm truyền đến, có chút như vọng từ biệt thự ma quái kia a…” Một bảo an ló đầu ra cửa
sổ, nhìn về hướng biệt thự của Trương Văn Trọng, trong thanh âm lộ ra vẻ run rẩy rõ ràng: “Từ khi Trương tiên sinh vào ở, căn biệt thự đã yên
tĩnh, không nghĩ tới hôm nay lại phát tác càng thêm trầm trọng…”
Nhắc tới căn biệt thự ma quái, những nhân viên an ninh trong phòng trực ban sắc mặt càng thêm tái nhợt. Đối với bọn họ mà nói, ứng phó ăn trộm
hay cường đạo có thể không thành vấn đề, nhưng muốn cho họ đi ứng phó
yêu ma quỷ quái, thật quá khó khăn…
So sánh với đội bảo an phổ
thông, đội trưởng bảo an có vẻ lãnh tĩnh hơn rất nhiều. Tuy rằng không
ai biết, lúc này hắn thật sự bình tĩnh hay chỉ là giả vờ, nhưng đưa mắt
nhìn về hướng biệt thự của Trương Văn Trọng, hắn cau mày nhìn bảo an vừa nói chuyện nói: “Thanh âm là từ biệt thự Trương tiên sinh truyền ra
sao? Cậu xác định?”
“Hẳn là phải…” Bảo an kia có chút do dự.
Sau một lát do dự, đội trưởng cắn răng mạnh mẽ đứng dậy nói: “Mặc kệ,
lưu lại hai người canh giữ phòng trực ban, người còn lại đi theo tôi một chuyến. Trương tiên sinh không chỉ là y học gia nổi danh trong ngoài
nước, còn là bạn trai của tổng giám đốc tập đoàn Vưu thị, nếu như hắn
xảy ra chuyện trong tiểu khu Hải Vận, chúng ta đều không thoát được quan hệ đâu.”
Sau khi nghe được câu nói của đội trưởng, một bảo an
tự nhiên nhớ ra một việc, vội vã nói: “A…tôi nhớ mang máng hình như tối
nay Vưu tổng cũng ở trong nhà Trương tiên sinh…”
Đội trưởng bảo
an nghe vậy cả kinh, vội vàng chụp đèn pin, chạy ra khỏi phòng trực
miệng hùng hùng hổ hổ nói: “Chết tiệt, sao cậu không nói sớm? Đi nhanh
đi.”
Khi đám bảo an lòng mang sợ hãi ngờ vực đi tới trước biệt
thự của Trương Văn Trọng thì cuộc chiến đấu ở đây đã sớm kết thúc. Mười
mấy tên đệ tử bị đám yêu quái đánh tơi bời nằm trên đất đã sớm bị trói
gô, bắt vào trong biệt thự, chờ hắn xử lý. Không chỉ như vậy, những yêu
quái còn thanh lý sạch sẽ vết máu cùng vết tích chiến đấu chung quanh
biệt thự.
Đừng nói trong đêm khuya đưa tay không thấy năm ngón,
dù ở ban ngày cũng rất khó từ trong những vết tích chung quanh mà phát
hiện ra nơi đây từng phát sinh qua chuyện gì.
Sau một phen quan sát không có kết quả, đội trưởng lấy dũng khí dẫn mấy bảo an đi tới bấm chuông cửa biệt thự.
Sau một trận tiếng chuông vang chói tai, thanh âm Trương Văn Trọng từ
trong nhà truyền ra: “Đã trễ thế này, còn ai đang ấn chuông cửa vậy?”
Đội trưởng bảo an vội vã nói: “Trương tiên sinh, chào ngài. Chúng tôi
là bảo an của tiểu khu biệt thự Hải Vận. Chúng tôi chỉ muốn hỏi thăm,
chỗ ngài có phải vừa nháo…Ách…có phải từng phát sinh ra chuyện gì không
tầm thường?” Hắn suýt chút đã đem câu “chuyện ma quái” ra hỏi, nhưng
cũng đúng lúc sửa lời.
Sao Trương Văn Trọng lại không biết ý đồ
đến của đám bảo an? Vừa rồi Vương Huyền Xử cùng đám đệ tử cũng không có
tạo chút cấm chế nào đã xông vào đánh nhau, dẫn đến tranh đấu, thanh âm
kêu thảm thiết đã vang vọng toàn bộ tiểu khu. May mắn lúc này là đêm
khuya, hơn nữa biệt thự lại ở khá xa, cho nên tràng diện tranh đấu ly kỳ cũng không bị người nhìn thấy. Bằng không bởi vậy mà gây ra phiền phức, còn không biết sẽ lớn đến bao nhiêu.
Trương Văn Trọng dĩ nhiên
sẽ không đem tình hình thực tế nói cho đám bảo an, hắn chỉ có thể nói:
“Chuyện không tầm thường? Ngoại trừ bên ngoài hình như có người đánh
nhau ẩu đả, không còn chuyện gì khác thường cả. Ác, được rồi, tôi còn
chưa gọi điện cho các vị nữa. Thế nào, các vị đã điều tra rõ vừa rồi là
ai ở nửa đêm lại đánh nhau trong tiểu khu hay không? Sao không cho người khác nghỉ ngơi vậy? Thực sự là một chút lòng đạo đức công cộng cũng
không có…”
Sau khi nghe xong lời hắn oán giận, đội trưởng bảo an lại cẩn thận hỏi một câu: “Ngài và người nhà của ngài không có việc gì
chứ?” Hiển nhiên vấn đề này mới là điều hắn quan tâm nhất.
Trương Văn Trọng hồi đáp: “Ngoại trừ bị đánh thức cũng không có chuyện gì.”
Đội trưởng bảo an cùng các nhân viên cùng thở dài một hơi. Chỉ cần
Trương Văn Trọng và Vưu Giai không có việc gì, đối với bọn họ mà nói đây là tin tức tốt nhất. Hơn nữa từ trong câu nói của Trương Văn Trọng, bọn họ nghe được một tình báo: chuyện đêm nay không có quan hệ gì tới biệt
thự ma quái.
Nếu không phải yêu ma quỷ quái quấy phá, vậy khẳng định là người. Là người thì không còn gì phải sợ.
Nghĩ tới đây các nhân viên an ninh nguyên đang bị hạ sĩ khí, nhất thời
chợt tăng vọt lên. Sau khi cáo từ Trương Văn Trọng, bọn họ lập tức triển khai sưu tầm khắp tiểu khu. Nhưng đáng tiếc chính là bọn họ nỗ lực cũng không nhìn thấy hình bóng của kẻ đầu sỏ gây nên…
Sau khi đuổi
đám bảo an rời đi, Trương Văn Trọng xoay người đi tới bên bàn trà ngồi
xuống, cầm chén trà nhấp một ngụm, mới quét mắt nhìn đám người bị trói
gô ủ rũ như chó nhà tang, chợt chỉ vào Vương Huyền Xử đang hôn mê, nhìn
Tiêu Đồ phân phó: “Cứu tỉnh hắn cho ta.”
“Dạ.” Tiêu Đồ lên tiếng, há mồm phun ra một đạo nước băng hàn lãnh, sự lạnh giá làm đối phương giật nảy mình, chầm chậm mở mắt.
Sau khi nhìn rõ tao ngộ của bản thân và các đệ tử, nét mặt Vương Huyền
Xử lúc xanh lúc trắng, vốn định nhân cơ hội làm khó dễ Trương Văn Trọng, lại nhớ tới pháp trận cùng pháp bảo của hắn, cuối cùng đành bỏ đi ý
niệm này trong đầu.
Sau một lúc trầm mặc, Vương Huyền Xử bùi
ngùi thở dài một tiếng, nói: “Không nghĩ tới, Vương Huyền Xử ta ngang
dọc tu chân giới hơn trăm năm, kết quả lại thất bại trong tay một hậu
sinh vãn bối như ngươi…Ai, dư thừa ta không nói nữa, muốn giết muốn
chém, tự nhiên làm đi.”
Trương Văn Trọng bật cười, lắc đầu nói:
“Đừng mở miệng lại giết giết đánh đánh được hay không? Ta cũng không
nghĩ tới muốn giết ngươi, thậm chí còn dự định thả ngươi trở về.”
“Thả ta trở về? Ngươi có lòng tốt như vậy?” Vương Huyền Xử kinh ngạc
nhìn Trương Văn Trọng, còn tưởng chính mình vừa nghe lầm. Trong lòng lại suy đoán: “Tiểu tử này nói thật hay nói dối? Hắn thực sự sẽ thả ta về
sao? Trong đó không phải có âm mưu gì chứ?”
Trương Văn Trọng
liếc mắt xem thấu suy nghĩ của hắn, mỉm cười nói: “Đem bọn ngươi ở lại
chỗ này, không những ta không được gì, còn phải tiêu hao lương thực
dưỡng các ngươi. Còn không bằng thả các ngươi về, cho chưởng môn các
ngươi tự mình đến chịu nhận lỗi.”
Vương Huyền Xử kinh ngạc há to miệng, hắn thật đúng không ngờ, trên đời còn có người ngây thơ như vậy. Sau khi xác định Trương Văn Trọng không giống như đang nói giỡn, hắn
nhịn không được cười nhạt trong lòng: “Ngươi muốn thả chúng ta ra, có
điên mới đem chuyện này báo với sư huynh. Mất mặt xấu hổ không nói,
khẳng định còn bị chưởng môn sư huynh nghiêm phạt trách cứ…”
Trương Văn Trọng phảng phất như đọc được suy nghĩ của hắn, mỉm cười nói: “Đương nhiên, để bảo đảm lợi ích của ta, trước khi cho các ngươi về,
phải động chút tay chân trên người các ngươi…”
“Cái…cái gì?” Vương Huyền Xử nghe vậy cả kinh.
“Kỳ thực cũng không có gì, chính là hạ một đạo cấm chế trên người các
ngươi, đem linh lực phong ấn lại mà thôi.” Dứt lời hắn vung tay phải, ba mươi sáu tử sắc lôi châm lập tức từ huyệt Bách Hội, Thiên Trung, Đan
Điền của Vương Huyền Xử bay ra, sau đó quay về trong tay hắn.
Cho đến lúc này Vương Huyền Xử mới biết được nguyên lai trên người hắn bị cắm ba mươi sáu lôi châm.
Bất quá lúc này Vương Huyền Xử quan tâm cũng không phải chuyện này.
Trước tiên hắn nghĩ muốn điều động linh lực trong cơ thể, dùng nghiệm
chứng lời nói của Trương Văn Trọng. Mà kết quả của sự thật làm hắn vừa
khiếp sợ vừa tuyệt vọng: “Thế nào khả năng? Linh lực của ta…linh lực của ta đúng là không còn sót lại chút gì?”
Đối với một người tu
chân mà nói, so với tử vong càng thêm đáng sợ chính là mất hết tu vi.
Bởi vì điều này ý nghĩa bọn hắn từ cao cao tại thượng biến thành phàm
phu tục tử.
Trong một khắc này rốt cục hắn cũng hiểu được vì sao những đệ tử của hắn đều có biểu tình như nhà có tang, phỏng chừng bọn
hắn cũng như mình đều mất hết tu vi.
Trong khoảng thời gian ngắn, Vương Huyền Xử gần như mất hết tâm tư.
Bất quá hắn cũng không tự sát. Bởi vì câu nói kế tiếp của Trương Văn
Trọng lại cho bọn hắn một tia mong muốn: “Yên tâm đi, chỉ cần Nhất
Nguyên đạo tông xin lỗi có thể làm ta hài lòng, ta sẽ cởi phong ấn cho
các ngươi.”
Sau khi bị Trần Nhàn bọn họ lục soát lấy ra hết đan
dược, phù chú pháp bảo trên người, Vương Huyền Xử cùng mười mấy đệ tử
hạch tâm, cùng với đám đệ tử bị Trương Văn Trọng bắt sống trước đó đều
bị đuổi ra khỏi biệt thự của hắn.
Khác với lúc đến kiêu ngạo, lúc bọn hắn rời đi, tất cả đều ủ rũ, giống như chó nhà tang.