Bang bang bang bang phanh…
Kiếm khí đánh vào sản sinh tiếng nổ mạnh liên miên không dứt vang vọng lên, giống như tiếng sấm trong cơn mưa ngày hè.
Kiếm ý bốn phía tuôn trào về phía Vương Huyền Xử, trước sự liều mạng
phản kích của hắn, cũng đã thoáng bị kiềm hãm. Nguyên chiếc cũi kiếm
quang cứng cáp, cũng bởi vậy xuất hiện lỗ hổng.
Vương Huyền Xử đang cần cơ hội này, hắn quá đỗi vui mừng, hai chân điểm mạnh lên mặt đất, muốn từ trong lỗ hổng lao ra.
Nhưng không đợi thân hình hắn bắn lên, một thân ảnh khổng lồ đã xuất hiện ngay trước người hắn, ngăn cản lối đi.
Nương theo thân ảnh này xuất hiện, còn có một cỗ cảm giác áp bách cường đại khiến kẻ khác hít thở không thông.
Ngăn cản ngay trước người Vương Huyền Xử, chính là con bạch hổ do Trấn Chỉ hóa thành.
Tuy rằng bạch hổ ở trước mặt Trương Văn Trọng dịu ngoan như một con mèo nhà, thế nhưng Vương Huyền Xử cũng không dám bởi vậy mà phớt lờ, bởi vì hắn rất rõ ràng uy lực của một kiện tiên khí rốt cục đáng sợ đến cỡ
nào, hắn hiểu rất rõ bạch hổ tuyệt đối sẽ không dịu ngoan đối với mình
như đối với Trương Văn Trọng. Cho nên ngay khi bạch hổ vừa nhào tới
trước người, hắn liền vung lên song chưởng, đem bảy kiện pháp bảo giấu
bên trong ống tay áo toàn bộ đều đập về hướng bạch hổ.
Bảy kiện
pháp bảo, tuy rằng không phải là tiên khí hay chuẩn tiên khí, nhưng đều
là cực phẩm linh khí, thanh thế cùng xuất ra, thật sự kinh người. Không
chỉ như vậy, bảy kiện pháp bảo còn có liên lạc tương ứng, trong nháy mắt liền cấu trúc ra một pháp bảo trận.
Vương Huyền Xử rất rõ ràng, chỉ dựa vào bảy kiện linh khí không có khả năng đẩy lùi bạch hổ. Dù sao bạch hổ do chính tiên khí hóa thành, bất quá hắn cũng không hi vọng
đánh lui bạch hổ, chỉ cầu bảy kiện linh khí có thể ngăn chặn nó nhất
thời nửa khắc, nhượng cho hắn cũng đủ thời gian chạy ra khỏi tòa biệt
thự.
Giờ này khắc này, Vương Huyền Xử còn cách cửa lớn biệt thự
khoảng mấy bước là có thể thoát khỏi phạm vi của trận pháp, cũng chỉ
khoảng mười bước mà thôi. Cự ly như vậy đối với hắn chỉ cần thả người
nhảy tới.
Mười mấy đệ tử của hắn ở bên ngoài biệt thự lúc này vọt tới, muốn tiếp ứng hắn thoát khỏi nơi này.
Sau khi tận mắt chứng kiến vài biến cố khiến kẻ khác khiếp sợ, mười mấy đệ tử đều luống cuống, mắt nhìn bạch hổ ngăn cản lối đi của Vương Huyền Xử, bọn họ không kịp nghĩ nhiều, vội vã cầm pháp bảo trong tay ném ra
ngoài, muốn mượn việc này ngăn trở bạch hổ, sáng tạo cơ hội cho Vương
Huyền Xử.
Chỉ trong chớp mắt, bạch hổ đúng thật bị hơn mười kiện linh khí bất đồng cấp bậc vây quanh.
Hơn nữa những linh khí này còn rất phối hợp, nghiễm nhiên hợp thành pháp bảo trận có tiến thối, công phòng đều đầy đủ.
Ở dưới tình huống này, bạch hổ dù là tiên khí biến thành, cũng không
khả năng trong hai ba giây đồng hồ đánh bại linh khí pháp bảo trận.
Thời gian hai ba giây đồng hồ tuy rằng rất ngắn, nhưng cũng đủ cho Vương Huyền Xử lách tránh bạch hổ chạy ra biệt thự.
“Tiểu tử, nhớ kỹ lời ta vừa nói, ta nhất định sẽ trở về báo thù.” Sau
khi bỏ xuống một câu nói ngoan độc, cả người Vương Huyền Xử hóa thành
một đạo kiếm quang, dùng tư thế góc vuông chín mươi độ nhiễu qua bạch
hổ, dùng uy thế như sét đánh hướng ngoài cửa lớn phóng đi.
Giờ
khắc này, vô luận là Vương Huyền Xử hay đám đệ tử bên ngoài đều không tự chủ được thở dài một hơi. Bọn họ nghĩ lần này hẳn có thể thuận lợi đào
thoát.
Nhưng dị biến cũng đột nhiên xuất hiện.
Một đạo tường đá khoảng gần mười thước đột ngột xuất hiện ngay cửa biệt thự, chắn ngang con đường chạy trốn của Vương Huyền Xử.
Vương Huyền Xử đang cao tốc bỏ chạy nên không có nửa điểm chuẩn bị, khi hắn nhìn thấy vách tường đá, đã vọt tới ngay trước mặt vách tường, căn
bản không kịp dừng lại hoặc chuyển hướng, chỉ đành “phanh” một tiếng nổ, thẳng tắp đánh lên mặt tường.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, lực đánh vào quá mạnh mẽ, cả người Vương Huyền Xử giống như bị khảm vào trong
tường, tư thái chật vật đến cực điểm.
“Tại sao có thể như vậy?”
Thật vất vả mới đem bản thân mình “bạt” đi ra khỏi mặt tường đá, gương
mặt Vương Huyền Xử lộ vẻ khiếp sợ cùng khó tin, thất thanh kinh hô: “Ta
có tu vi Hợp Đạo trung kỳ, dù có đánh lên thép tấm, cũng có thể dễ dàng
chàng vỡ. Đạo tường đá này, bất quá chỉ dày mười phân, vì sao ta lại
không chàng vỡ được nó? Vách tường đá kia, rốt cục làm bằng thứ gì?”
Ngay lúc này, hắn đã nhận ra trên vách tường nhộn nhao linh khí tinh
thuần. Làm hắn kinh ngạc chính là, linh khí trên tường đá, cũng không
chỉ có thổ hệ mà thôi, đồng thời còn có cả bốn hệ linh khí khác.
“Ngũ hệ linh khí cùng tồn tại trên vách tường này? Thế nào khả năng?”
Vương Huyền Xử tràn đầy khiếp sợ, vội vã quay đầu lại nhìn Trương Văn
Trọng, muốn nhìn xem tiểu tử này rốt cục đã làm gì. Nhưng khi hắn nhìn
thấy, cũng làm con ngươi hắn trong nháy mắt phóng lớn, sắc mặt đột nhiên chuyển xanh, lần thứ hai thất thanh kinh hô lên: “Tiên…tiên khí?”
Tam phẩm tiên khí Âm Dương Ngũ Hành Nghi, chậm rãi xoay quanh bên cạnh
người Trương Văn Trọng, bị năm loại linh khí năm màu bao phủ, làm cho
người ta có cảm giác huyền diệu không thể diễn tả bằng lời nói.
Không hề nghi ngờ, chặn ngay lối đi của Vương Huyền Xử, làm hắn suýt
chút bị vỡ mặt, chính là kiệt tác của Âm Dương Ngũ Hành Nghi.
Đây không phải là bức tường đá bình thường, mà là tường đá được bám vào
Âm Dương Ngũ Hành Lực. Đừng nói là Vương Huyền Xử là người tu chân có tu vi Hợp Đạo trung kỳ, dù hắn có là đỉnh kỳ, thậm chí Độ Kiếp kỳ, cũng
đừng mơ tưởng chàng vỡ tường đá.
Sau khi bị Âm Dương Ngũ Hành
Nghi ngăn cản xuống tới, Vương Huyền Xử đã hoàn toàn đánh mất khả năng
bỏ chạy. Bởi vì bạch hổ đã công phá pháp bảo trận, nhào tới ngay trước
mặt hắn. Mà kiếm ý phóng xuất ra từ Kiếm Ý Túc Sát trận, cũng đã vọt tới bên người hắn.
Một sai lầm, thua toàn bộ.
Lúc này có thể nói hắn bốn bề thụ địch, hoàn toàn không còn khả năng bỏ trốn.
Trong tuyệt cảnh, hắn cũng không hề thất kinh, trái lại còn vô cùng
lãnh tĩnh, vội vã nhìn đám đệ tử ra lệnh: “Đi, nhanh đi, trở lại đem
chuyện ở đây nói cho chưởng môn sư bá của các ngươi, nhượng hắn thay ta
báo thù rửa hận.”
Mười mấy đệ tử bên ngoài biệt thự, hiển nhiên
không có ngờ tới Vương Huyền Xử lại hạ mệnh lệnh như vậy, sau một thoáng sửng sốt, mới phục hồi lại tinh thần, hoang mang rối loạn dạ một tiếng, muốn xoay người thoát đi nơi này.
Trương Văn Trọng nhướng mày,
cười nhạt: “Muốn chạy trốn? Chậm. Các ngươi đều lưu lại cho ta.” Hắn giơ tay lên, Long Phượng Trình Tường Ấn, Bàn Long Ngọc Xích cùng Âm Dương
Pháp Kính với ba mươi sáu lôi châm cùng nhau được hắn triệu hoán ra khỏi Càn Khôn Hồ, đuổi theo mười mấy tên đệ tử Nhất Nguyên đạo tông.
“Ngoại trừ tiên khí, còn có hai kiện chuẩn tiên khí, cùng với mấy kiện
linh khí không thua kém tiên khí…” Vương Huyền Xử bị một màn trước mắt
làm sợ ngây người, sau khi gian nan nuốt nước bọt, hắn dùng thanh âm run rẩy nói: “Ngươi…Ngươi rốt cục là ai?”
Sự khiếp sợ của Vương Huyền Xử cũng còn chưa kết thúc.
Sau khi suy nghĩ, Trương Văn Trọng lại lấy ra Vạn Yêu Đồ Sách đã lâu không sử dụng, lại truyền linh khí vào trong.
Trong tích tắc, một đạo quang mang sáng rực từ bên trong Vạn Yêu Đồ Sách phóng ra.
Ngay sau đó, từng con yêu quái từ bên trong được triệu hoán ra, theo
sát một đống pháp bảo đuổi ra biệt thự, rất nhanh đem mười mấy tên đệ tử Nhất Nguyên đạo tông ngăn lại, một cuộc chiến đấu nghiêng hẳn một bên
liền giật ra mở màn.
“Đừng đánh vào mặt có được hay không? Ôi…mũi của ta…”
“Ta liều mạng với đám yêu quái các ngươi…A…không công bình, các ngươi lấy nhiều khi ít…”
“Ta đầu hàng…ta chịu thua…đừng đánh nữ…ôi…”
Dưới sự tiến công của một đống pháp bảo cùng yêu quái, mười mấy tên đệ
tử rất nhanh bị đánh té đầy mặt đất, mặc kệ bọn hắn xin khoan dung thế
nào, đám yêu quái vẫn không để ý tới, chỉ hướng bọn hắn đánh tơi bời một phen.
Trong khoảng thời gian ngắn, máu mũi tung bay, tiếng kêu
rên thảm thiết cùng cộng minh, nhượng đêm khuya vốn yên tĩnh cũng biến
thành âm trầm kinh khủng.
Trong một khắc này, Vương Huyền Xử rốt cục đã tin tưởng, trước mắt tên tiểu tử chỉ có tu vi Hóa Thần kỳ, cũng
không phải là đối tượng để hắn khi dễ, mà là một ngoan vai đủ làm hắn
rớt cả hàm răng. Chỉ tiếc hiện tại hắn mới nhận thức điểm này, cũng đã
quá muộn…
Ngay khi hắn còn đang thất thần, đám yêu quái trong
Vạn Yêu Đồ Sách cũng đã không tiếp tục truy kích mười mấy tên đệ tử, mà
là tràn về hướng hắn.
Nếu như ở bình thường hắn căn bản không
thèm để bọn chúng vào trong mắt. Thậm chí không cần rút kiếm mà chỉ tản
mát ra kiếm khí cũng đủ giải quyết chúng nó. Nhưng vấn đề là hiện tại
ngoại trừ mười con yêu quái, còn có tiên khí, kiếm ý pháp trận, cũng đều đang nhìn chằm chằm hắn không chút hảo ý…
Ở trước mặt lực lượng kinh khủng, dù là hắn có tu vi Hợp Đạo trung kỳ, cũng thật khó chống đỡ.
Mà sự thực cũng chính là như vậy.
Sau khi miễn cưỡng chống đỡ một phen, hắn bị móng vuốt của bạch hổ ném
xuống mặt đất. Không đợi hắn bò lên, mười mấy yêu quái nhào tới, lập tức dùng phương thức chất chồng đè lên người hắn, đè chặt hắn dưới mặt đất
gắt gao, không thể động đậy.
Những yêu quái còn lại cũng nhào tới, hoặc dùng vuốt trảo, hoặc đạp rồi đá không ngừng.
Từ khi bước lên con đường tu chân, hắn chưa từng gặp qua tao ngộ như
vậy. Vừa thẹn vừa giận, hơn nữa đau đớn toàn thân, làm hai mắt hắn tối
sầm, lúc này liền chết ngất…
Trước khi ngất đi, hắn nỉ non hộc ra một câu nói: “Thật quá khi dễ người…”