“Xa Bỉ Thi đã chết!” Nguyên Mị Nương đang nhắm mắt chủ trì pháp trận,
đột nhiên mở mắt, dùng giọng nói băng lãnh không chút nhân tình nói ra
một câu.
Lúc này Mị Nương, đang cùng Cô Hoạch điểu
bốn yêu ma, đang ở trong một kiến trúc đã bị sụp đổ nằm trong Ung Thành. Ở địa phương mà người thường không thể tới gần, bọn hắn đã đúc ra một
pháp trận tràn đầy khí tức tà ác. Mà Mị Nương đang đứng ngay giữa trung
ương pháp trận, chủ trì pháp trận vận chuyển. Cô Hoạch điểu bốn yêu ma,
đang phân biệt đứng ngay bốn trận nhãn, hiệp trợ Mị Nương vận chuyển
pháp trận.
Loại pháp trận dùng máu người cùng linh
hồn nhân loại làm nền móng này, tên là Huyết Vũ Oan Hồn trận, có thể
tương ứng với pháp trận do Cô Hoạch điểu bày ra trong Ung Thành trước
đó, có thể làm nhanh tốc độ khe không gian mở ra trên bầu trời. Cô Hoạch điều bốn yêu ma cũng đã nhận ra sinh mạng khí tức của Xa Bỉ Thi biến
mất, vì vậy đối với câu nói của Mị Nương cũng không có cảm giác gì kinh
ngạc, chỉ cau mày vẻ mặt hồ nghi nói: “Thực lực Xa Bỉ Thi tuy rằng bởi
duyên cớ trớ chú nên hạ xuống không ít, nhưng vẫn ở tiêu chuẩn Độ Kiếp
hậu kỳ, đến tột cùng là ai có thể trong thời gian ngắn như vậy giết chết hắn?”
Dù cho những yêu ma này ngàn tính vạn tính,
đem tính đến rốt cục cũng không ngờ dưới Cửu Cửu Vô Quy Diệt Hồn đại
thiên kiếp vẫn còn cá lọt lưới tồn tại. Càng không hề ngờ tới, Trần Hoài Văn có thể nhờ vào đan dược cùng linh tài liệu cao phẩm, mạnh mẽ đề
thăng tu vi khôi phục tới tiêu chuẩn tán tiên, mà Trương Văn Trọng có
thể dùng linh lực cùng phù trận thần bí, đem một thân linh lực tiêu
chuẩn tán tiên của Trần Hoài Văn mượn lại cho mình sử dụng.
Xa Bỉ Thi mặc dù có thực lực Độ Kiếp hậu kỳ, thế nhưng so sánh với tán tiên, lại kém quá xa. Hơn nữa hắn lại không tính ra được tiêu chuẩn
thực lực của Trương Văn Trọng, nên giữ ý niệm khinh địch trong đầu, vì
vậy bị Trương Văn Trọng dùng kiếm chiêu miểu sát cũng không phải là
chuyện gì kỳ quái.
Đương nhiên chuyện vừa xảy ra cả đám yêu ma núp dưới phế tích đều không hay biết.
“Không biết.” Mị Nương lắc đầu, biểu tình trở nên ngưng trọng: “Bất
quá từ cỗ kiếm khí sắc bén vừa bộc phát ra tới cùng hạo nhiên chính khí
giết chết được Xa Bỉ Thi, xem ra tu vi người kia đã ngoài tiêu chuẩn tán tiên!”
Cô Hoạch điểu và bốn yêu ma nhất thời mặt
mày trở nên xấu xí: “Tiêu chuẩn tán tiên? Điều này sao có thể! Ngày
trước trận Cửu Cửu Vô Quy Diệt Hồn đại thiên kiếp không phải đã đem toàn bộ tiên phật còn tại nhân gian diệt hết rồi sao? Thế nào lúc này lại
toát ra một tán tiên?”
“Ai biết được đến tột cùng là
chuyện gì xảy ra, có thể tán tiên là một con cá lọt lưới của ngày
trước.” Mị Nương cười khổ nói: “Cục diện hiện tại bắt đầu bất lợi đối
với chúng ta. Chúng ta có khả năng làm được là phải nhanh hơn tốc độ mở
rộng khe không gian. Chỉ như vậy mới xoay chuyển được bại cục. Hơn nữa
khi mở khe không gian thì sát khí lệ khí sẽ tràn vào nhân gian, nhưng
trớ chú của thượng cổ tiên phật nhằm vào chúng ta cũng sẽ bị biến mất!
Tới thời gian đó chúng ta đã khôi phục thực lực, muốn giết chết tán tiên lọt lưới kia chẳng phải là dễ dàng sao?”
Năm yêu ma cùng gật đầu đáp: “Mị Nương nói không sai, việc cấp bách là phải mở khe không gian!”
Lúc này bọn hắn thu liễm tâm thần, tiếp tục vận chuyển pháp trận. Ngay khi bọn hắn đang toàn lực vận chuyển pháp trận, Trương Văn Trọng giết
chết Xa Bỉ Thi liền cùng Trần Hoài Văn quay lại mặt đất. Bởi vì họ rời
đi thời gian không dài, cho nên mọi người cũng không ai lưu ý và hoài
nghi.
Về tới điểm tị nạn, hắn cùng Trần Hoài Văn cũng không nhàn rỗi, liền tham gia vào việc cứu giúp người bị nạn.
Thời gian bận rộn nhanh chóng trôi qua. Ngay ánh mặt trời đầu tiên
tràn xuống, tiếng oanh minh cũng vang từ xa đến gần đánh thức bình minh
vắng vẻ.
Những nhân viên y tế bận rộn suốt đêm ngày,
tinh thần cực độ uể oải ngẩng đầu lên nhìn theo hướng thanh âm vọng tới. Dưới ánh bình minh, vài chiếc quân xa xuất hiện trong phạm vi tầm nhìn
của mọi người.
Khi vài chiếc quân xa dừng lại, một
đám binh sĩ mang theo quân dụng từ trên xe nhảy xuống, lại tụ thành đội
ngũ, đầu nhập vào công tác tìm tòi người mất tích. Ngoài ra, còn có rất
nhiều quân y mặc quần áo hồng thập tự nhảy xuống, lại ba chân bốn cẳng
vận chuyển dược phẩm dụng cụ cấp cứu xuống xe.
Cùng
lúc đó, một gã quan quân đeo quân hàm đại tá từ trong một quân xa nhảy
xuống, dẫn theo mấy quan quân cấp giáo úy đi tới điểm chữa bệnh lâm
thời, hỏi: “Trong các vị ai là người phụ trách?”
Tuy
rằng Hồ Cường mới là viện trưởng phòng y tế, nhưng nghe vị quan quân
hỏi, mọi người đều đưa mắt nhìn Trương Văn Trọng, trong đó có cả Hồ
Cường.
“Khổ cực các vị.” Quan quân đại tá đưa tay
chào hắn theo tiêu chuẩn quân nhân. Khi vừa nhìn thấy rõ gương mặt hắn,
cũng hơi sửng sốt vội hỏi: “Xin hỏi, tên của ngài là Trương Văn Trọng?”
“Không sai.” Hắn cũng không kỳ quái vì sao vị quan quân nhận thức
mình, nghĩ đến trước khi vị quan quân kia tiến nhập Ung Thành, cũng đã
từ Bộ tổng tham mưu có được tư liệu liên quan tới hắn.
Xuất phát từ cẩn thận, vị quan quân nói thêm: “Có thể đưa giấy chứng nhận của ngài không?”
Hắn tự nhiên biết vị quan quân muốn xem loại giấy chứng nhận nào, liền đưa tay lấy giao ra.
Sau khi nghiệm chứng, đại tá quan quân lại nghiêm cúi chào, nói: “Trương tướng quân…”
Hắn xua tay cười nói: “Ai, đừng nên gọi tướng quân, gọi Trương tiên
sinh hay bác sĩ Trương là được. Xưng hô tướng quân này, tôi thật không
quen.”
“Dạ.” Sau thoáng do dự, vị quan quân gật đầu.
Lời nói chuyện giữa hai người tự nhiên không tránh được lỗ tai những
nhân viên y tế chung quanh, họ đều há to miệng kinh hô: “Vị quan quân
đại tá này vừa gọi Trương viện phó là gì? Tướng quân? Tôi không nghe lầm chứ? Trương viện phó nhập ngũ khi nào, còn thành tướng quân đây?”
Mấy nghiên cứu sinh càng vẻ mặt hiếu kỳ nhìn Tô Hiểu Hồng dò hỏi: “Tô
sư tỷ, quan quân này vì sao gọi lão sư là tướng quân nha? Lẽ nào lão sư
là quân nhân sao? Nhưng tuổi của lão sư chỉ khoảng hơn hai mươi mà thôi, dù là quân nhân cũng không thể làm tới tướng quân chứ?”
Nếu thân phận của hắn đã bị người lộ ra, Tô Hiểu Hồng cũng không giấu
diễm cười hì hì nói: “Các người cũng không biết đi? Lão sư có quân hàm
thiếu tướng nhé! Các cậu nói, thầy không gọi là tướng quân, thì là gì?”
Bất quá vì sao Trương Văn Trọng có quân hàm thiếu tướng, nàng cũng không trả lời rõ ràng. Dù sao sự tình này càng ít người biết càng tốt, dù sao nàng cũng không muốn tạo thêm phiền phức cho hắn.
Trương Văn Trọng rất nhanh thương lượng xong với vị quan quân kia, giao
lại công việc cho quân y tới tiếp nhận, để những nhân viên y tế có thể
lui ra nghỉ ngơi.
Những nhân viên y tế dù mệt mỏi vẫn nói: “Chúng tôi không cần nghỉ ngơi, chúng tôi còn có thể chịu đựng được.”
“Được rồi, đều xuống nghỉ ngơi cho tôi!” Tuy rằng đối với biểu hiện
của mọi người rất cảm động, nhưng hắn cũng không cho bọn họ tiếp tục
gắng gượng xuống dưới.
“Mọi người đã chiến đấu suốt
một ngày đêm, thể xác cùng tinh thần đã uể oải lắm rồi. Dù mọi người
không suy nghĩ cho mình, nhưng phải suy nghĩ cho bệnh nhân chứ? Vạn nhất vì quá mệt mà làm ra sai lầm, không phải sẽ hại người sao? Nghe tôi
nói, mau nhanh nghỉ ngơi, có lại tinh thần, tiếp tục tham gia cứu trị,
chẳng phải tốt hơn?”
Lời của hắn nói rất có đạo lý,
những nhân viên y tế cũng không muốn gây ra sai lầm, hại tới bệnh nhân.
Vì vậy bọn họ đều nghe theo lời phân phó của hắn, giao lại công việc cho bên quân y, rời khỏi điểm chữa trị lâm thời. Nhưng họ cũng không đi xa, chỉ ngồi xuống mặt đất bên ngoài rồi nằm dài xuống.
Trong suốt một ngày đêm tinh thần họ căng thẳng, bây giờ được thả lỏng
nằm xuống, lập tức ngủ thiếp đi, không ngừng vang lên tiếng ngáy khắp
nơi.
Lúc này những cư dân ở trong điểm tị nạn gần bên cũng đã tỉnh dậy. Nhìn thấy những nhân viên y tế nằm ngủ say sưa, lại
không chút do dự vội vã cầm lấy chăn gối của mình, nhẹ chân nhẹ tay gối
đầu đắp lên cho họ.
Không chỉ như vậy, những cư dân
còn nhắc nhở đối phương: “Suỵt, nhỏ giọng một chút, đừng làm ồn những vị anh hùng, để cho họ được ngủ một giấc thật ngon.”