Sau khi dặn dò Trần Hoài Văn một số chuyện cần phải chú ý xong, thì
Trương Văn Trọng cũng không dám lãng phí thời gian, trực tiếp triệu hoán Hỗn Độn Lô ra, để chiếc lô phiêu phù trôi nổi ở trước mặt mình. Nếu từ
bên dưới ngẩng đầu nhìn lên, thì cũng chỉ thấy nó giống như một vì sao,
giữa bầu trời đêm tối mà thôi.
Sau khi triệu hoán Hỗn Độn Lô xong, Trương Văn Trọng còn lấy thêm Địa cấp linh tài ra. Chỉ
tiếc số Thiên Cấp linh tài hắn tích góp trước kia, sớm đã dùng để luyện
chế Bát Bộ Thiên Long Tán và Thiên Lôi Lệnh rồi. Nếu không, lúc này xuất ra vài món linh tài liệu, không những thay thế cho đại lượng phần Địa
Cấp linh tài, mà thậm chí còn có thể nâng cao uy lực của trận pháp này.
Tuy Trương Văn Trọng không có Thiên Cấp linh tài, nhưng không có nghĩa là Trần Hoài Văn cũng không có.
Vừa nhìn thấy Trương Văn Trọng đem từng kiện Địa Cấp linh tài ném vào
bên trong Hỗn Độn Lô, thì Trần Hoài Văn đứng ở bên cạnh, cung kính nói:
“Ân sư, trên người ta còn mang theo vài món Thiên Cấp linh tài, ngài có
cần dùng hay không ah!”
“Ách? Ngươi có Thiên Cấp linh tài liệu sao?” Trương Văn Trọng nhíu mày, thần tình vui mừng, cũng
không khách khí, trực tiếp phân phó: “Mau đưa ra đây, ta nhìn xem nào?”
Trần Hoài Văn khoát ống tay áo một cái, chỉ thấy trong lòng bàn tay
hắn đã xuất hiện năm kiện Thiên Cấp linh tài, bỗng chốc xung quanh nơi
này tràn ngập linh khí mênh mông cuồn cuộn. Theo sau hắn giao Thiên Cấp
linh tài cho Trương Văn Trọng: “Ân sư, ngài xem tài liệu này có dùng
được không?”
Trương Văn Trọng liếc mắt đánh giá năm
kiện Thiên Cấp linh tài, nhưng chỉ lấy một quả màu hồng sắc, bốn kiện
còn lại thì đem trả cho Trần Hoài Văn: “Ly Hỏa Long Tâm Quả này thuộc
tính chí dương, có thể dùng được. Còn bốn kiện Thiên Cấp linh tài này,
ngươi thu hồi lại đi.”
Thế nhưng Trần Hoài Văn lại,
xua tay nói: “Ân sư, bốn kiện Thiên Cấp linh tài này, ngài nhận lấy đi.
Coi như là đệ tử biếu ngài, hơn nữa cũng tin tưởng, chúng nó ở trong tay ân sư, sẽ phát huy tác dụng hơn là nằm trong tay đệ tử!”
“Một khi đã như vậy thì ta sẽ thu chúng lại.” Trương Văn Trọng cũng
không khách sáo, thu bốn kiện Thiên Cấp tài liệu vào trong Càn Khôn Hồ.
Theo sau liền cầm Ly Hỏa Long Tâm Quả ném vào Hỗn Độn Lô, cũng nhìn Trần Hoài Văn nói: “Trần lăng tử, bây giờ ta sẽ mượn linh lực của ngươi.
Ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Trần Hoài Văn hồi đáp: “Đệ tử sớm đã chuẩn bị sẵn sàng rồi!”
“Hay lắm!” Trương Văn Trọng khen ngợi Trần Hoài Văn một tiếng, rồi bắt đầu lẩm bẩm niệm tụng chú ngữ.
Nương theo sau câu thần chú, kí tự trên ngực của Trương Văn Trọng cùng Trần Hoài Văn cũng bắt đầu lóe lên. Tiếp đó, Trần Hoài Văn liền cảm
giác linh lực trong nội thể mình, giống như hồng thủy vỡ đê, lấy tốc độ
cực nhanh trào ra bên ngoài.
Nếu người khác gặp tình
huống này, cho dù trong lòng sớm đã có chuẩn bị, thì vẫn sẽ phải chống
cự theo bản năng. Nhưng Trần Hoài Văn rất tín nhiệm Trương Văn Trọng,
dưới tình huống như thế, hắn chỉ nhắm chặt hai mắt lại, toàn thân thả
lỏng, tùy ý để cho linh lực ở trong nội thể, theo hoa văn chú ngữ ở
trước ngực chảy ra bên ngoài.
Cùng lúc đó, Trương Văn Trọng hai mắt sáng ngời, tay phải huy động bắt quyết, trong miệng rất
nhanh lẩm bẩm niệm tụng thần chú.
Một cỗ linh khí
tinh thuần cuồn cuộn theo trên mặt đất trào dâng lên, trực tiếp phóng
thẳng lên giữa bầu trời đêm, bay đến trước người Trương Văn Trọng.
Đây chính là linh khí ở trong linh cư mà hắn dẫn phát ra.
Đối với cỗ linh khí tinh thuần cuồn cuộn này, người bình thường không
hề hay biết. Nhưng các tu chân giả ở trong Ung Thành cũng nhận ra ngay
lập tức. Bọn hắn không hẹn mà nhất tề ngẩng đầu nhìn lên, dùng ánh mắt
kinh nghi đánh giá cỗ linh khí xuất hiện ở trên bầu trời, trong lòng suy đoán nguyên do.
Đứng giữa trời đêm, Trương Văn Trọng tay phải bắt quyết, trong miệng vừa thốt ra một câu “Đốt”, bất chợt cỗ
linh khí tinh thuần phát ra từ Linh Cư, lập tức bùng cháy lên, hóa thành một đoàn Linh Hỏa chí thuần, vây xung quanh Hỗn Độn Lô.
Dưới Linh Hỏa chí thuần nung nấu, linh tài liệu ở trong Hỗn Độn Lô rất nhanh liền hóa thành một bãi linh dịch màu xanh thẳm.
Trương Văn Trọng tay phải bắt quyết, lấy ngón tay làm bút, ở giữa không trung vạch lên những đường cong hoa lệ.
Theo ngón tay hắn vạch lên, từng đạo linh dịch màu xanh thẳm, cũng
theo trong Hỗn Độn Lô dâng lên, ngưng tự ở giữa bầu trời đêm đen. Lúc
này không ngờ là Trương Văn Trọng đang lấy trời làm giấy, lấy linh dịch
làm mực, đứng giữa không trung múa bút vẽ tranh.
Thực ra đây cũng không phải tranh, mà chính là thư họa trận pháp Vạn Lý Sơn Hà Đồ.
Khi bức thư pháp sắp hình thành, Trương Văn Trọng liền cắn mạnh đầu lưỡi, phun ra một búng máu tươi lên trên bức thư pháp.
Sau khi dính máu tươi của Trương Văn Trọng, bức tranh do linh dịch vẽ
thành, chợt phóng xuất ra một đoàn quang mang rực rỡ nhiều màu, ngay cả
ánh trăng trên cao cũng bị nó lấn át. Dưới mặt đất, những người chưa đi
vào giấc ngủ cũng nhận ra biến hóa ở trên bầu trời đêm. Bất quá, khi bọn hắn ngẩng đầu lên thì luồng quang mang kia đã chợt biến mất. Bởi vì,
khi bức thư pháp phóng xuất ra quang mang, Trương Văn Trọng đã dùng hai
tay đẩy rời ra phía ngoài, để cho từng luồng quang mang sặc sỡ lan tràn
tới khắp ngõ ngách của tòa Ung Thành tối đen như mực.
Từng luồng quang mang sặc sỡ, nháy mắt rơi xuống mặt đất của Ung Thành thị, tạo thành một cơn dư chấn rất nhỏ.
Sau khi cơn dư chấn sinh ra, luồng quỷ chướng vừa mới tràn ngập ở
trong Ung Thành, đã lập tức bị phiến thư pháp Vạn Lý Sơn Hà Đồ ngăn chặn và tiêu diệt sạch.
Người bình thường ở trong Ung Thành cũng không có nhận ra được những biến hóa này.
Nhưng người tạo ra màn quỷ chướng, là cái tên nam tử Xa Bỉ Thi kia,
lại nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên không trung, nghiến răng nghiến lợi
nói: “Cái tên nhân loại họ Trương kia thật đáng chết, ta khó khăn lắm
mới tạo ra quỷ chướng, cư nhiên lại bị hắn dùng trận pháp chế trụ! Bất
hảo, Mị Nương truyền lệnh cho ta rằng, phải dùng quỷ chướng để phân tán
lực chú ý của đám tu chân giả này. Để nàng có đủ thời gian khai mở khe
nứt không gian thông qua Hỗn Độn Tu La Giới. Nhưng nếu quỷ chướng cứ như vậy bị Trương Văn Trọng hóa giải, ta đây tự nhiên sẽ bị Mị Nương dùng
hình...Cho tới lúc đó thì muốn sống không được, mà muốn chết cũng chẳng
xong....Không được, ta phải giết chết tên nhân loại Trương Văn Trọng
này, để cho quỷ chướng tràn ngập ở trong Ung Thành thị!”
Trên người Xa Bỉ Thi chợt tản mát ra hai cỗ sương mù màu hồng và đen.
Cũng trong chớp mắt công phu liền ngưng tụ thành hai con mãng xà quấn
quanh ở trên người Xa Bỉ Thi, phụt ra khói độc yêu khí, để giúp hắn bay
lên bầu trời đêm đen.
Chỉ chớp mắt công phu, Xa Bỉ
Thi đã bay đến chỗ Trương Văn Trọng. Hắn giương song thủ lên, hai con
mãng xà liền hóa thành hai thanh chiến kích yêu dị, nhắm về phía Trương
Văn Trọng mà oa oa kêu lớn: “Tiểu tử họ Trương, nạp mạng đi!”
“Xa Bỉ Thi?”
Tuy rằng lần đầu tiên nhìn thấy Xa Bỉ Thi. Nhưng dù sao Trương Văn
Trọng, trước kia cũng là y tiên học rộng tài cao. Đối với cái loại
thượng cổ yêu ma như Xa Bỉ Thi cũng vô cùng am hiểu. Bởi vậy, ngay khi
vừa trông thấy Xa Bỉ Thi, hắn đã nhận ra ngay lập tức.
Nếu lúc trước gặp Xa Bỉ Thi, chỉ dựa vào sức một mình, Trương Văn
Trọng có thể sẽ không dám cùng nó đối chiến. Nhưng hiện giờ, thông qua
pháp trận, đã mượn được linh lực cấp bậc Tán Tiên của Trần Hoài Văn,
Trương Văn Trọng đúng là chẳng xá chi một con thượng cổ yêu ma như Xa Bỉ Thi.
“Tới đúng lúc lắm!” Trương Văn Trọng cười vang, tay phải chắp thành kiếm quyết, đem số linh dịch còn sót lại trong Hỗn
Độn Lô xuất ra giữa bầu trời đêm, cũng nhanh tay viết một chữ “Nhân”
Chữ Nhân này đỉnh thiên lập địa!
Chữa Nhân này, hai chân vững chắc như sơn!
Chữ Nhân này ngạo nghễ đứng ở trong trời đất, tản mát ra một cỗ hạo nhiên chính khí!
Đây chính là chữ “Nhân” ở trong Thương Hiệt kiếm pháp.
Kiếm khí sắc bén cùng hạo nhiên chính khí, nhất tề theo chữ Nhân phóng xuất ra, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, hoành không bổ về
phía Xa Bỉ Thi.
“Linh lực của ngươi làm sao đạt tới cảnh giới Tán Tiên được? Điều này không...không có khả năng!”
Xa Bỉ Thi thất kinh, xoay người toan tính bỏ chạy, mặc dù tốc độ của
hắn rất nhanh, nhưng vẫn không thể nhanh bằng đạo Thương Hiệt kiếm khí
sắc bén kia!
“A!”
Thanh âm thảm
thống chợt vang lên giữa không trung yên tĩnh, làm cho không ít người
nghe được tiếng hét này, ở sâu trong nội tâm dâng lên một cỗ hàn ý, lạnh sống lưng.