Siêu Cấp Tiên Y

Chương 311: Chương 311: Tăng, Đạo, Nữ Học Sinh và Cô Giáo




Đàm Thanh ra khỏi đám cháy, nhìn thấy Trương Văn Trọng vẫn còn đang ở trong biển lửa, thậm chí trong nháy mắt đã bị biển lửa hừng hực thiêu đốt nuốt chửng, không còn nhìn thấy được thân ảnh hắn, nhất thời sợ hãi kêu to.

“Phanh.” Một tiếng vang, Đàm Thanh trượt chân ngã xuống mặt đất lầy lội ướt đẫm, sau khi lăn hai vòng mới gian nan đứng lên, nàng không quan tâm bùn nhão đang dính khắp người, giống như bại liệt không quản bất cứ chuyện gì, lại định lần nữa lao vào đám cháy mà nàng vừa thoát ra, muốn đi cứu Trương Văn Trọng, theo Đàm Thanh xem ra, chỉ cần cứu ra được Trương Văn Trọng từ bên trong biển lửa, dù có phải mất chính tính mạng của mình, nàng cũng sẽ không tiếc.

Nhưng ngay khi Đàm Thanh định lao vào đám cháy, mấy đội viên cứu hỏa chung quanh giống như ong vỡ tổ vọt tới bên người nàng, ba chân bốn cẳng túm nàng kéo ra khỏi nơi nguy hiểm, chuyển qua địa phương an toàn. Nơi này dù sao cũng quá gần đám cháy, tùy thời đều có khả năng sẽ phát sinh biến cố ngoài dự liệu.

Đàm Thanh tự nhiên không chịu ở yên nơi địa phương an toàn, nàng kiệt lực giãy dụa, liều mạng rít gào: “Buông ra! Buông! Trương ca còn trong lửa, tôi phải vào cứu anh ấy ra!”

Mấy đội viên cứu hỏa dùng hết khí lực toàn thân muốn đè lại Đàm Thanh đang điên cuồng giãy dụa, đồng thời còn không quên lớn tiếng khuyên bảo nàng: “Bên trong đám cháy đang nổ bạo kịch liệt, nếu như hiện tại cô đi vào, chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ! Đi! Nhanh theo chúng tôi đi!”

Đàm Thanh dù sao cũng là một võ giả, tuy rằng tạo nghệ trong võ học của nàng chỉ có tu vi địa cấp hậu kỳ, một khi gặp phải cao thủ chân chính chỉ đành chịu thua. Thế nhưng hiện tại, những đội viên cứu hỏa tuy rằng có thân thể cường tráng như trâu nhưng dù sao cũng không biết võ, vì thế nàng bất ngờ đẩy ngã một đội viên cứu hỏa, sau đó hất mạnh mấy đội viên cứu hỏa đang giữ chặt nàng, lại lần nữa định chạy vào trong đám cháy.

Nhìn thấy một màn này Lý Triêu Dương và Mã đội trưởng đồng thanh quát lên: “Ngăn cản cô ấy! Ngăn cản cô ấy mau!” Trong tiếng quát chói tai, hai người cấp tốc chạy về phía Đàm Thanh, muốn mạnh mẽ túm nàng lôi lại vùng an toàn, tuy rằng tốc độ của bọn họ thật nhanh nhưng không kịp tốc độ của Đàm Thanh, mắt thấy nàng vừa mới thoát khỏi biển lửa lại sắp sửa vọt trở vào trong đám cháy.

Ngay lúc này một thân ảnh đột nhiên hiện lên bên người Lý Triêu Dương và Mã đội trưởng, hướng Đàm Thanh bay nhanh đi.

“Tốc độ thật nhanh!” Lý Triêu Dương và Mã đội trưởng nhất thời giật mình, lúc này mới phát hiện người vừa lướt qua bên người bọn họ cũng không phải ai khác, chính là đồ đệ của Trương Văn Trọng, cô gái tên Tô Hiểu Hồng nhìn như nhu thuận khả ái.

“Xem ra bác sĩ Trương không chỉ dạy y thuật cho nha đầu này, còn truyền thụ võ công cho cô ấy.”

“Cô gái này vì sao có thể chạy nhanh tới như vậy?” Lý Triêu Dương vô ý thức huýt sáo một tiếng.

Tô Hiểu Hồng vừa kịp lúc xuất hiện ngay sau lưng Đàm Thanh khi nàng vừa sắp chạy ào vào trong biển lửa, không chút do dự, đưa tay chụp lên đầu vai nàng mạnh mẽ túm nàng lôi ngược ra sau, lớn tiếng quát: “Thanh tỷ, chị muốn chết sao? Nhanh theo em rời khỏi đây!”

Lúc này trong ánh mắt Đàm Thanh tràn ngập màu máu, nàng cũng không quay đầu lại nhìn, chỉ lớn tiếng kêu lên: “Tiểu muội? Đừng trở ngại chị vào đám cháy cứu Trương ca!” Trong vô ý thức nàng định giãy thoát khỏi tay của Tô Hiểu Hồng, định hất Tô Hiểu Hồng ra xa.

Tuy rằng Tô Hiểu Hồng bước lên con đường tu chân không được bao lâu, thế nhưng đối phó với một võ giả cũng không mấy lợi hại như Đàm Thanh, cũng còn dư sức.

Đàm Thanh làm sao cũng không ngờ tới, không những không thể thoát khỏi tay Tô Hiểu Hồng, còn bị nàng dễ dàng chế phục.

Đàm Thanh lúc này không có vẻ ngạc nhiên vì sao thực lực của Tô Hiểu Hồng lại lợi hại như vậy, nàng vừa cố sức tránh né vừa cao giọng kêu la: “Buông! Để chị vào cứu Trương ca! Tiểu muội, sao em đành nhẫn tâm mở mắt trừng trừng nhìn sư phụ của em chết trong biển lửa như thế?”

“Với trạng thái hiện tại của chị có đi vào đám cháy cũng chỉ kiếm cái chết, được rồi, Thanh tỷ, mau theo em rời khỏi đây!” Tô Hiểu Hồng lớn tiếng quát to, nhưng Đàm Thanh cũng không chịu nghe lời đề nghị của nàng, chỉ liên tục giãy dụa tránh né. Tuy rằng Tô Hiểu Hồng ỷ vào linh lực tạm thời còn có thể giữ lấy nàng, thế nhưng nàng tùy lúc đều có khả năng tránh thoát sự ràng buộc của Tô Hiểu Hồng, chạy ngược trở vào trong biển lửa.

Rơi vào đường cùng, Tô Hiểu Hồng chỉ đành đánh mạnh lên gáy Đàm Thanh, nhất thời làm nàng ngất đi.

Ngay lúc này, Lý Triêu Dương và Mã đội trưởng cùng với mấy đội viên cứu hỏa đồng thời vọt tới bên người Tô Hiểu Hồng và Đàm Thanh.

“Tình tự của chị ấy quá mức kích động, để phòng ngừa chị ấy làm ra chuyện quá khích, tôi đành tạm thời đánh bất tỉnh chị ấy.” Tô Hiểu Hồng lại nói tiếp: “Phiền phức tìm một người giúp tôi đưa Thanh tỷ ra băng ca, để đồng sự của tôi có thể trị liệu cho chị ấy.”

“Để tôi đưa cô ấy đi!” Lý Triêu Dương nói, hắn cõng Đàm Thanh đi nhanh về chỗ chữa trị của những nhân viên y tế.

Tô Hiểu Hồng cũng không đi theo bọn họ rời đi, mà đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm tòa lầu đang cháy hừng hực. Ngay lúc này nàng cũng nhận ra sự biến hóa của tòa lầu làm nàng kinh khủng cùng sợ hãi, làm nàng vô cùng lo lắng cho Trương Văn Trọng.

Nhưng lo lắng thì lo lắng, nàng cũng không giống như Đàm Thanh, điên cuồng lao vào trong biển lửa. Bởi vì nàng hiểu được với tu vi hiện tại của mình, dù có chạy vào trong đám cháy cũng không giúp được Trương Văn Trọng, thậm chí còn có thể vướng chân vướng tay liên lụy hắn.

Trong lòng Tô Hiểu Hồng âm thầm cầu khẩn: “Lão sư, thầy nhất định phải đi ra!” Đồng thời trong lòng nàng suy nghĩ phương pháp hoặc nên tìm ai có thể đến giúp Trương Văn Trọng.

“Lửa? Tam Túc Ô? Đúng, là Tam Túc Ô!” Con mắt Tô Hiểu Hồng bỗng nhiên sáng ngời, khi nàng chính thức trở thành đồ đệ của Trương Văn Trọng, nàng đã biết con chim mỗi ngày đậu trên vai Trương Văn Trọng cũng không phải loài phi cầm bình thường, mà là Thái Dương tinh hỏa Tam Túc Ô thanh danh hiển hách!

Ngày hôm nay, Tam Túc Ô bị Trương Văn Trọng lưu lại trong biệt thự dạy dỗ cho Bán Thận Long, Hoàng Cẩu cùng Thanh Xà, nên không tùy thân đi theo bên cạnh Trương Văn Trọng, cho nên ở hiện trường hỏa hoạn như vậy, Tô Hiểu Hồng tự nhiên cũng không thể nhìn thấy thân ảnh của nó.

Tam Túc Ô là Thái Dương tinh hỏa, không chỉ am hiểu khống lửa, đồng thời còn thích nuốt lửa. Nếu như để nó đến giúp đỡ, tất nhiên có thể giúp đỡ lão sư qua cơn nguy hiểm lần này!

Vừa nghĩ tới có thể giúp Trương Văn Trọng, Tô Hiểu Hồng vội vàng lấy ra một lông chim màu vàng kim trong lòng, lông chim này là do Tam Túc Ô giao cho nàng, bởi vì hiện tại nàng là đồ đệ của Trương Văn Trọng, đồng thời chỉ mới bước vào con đường tu chân, để đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tam Túc Ô rút một lông chim trên người mình đưa cho nàng, dặn nàng một ngày gặp phải nguy hiểm, lập tức thiêu hủy lông chim, như vậy Tam Túc Ô có thể trong thời gian ngắn nhất đến cứu viện nàng.

Tô Hiểu Hồng không một chút do dự lập tức niệm chú ngữ, triệu hồi ra một đoàn ngọn lửa nho nhỏ, trong nháy mắt thiêu đốt lông chim màu vàng kim thành tro tàn.

Làm xong tất cả Tô Hiểu Hồng liền xoay người đi tới chỗ cứu chữa cho nạn nhân thoát ra trong đám cháy.

Khoảng vài phút sau, một thân ảnh màu vàng kim xuất hiện trên bầu trời, xoay một vòng liền rơi xuống đầu vai Tô Hiểu Hồng, thừa dịp không ai chú ý, nó đưa mỏ chim vàng rực kề sát bên tai nàng, dùng thanh âm chỉ có nàng nghe được hỏi: “Tiểu muội, cô gọi tôi tới vì chuyện gì đặc biệt vậy? Vì sao ở đây cháy lớn như thế, hơn nữa linh khí lại nổi bạo cùng hỗn loạn? Chủ nhân đâu? Sao không thấy thân ảnh chủ nhân?”

Tô Hiểu Hồng nhanh tay đưa dụng cụ y tế cho một bác sĩ khác, bước nhanh đến một góc không người chú ý đè thấp thanh âm nói: “Tam Túc Ô, gọi ngươi tới là vì muốn ngươi bay đi giúp lão sư. Hiện tại lão sư đang ở bên trong tòa lầu đang cháy này, bên trong đó hẳn có hung phạm đã phóng hỏa. Ta nghĩ lão sư đang đối phó với tên hung phạm phóng hỏa đó.”

Tam Túc Ô híp mắt lại quan sát tòa lầu đang bốc cháy rừng rực, nhất thời “di” một tiếng, ngạc nhiên nói: “Trận lửa này, không ngờ là Cửu Anh Độc Diễm? Nói như vậy, kẻ phóng hỏa hẳn là Cửu Anh? Tài thú, hi thú, ta cũng thật muốn nhìn, Thái Dương tinh hỏa của Tam Túc Ô bộ tộc lợi hại hay Cửu Anh Độc Diễm của Cửu Anh bộ tộc hung hãn! Hắc, Tam Túc Ô ta tới.” Dứt lời, nó hóa thành một đạo kim quang, bắn vọt vào tòa lầu chìm ngập trong biển lửa.

Giờ khắc này, Trương Văn Trọng đang phóng lên trên cầu thang, dọc theo đường đi, Cửu Anh ở trên tầng mười liên tục điều khiển Cửu Anh Độc Diễm biến hóa ra lưới lửa, hỏa liên, hỏa tiễn, muốn giết chết Trương Văn Trọng. Nhưng Trương Văn Trọng nhờ vào thân pháp cực kỳ linh xảo cùng đạo pháp cao minh, hắn một đường qua ải trảm tướng, xông thẳng lên trên. Khi Trương Văn Trọng đi thẳng lên tới lầu bảy, công kích của Cửu Anh cũng vừa ngừng hẳn, ngay khi hắn còn đang cảm thấy kinh ngạc, cũng chợt nghe trên tầng mười truyền đến một mảnh tiếng hô quát lẫn tiếng đánh nhau, vì vậy hắn lập tức liền hiểu được, có Tu Chân giả khác chạy đến đang kịch liệt chiến đấu cùng Cửu Anh! Trương Văn Trọng vài lần nhún mình, vọt lên tới tầng mười, vừa vặn nhìn thấy trọn vẹn hoàn cảnh bên trên.

Trên tầng mười, tổng cộng có năm người. Trong đó có bốn người chiếm lĩnh bốn phương vị, vây quanh một người ở giữa trung ương.

Bốn người kia một là béo hòa thượng, một người gầy cao, một cô gái nhỏ đeo cặp sách, cùng một nữ lão sư đeo kính mắt tay cầm thước kẻ dạy học.

Mà bị vây ở giữa, lại là một người đàn ông thân hình mập mạp.

Nhưng chiếm hết ưu thế lại không phải là bốn người tu chân, mà là người đàn ông béo mập kia. Ngay khi Trương Văn Trọng xông lên tầng mười, thì hắn đã áp chế bốn người tu chân sắp không thở nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.