Bất thình lình bị Đàm Thanh hôn trộm một cái, nhưng Trương Văn Trọng lại không có tâm tình thưởng thức dư âm. Dưới tình huống trước mắt, ở trong lòng hắn chỉ có một ý niệm, chính là phải mau chóng đưa Đàm Thanh ra
khỏi tòa nhà đang chìm trong biển lửa thiêu đốt hừng hực này.
Khi Trương Văn Trọng khuếch tán thần thức tràn lan tới tầng mười, đột
nhiên thần thức của hắn bị một cỗ linh lực cường đại ngăn chặn.
Cỗ linh lực này so với những Tu Chân giả cùng dị năng giả mà Trương
Văn Trọng đã từng gặp qua trước kia thì vẫn cường đại hơn rất nhiều,
thậm chí so sánh cùng tu vi hiện tại của hắn cũng đều cao hơn. Xem lực
lượng hùng hậu của cỗ linh lực này, hẳn là phải do người có tu vi Kết
Đan hậu kỳ phát ra!
Trong xã hội hiện đại, linh khí
mỏng manh thưa thớt này, thì người có tu vi Kết Đan hậu kỳ, cũng được
coi là một cao thủ giữa đám người Tu Chân rồi.
Lúc
này Trương Văn Trọng cũng đoán già đoán non, trận hỏa hoạn quỷ dị này,
tám chín phần mười là do người có linh lực hùng hậu kia gây nên. Đồng
thời hắn còn mẫn tuệ cảm nhận được, trong cỗ linh lực có ẩn chứa yêu khí nồng đậm? Dám chắc Tu Chân giả thực lực Kết Đan hậu kỳ kia, hẳn cũng
chính là một con yêu thú.
Mặc dù tạm thời còn chưa
hiểu nguyên nhân vì sao con yêu thú này phóng hỏa đốt nhà, tạo ra nhiều
thương vong cho cư dân bách tính. Nhưng Trương Văn Trọng lại phi thường
rõ ràng một chuyện: Dưới tình huống đang ôm Đàm Thanh, đừng nói là muốn
đấu cùng yêu vật thực lực Kết Đan hậu kỳ, thậm chí tựu ngay cả chạy trốn bảo vệ tính mạng cũng sẽ là tham vọng quá đáng.
Trương Văn Trọng cũng không hi vọng mình và Đàm Thanh đều trở thành món
thịt nướng của con yêu vật ở trên tầng mười kia. Cho nên trước khi nó
kịp đuổi xuống, Trương Văn Trọng phải nhanh chóng đưa Đàm Thanh ra khỏi
tòa nhà này.
Chỉ dưới tình huống không bị phân tâm
bởi ngoại lực, Trương Văn Trọng mới có đủ tự tin đấu một trận cùng yêu
thú Kết Đan hậu kỳ!
Trương Văn Trọng hít một hơi thật sâu, bài trừ tất cả những suy nghĩ tạp nham ở trong đầu, hai chân giẫm
mạnh xuống nền nhà, nhất thời cả người nhảy xuống dưới cầu thang.
Mỗi một tầng, cơ hồ Trương Văn Trọng đều dùng phương thức nhảy xuống.
Chỉ trong nháy mắt công phu, Trương Văn Trọng cùng Đàm Thanh từ trên
tầng chín đã xuống được hành lang tầng bốn.
Bất quá,
tựa như lần này may mắn không đứng về phía Trương Văn Trọng. Con yêu thú phóng hỏa đốt nhà ở trên tầng mười, hẳn là đã nhận ra sự tồn tại của
hắn và Đàm Thanh? Hơn nữa, nó cũng không có ý định buông tha cho hai tên nhân loại nhỏ nhoi chạy thoát ra khỏi biển lửa.
Từ
trên tầng mười đột nhiên truyền ra một tiếng minh ngâm quái dị, hơn nữa
trong bất tri giác sóng âm còn đánh thẳng vào màng nhĩ của hai người
Trương Văn Trọng và Đàm Thanh.
Đàm Thanh không khỏi
hoảng hốt, theo bản năng liền giơ tay lên bịt kín hai tai, thần tình
khẩn trương hỏi: “Trương ca, đó...đó là thanh âm gì vậy?”
Trương Văn Trọng không dám trả lời thẳng thắn câu hỏi này của Đàm
Thanh, mặc dù nàng là con cháu võ học thế gia, nhưng đoán chừng cho tới
bây giờ còn chưa được gặp qua Tu Chân giả hoặc Dị Năng giả. Lúc này nói
cho nàng nghe đúng sự thật, thì không biết sẽ phải giải thích dây dưa
đến nhường nào. Bởi vậy nên Trương Văn Trọng tùy tiện lấy một lý do, đem chuyện tình hồ lộng qua mặt Đàm Thanh: “Chắc là thanh âm do đồ điện gia dụng nào đó bị tiêu hủy.”
Bất quá lí do này không
làm cho Đàm Thanh tin tưởng, nàng cau mày liễu, thần tình ngập ngừng
nói: “Không đúng nha, thanh âm vừa rồi có phải tiếng nổ bạo đâu.”
Nhìn màu sắc ngọn lửa bốn phía xung quanh càng lúc càng xanh chàm,
biểu tình trên mặt của Trương Văn Trọng cũng biến thành nặng nề, hắn rõ
ràng cảm giác được ngọn lửa xung quanh đang phát sinh biến hóa. Mặc dù
không hiểu cái biến hóa này đến tột cùng là gì, nhưng không thể hoài
nghi, cái biến hóa này sẽ phi thường nguy hiểm.
Đương nhiên chuyện này Trương Văn Trọng tuyệt đối sẽ không nói cho Đàm Thanh
biết, hắn chỉ tùy tiện: “Khu nhà này đang bốc cháy ngùn ngụt, cũng không phải hoang sơn dã ngoại, làm sao có thể xuất hiện tiếng kêu của dã thú
được chứ? Theo tôi nghĩ, hẳn là do cô vẫn còn đang hoảng loạn, cho nên
mới nghe lầm ảo giác. Thôi không nói nhiều nữa, chúng ta phải mau chóng
tìm cách ra khỏi khu nhà này ngay bây giờ.”
“Hóa ra là như vậy!” Đàm Thanh cũng không hề nghi ngờ, gật đầu tiếp nhận lời giải thích này của Trương Văn Trọng.
Trong khoảng thời gian nói chuyện, Trương Văn Trọng ôm Đàm Thanh cấp
tốc phóng xuống dưới tầng hai, mắt thấy đã chuẩn bị thoát ra khỏi khu
nhà chìm trong biển lửa này rồi.
Nhưng mà, ngay khi xuống tới hành lang tầng hai, nhất thời lại phát sinh tình huống khác thường.
Một chiếc miệng rộng dữ tợn tạo hình bởi hỏa diễm, chẳng biết từ đâu
xuất hiện ra trên hành lang tầng hai, đang há miệng tựa như muốn thôn
phệ tất cả mọi thứ ở trước mặt nó.
“Đây là....” Đôi
con ngươi của Trương Văn Trọng co lại, hắn đã nhận ra lai lịch của chiếc miệng rộng dữ tợn này, ở trong lòng thầm nghĩ: “Cửu Anh Độc Diễm?”
Cửu Anh Độc Diễm không phải loại lửa phàm trần, cũng không phải loại
lửa mà Tu Chân giả hay yêu thú bình thường có thể sử dụng, bởi vì nó
chính là ngọn lửa do thượng cổ ác yêu Cửu Anh thao túng!
Trương Văn Trọng tâm tư nhanh như điện chớp, bất tri giác rất nhiều
câu hỏi xuất hiện ở trong đầu: “Thật không ngờ là thượng cổ yêu thú Cửu
Anh, nhưng chẳng phải bộ tộc Cửu Anh sớm đã bị tuyệt chủng ở thời kì
thượng cổ rồi sao? Cho dù một hai con may mắn thoát nạn sống sót, nhưng
đến thời kì phong thần, cũng đã bị nhóm tiên nhân quần công phong ấn đến Tu La Giới rồi mà! Như thế nào đột nhiên lại hiện thân ở Nhân gian đây? Chẳng lẽ đạo phong ấn ở Tu La Giới đã mất công hiệu, nên mới để cho
thượng cổ yêu thú Cửu Anh tái hiện ở nhân gian sao? Bất quá, Cửu Anh
thân là thượng cổ yêu thú, tại sao thực lực mới chỉ đến Kết Đan hậu kỳ?
Rốt cuộc ẩn số trong chuyện này là như thế nào?”
Trương Văn Trọng không dám kéo dài thời gian suy nghĩ quá lâu, nhanh
chân thối lui đến chiếc cửa sổ gần bên cạnh đó, khoảng cách mấy mét này
hẳn là có thể xông ra.
Thế nhưng khi Trương Văn Trọng chuẩn bị giậm chân lao ra ngoài biển lửa, thì lại nghe thấy một đạo
thanh âm bén nhọn từ trên tầng mười truyền vào trong tai của hắn: “Ngươi đã rơi vào trong hỏa trận của ta, cũng đừng mong chạy thoát ra khỏi,
mau ngoan ngoãn ở lại đi! Nhân loại bình thường ta chán ăn rồi, thiết
nghĩ đang thèm ăn thịt mấy tên Tu Chân giả để tăng công lực đây.”
Trương Văn Trọng cúi đầu liếc mắt nhìn Đàm Thanh bị hắn ôm trong ngực, thấy nàng không có chút phản ứng nào, liền hiểu ra thanh âm truyền
xuống từ trên tầng mười là đặc biệt nhằm vào mình, cho nên ngoại giới
không thể nghe thấy được.
Trương Văn Trọng biết tình
huống trước mắt không thể để cho Cửu Ảnh hiện thân ra bên ngoài, nếu như vậy quần chúng đứng vây xung quanh xem náo nhiệt sẽ bị con thượng cổ
yêu thú này nuốt chửng? Kết cục như vậy, Trương Văn Trọng trăm triệu lần không muốn nhìn qua, cho nên hắn không tính toán rời khỏi đám cháy! Ít
nhất cũng phải nghĩ biện pháp tiêu diệt con thượng cổ yêu thú Cửu Anh
kia.
Tuy nhiên chỉ một mình hắn được phép lưu lại ở nơi này thôi. Còn Đàm Thanh nhất định phải được mang ra bên ngoài biển lửa.
Giờ khắc này, trên bề mặt làn da của Đàm Thanh đã xuất hạn rất nhiều
mồ hôi. Cơ thể nàng đang hư nhược, nếu quá trình tiếp tục kéo dài, hẳn
là sẽ bị thoát nước quá độ mà chết đi!
Đưa mắt nhìn
vào biển lửa do Cửu Anh tạo ra, giăng kín ở trên hành lang tầng hai.
Trương Văn Trọng chân chừ một lát, cuối cùng dứt khoát ôm Đàm Thanh ném
ra ngoài phía cửa sổ. Còn bản thân hắn thì quyết định lưu lại tìm cách
áp chế thượng cổ yêu thú Cửu Anh!