Siêu Cấp Tiên Y

Chương 296: Chương 296: Thất Sát Phệ Hồn Hạp




Người kia cũng không bỏ Thất Sát Phệ Hồn Hạp xuống, trái lại còn nắm thật chặt trong tay. Thân thể hắn bởi vì quá kinh hoảng mà run rẩy lên, thậm chí còn cười quái dị như mắc bệnh tâm thần, lớn tiếng nói: “Thứ này gọi là Thất Sát Phệ Hồn Hạp hay sao? Nhìn biểu tình kinh khủng của hai người, đã biết nó nhất định rất lợi hại. Nghe, hai người các ngươi đứng yên không được nhúc nhích, bằng không ta sẽ ấn cơ quan của Thất Sát Phệ Hồn Hạp, cho hai người chết không chỗ chôn.”

Trong lúc đang nói chuyện, hai tay của người này sờ mó thật nhanh trên Thất Sát Phệ Hồn Hạp, kết quả để cho hắn mò trúng một cái nút gì đó, đang lúc vui mừng, hắn vội vã đặt ngón cái lên, chuẩn bị tùy lúc kích hoạt Thất Sát Phệ Hồn Hạp. Nhưng đúng lúc này, ngón cái của hắn liền bị một mũi nhọn trên núi đâm thủng da thịt, một giọt máu lập tức từ vết thương nhỏ lên trên hộp.

Bảy đạo quang mang từ trong chiếc hộp đen thui phóng ra, giống như bảy con rắn độc dữ tợn, bỗng nhiên chui vào trong thất khiếu của người kia.

“Đây…đây là có chuyện gì?” Người này nhất thời tuyệt vọng kêu lên thảm thiết, nhưng chỉ vừa kêu được hai tiếng, thân thể hắn bắt đầu kịch liệt co quắp lên, ngay sau đó tê liệt ngã xuống trên mặt đất, một đám hỏa diễm màu tím yêu dị đột nhiên từ trong cơ thể hắn thiêu đốt ra, trong nháy mắt ngắn ngủi đã thiêu cả người hắn thành tro tàn.

“Đinh đương…” Một tiếng vang nhỏ, Thất Sát Phệ Hồn Hạp lại rơi trở lại trên mặt đất.

“A di đà phật, hòa thượng đã bảo ngươi buông cái hộp xuống, nhưng ngươi nhất định không chịu nghe.” Béo hòa thượng Bất Khả Thuyết niệm lên một tiếng phật hiệu, lắc đầu thở dài nói: “Ngươi chỉ là một người phàm tục, làm sao có thể khống chế được Thất Sát Phệ Hồn Hạp? Hiện tại được rồi, không chỉ bị phản phệ mà chết, thậm chí linh hồn cũng bị thôn phệ luôn, ai, tội tình gì chứ.”

Trương Văn Trọng đi qua, cầm chiếc hộp lên, thứ này tuy rằng ác độc, nhưng nếu sử dụng thỏa đáng, vẫn có thể xem là một kiện pháp bảo có thể công phòng thật tốt. Đương nhiên, điều kiện là phải đem nó luyện hóa thêm lần nữa, bằng không luôn phản phệ, sẽ làm Trương Văn Trọng mệt mỏi ứng đối.

Sau khi dùng linh lực phong ấn Thất Sát Phệ Hồn Hạp, lại bỏ vào túi, lúc này Trương Văn Trọng mới nói với béo hòa thượng: “Chuyện giải quyết hậu quả giao cho ông, tôi đi trước.” Dứt lời hắn xoay người đẩy cửa phòng đi ra ngoài.

Động tĩnh dị thường trong nhà này tự nhiên không tránh khỏi làm những hộ gia đình chung quanh cảnh giác, tuy rằng bọn họ không mở cửa chạy ra xem náo nhiệt, nhưng vẫn nhìn qua mắt mèo trên cánh cửa để nhìn ra bên ngoài. Trương Văn Trọng tự nhiên cũng biết điểm này, cho nên hắn thi triển một ảo thuật nho nhỏ trên người, làm cho người ta không thể thấy rõ thân hình và gương mặt của hắn, cũng không để cameras ngoài hành lang nhìn thấy được thân ảnh của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.