Siêu Cấp Tội Phạm

Chương 157: Chương 157: Anh hùng (1)




Minh Thần Tinh là một tinh cầu chưa hoàn toàn bị khai thác quáng thạch. Trên tinh cầu có rất nhiều dị sinh vật.

Mặc dù trong tay Lam Bách Hợp có vũ khí, nhưng một cô gái như cô cũng không dám một mình đi đêm ở hành tinh hoang vu, không có ánh sáng này.

Lam Bách Hợp vừa vì mình xin nghỉ không lý do nên không tiện phát tín hiệu xin giúp đỡ từ bộ chỉ huy của Thiên Long Liên Bang.

Không chỉ vì rời bỏ cương vị không lý do mà còn bởi vì xin giúp đỡ do hết năng lượng thì thật mất mặt.

Không còn cách nào khác, Lam Bách Hợp chỉ có thể gọi điện thoại xin giúp đỡ từ trạm khai thác quáng thạch, chờ cứu viện. Nhưng điện thoại của trạm khai thác quáng vẫn không thông. Lam Bách Hợp lại liên hệ với đội trưởng Hắc Yên Hoa của binh đoàn Tinh Tế, mong cô đến đón mình về.

- Gọi Hắc Yên Hoa, tôi là Lam Bách Hợp, nếu nhận được thì mau nhắn lại, tôi đang ngồi chờ ở tọa độ 230,345,336, bởi vì xe không đủ năng lượng, nhanh đến đón tôi.

Sau khi Lam Bách Hợp gọi được số của Hắc Yên Hoa liền nói.

- Lam Bách Hợp, thật tốt quá, hoá ra cô vẫn sống thoát ra được. Như vậy là thằng ranh kia thành công rồi. Cô chờ một chút, tôi cấp tốc tới ngay.

Hắc Yên Hoa nghe Lam Bách Hợp nói xong liền lập tức điều khiển xe tới vị trí của Lam Bách Hợp.

Sau nửa giờ, Lam Bách Hợp mặt đầy lo lắng, khi Hắc Yên Hoa dừng xe ở một khoảng không phù hợp, lập tức theo Hắc Yên Hoa rời đi, chuẩn bị đi đến quân doanh tổng chỉ huy xin đi cứu Lâm Phi.

Trên xe, Lam Bách Hợp nghe Hắc Yên Hoa nói Lâm Phi hiểu lầm là mình bị bắt liền một mình đến quân doanh của Bách Thú Đế Quốc cứu mình, lập tức liền cảm động khóc.

Không ngờ mình trong lòng Lâm Phi lại chiếm địa vị quan trọng như vậy, mặc dù trong lòng Lam Bách Hợp có chút vui vẻ nhưng càng lo cho an toàn của Lâm Phi hơn.

- Làm sao anh lại ngu như vậy, Lâm Phi, cầu mong ông trời phù hộ cho anh không bị thương.

Lam Bách Hợp quyết định tìm tổng chỉ huy cầu cứu. Nếu tổng chỉ huy không chịu phái binh thì sẽ uy hiếp khiến hắn phải binh đi cứu Lâm Phi.

Bây giờ Lam Bách Hợp chỉ hi vọng Lâm Phi chỉ bị bắt làm tù binh, không bị giết chết hoặc bị thương. Tất nhiên, Lam Bách Hợp sẽ không nghĩ rằng, bằng một mình Lâm Phi lại có thể cứu ra được nhiều tù binh.

Nhưng khi hai người Lam Bách Hợp cùng Hắc Yên Hoa vừa đến nơi liền nghe thấy bên ngoài tường vây truyền đến tiếng máy móc di chuyển của cơ giáp và chiến xa, kèm theo là tiếng hoan hô của binh lính thủ vệ ở dưới đất.

Chỉ thấy một nhóm cơ giáp và chiến xa của Bách Thú Đế Quốc đang di chuyển từ từ vào trong tường vây của Thiên Long Liên Bang. Cơ giáp cùng chiến xa đều hơi rách nát, rõ ràng là vừa trải qua một trận chiến ác liệt.

Trên hàng chiến xa, có mười người chiến sĩ Thiên Long Liên Bang đang nói chuyện lớn tiếng với nhóm binh sĩ thủ vệ.

- Ông đây đã giết mười tên lính của Bách Thú Đế Quốc.

- Tôi vừa mới huỷ tường vây quân doanh của địch.

- Mấy tên Bách Thú này thật đáng đánh, bị chúng ta giết một nhóm. Cuối cùng chúng ta phá vòng vây thoải mái thoát ra ngoài.

- May mắn là có anh hùng Lâm Phi của chúng ta. Anh ấy đúng là Chiến Thần. Tất nhiên, thực lực tôi cũng không kém. Chẳng qua, so với chiến thần Lâm Phi của chúng ta thì còn kém một chút.

Hắc Yên Hoa cùng Lam Bách Hợp nhìn thấy một thanh niên nhảy xuống từ cơ giáp Hắc Ưng. Người này không phải ai khác mà chính là Lâm Phi.

Lâm Phi vừa xuống cơ giáp liền bị binh lính bốn phía vây quanh, nâng hắn ném lên cao.

- Anh hùng, anh hùng.

Người ở bốn phía hô to.

Lam Bách Hợp nhìn thấy Lâm Phi khoẻ mạnh, còn đang cười liền thả lỏng tâm tình. Chẳng qua, giờ này đang có rất nhiều người vây quanh Lâm Phi nên Lam Bách Hợp không thể chen vào được.

Không lâu trước đây, trong đầu Lâm Phi đã truyền tới tiếng của Hệ Thống Chiến Thần nói hắn đã hoàn thành nhiệm vụ, Lam Bách Hợp cũng đã an toàn trở về cứ điểm của Thiên Long Liên Bang.

- Đinh đông, ký chủ đã hoàn thành sứ mệnh cao cả của Chiến Thần. Mức độ hoàn thành: 50%, đánh giá: loại C.

-Ký chủ rất được, không bị chết trong nhiệm vụ, dũng khí tăng lên, đáng được biểu dương.

Hai câu nói ngắn ngủi kết thúc, Hệ Thống Chiến Thần liền không nói tiếp, coi như đã khen thưởng cho hoàn thành nhiệm vụ xong.

Lâm Phi cảm thấy chính mình lần này là phúc lớn mạng lớn nên mới không bị chết. Vừa mới ở bên trong quân doanh Bách Thú Đế Quốc, lúc mới đầu đối phương cho bắn pháo nổ, suýt chút thì đánh trúng mình. Sau đó, khi hắn điều khiển cơ giáp thì cũng có mấy lần suýt chết, đã có kinh nghiệm gặp thoáng qua tử thần.

- Lần này may mắn không bị chết. Sau khi trở về nhất định phải luyện tập chiến đấu cơ giáp trên tiền tuyến. Nếu không sau này vận may hết thì chắc chắn sẽ chết trên chiến trường. Không chỉ thế, còn có cái Hệ Thống Chiến Thần trong não không ngừng cấp nhiệm vụ cho mình nữa.

Lâm Phi thầm nghĩ.

- Xem ra tên bạn trai kia của cô đúng là kẻ mạnh. Hai mươi năm qua, bà đây không phục ai, hôm nay phục hắn. Cô có tên bạn trai tốt thật. Đi thôi. Cứ để hắn hưởng thụ cảm giác làm anh hùng trước đi. Chúng ta trực tiếp đến phòng chỉ huy chờ hắn. Chắc chỉ lát nữa hắn sẽ bị quan tổng chỉ huy …cái lão già nhát gan đó gọi đi thôi.

- Đúng rồi…hai người quen nhau đã bao lâu, cái đó…đã làm chưa.

Hắc Yên Hoa vỗ vai Lam Bách Hợp nói với cô.

- Đội trưởng, cô chỉ nói linh tinh.

Lam Bách Hợp đỏ mặt nói, đánh Hắc Yên Hoa một phát, không trực tiếp trả lời Hắc Yên Hoa mà cùng Hắc Yên Hoa đi đến phòng tổng chỉ huy.

Sau khi Lâm Phi bị đám người ném lên cao khoảng mười lần rồi bị đám nam binh, nữ binh nói hết lời khâm phục về sự tác chiến của mình mới chạy thoát khỏi đám người cuồng nhiệt đó.

- Tân binh Lâm Phi, tổng chỉ huy có việc tìm.

Lâm Phi vừa muốn tìm nơi nghỉ ngơi vì đại não đã sử dụng dị năng quá nhiều, tinh thần rất mệt mỏi thì bị gọi lại.

Lâm Phi bất đắc dĩ bị người lính mặc quan phục chỉ huy nhiệt tình lôi kéo đi.

Lâm Phi đi tới cửa phòng chỉ huy, liền thấy ở cửa đứng ba người, đang chờ hắn đến, Hắc Yên Hoa, lão già chỉ huy râu bạc cùng Lam Bách Hợp.

- Lâm Phi, về sau không cho anh vì em mà lâm vào nguy hiểm nữa. Anh phải biết tính mạng mình quan trọng như thế nào chứ.

Sau khi Lam Bách Hợp thấy Lâm Phi liền lao đến, ôm chặt Lâm Phi, bắt đầu khóc nói.

- Được rồi, Lam Bách Hợp, em thấy anh không phải vẫn khoẻ mạnh sao. Em đã lớn thế nào rồi mà còn mặt mũi khóc.

Đối mặt với con gái khóc, Lâm Phi thật không biết nên làm như thế nào. Chẳng qua, được Lam Bách Hợp dáng người đầy đặn ôm thật thoải mái.

- Lam Bách Hợp, vừa gặp đã ôm ấp rồi, về rồi hãy thân thiết nhé, một đống người đang nhìn đây này, có cần tôi đem phòng này lưu cho hai người không.

Hắc Yên Hoa trêu ghẹo nói.

Lam Bách Hợp nghe lời này mới phát hiện mình quá nhiệt tình, lập tức buông Lâm Phi, về đứng bên cạnh Hắc Yên Hoa.

Cái lão già tóc bạc tổng chỉ huy gọi Lâm Phi cùng Hắc Yên Hoa và Lam Bách Hợp vào phòng chỉ huy.

- Lần này mấy người hành động, tuy chưa có được tôi đồng ý nhưng công lao của mấy người đáng được khen thưởng. Lần này sẽ không phạt Hắc Yên Hoa và Lâm Phi vì chưa được đồng ý mà đã tự mình hành động nữa.

- Lâm Phi thăng chức ba cấp liền. Sau đó tôi sẽ báo cáo với thượng cấp, khen thưởng cậu huân chương dũng sĩ Ưng. Bây giờ, cậu kể lại cho tôi, lần này cậu làm thế nào mà cứu được cả trăm tù binh.

Chỉ huy râu bạc cười ha hả nói với Lâm Phi.

Lâm Phi thấy mình được huân chương dũng sĩ Ưng, mà ngay cả quân hàm cũng thăng ba cấp. Đây chính là huân chương chiến sĩ đầu tiên của mình nha.

Huân chương dũng sĩ Ưng tương đương với chiến sĩ cơ giáp Thiên Long Liên Bang chỉ sau khi hoàn thành nhiệm vụ mới có thể được đeo, hết sức vinh dự.

Quân hàm tăng ba cấp. Nếu Lâm Phi là binh lính Thiên Long Liên Bang bình thường, khi được thăng liền ba cấp thì hắn sẽ rất vui vẻ.

Chẳng qua lần này Lâm Phi cũng không biết Ám Phi Hoa làm thế nào mà tạo thân phận giả cho mình được.

Qua một thời gian, Lâm Phi sẽ trở về học viện quân sự Bắc Đẩu để học tiếp. Còn thân phận giả này thì có lẽ Ám Phi Hoa sẽ phái người làm tiếp hoặc làm vụ chết giả…

Cho nên Lâm Phi đối với khen thưởng của tổng chỉ huy râu bạc cũng không có một điểm vui vẻ, chỉ là tuỳ ý gật đầu.

Còn việc kể lại chuyện đã trải qua, Lâm Phi nghĩ, dù sao lần này mình đã lập công nên cũng phải khoa trương một chút.

Ai bảo lão tổng chỉ huy nhát gan này không thèm phái binh đi, liền nói bừa cho hắn nghe đi, cứ tăng nguy hiểm đã trải qua gấp mười lần đi.

- Nói tiếp, tôi cầm thương năng lượng, vèo vèo vèo, phá vỡ mấy trăm thiết bị động cơ cơ giáp của đối phương.

- Sau đó tôi điều khiển cơ giáp, bang bang bịch, giết cho Bách Thú không thể trở mình, phá huỷ hơn một ngàn cái chiến hạm. Hả, gì, tổng chỉ huy, ông nói cứ địa đó hình như không có chiến hạm à?

- Vậy đó có thể là chiến xa, chiến xa của bọn chúng cũng biết bay, tôi giết hăng say quá nên không chú ý kĩ.

Lúc Lâm Phi bắt đầu kể, Hắc Yên Hoa cùng tổng chỉ huy đều nghiêm chỉnh nghe Lâm Phi nói. Nhưng sau đó, Hắc Yên Hoa cũng không nhịn nổi mà thầm cười trộm, mà Lam Bách Hợp đã thẹn đỏ mặt.

Chẳng qua, vẫn là lão tổng chỉ huy râu bạc có kinh nghiệm, sau khi nghe bản báo cáo càng ngày càng giống thần thoại, càng ngày càng siêu việt thì đã biết chiến binh có năng lực rất cường hãn này cũng là một người không chỉ có thể đánh, mà còn có thể nói phét.

Tổng chỉ huy bắt đầu nói:

- Được rồi, Lâm Phi, cậu đã trải qua một trận ác chiến, nhất định rất mệt mỏi. Sau này Hắc Yên Hoa chính là đội trưởng của cậu. Hiện tại, cậu cùng đội trưởng ra ngoài nghỉ ngơi đi đã nhé.

Bên trong phòng nghỉ. Bởi vì đêm nay Lâm Phi đã cứu không ít binh lính nên bộ hậu cần đặc biệt phân cho hắn một gian cao cấp cho tân binh Lâm Phi này.

Dù sao bây giờ Lâm Phi chính là ân nhân cứu mạng của trăm người. Mặc dù trưởng bộ bộ hậu cần có chút quyền lợi nhưng cũng sẽ không ngu đến mức động đến tân binh đang nổi tiếng này.

Lâm Phi, Lam Bách Hợp, Hắc Yên Hoa cùng nhau đi đến căn phòng mới.

Lâm Phi vốn định ôm Lam Bách Hợp một cái nhưng bên cạnh lại có bóng đèn lớn Hắc Yên Hoa nên Lâm Phi biết, da mặt mỏng như Lam Bách Hợp nhất định sẽ không cho mình ôm. Dù sao ngày còn dài mà.

Hôm nay Lâm Phi dùng nhiều lần dị năng, hiện tại cảm giác không có tinh thần tí nào nên chỉ có thể mặc kệ hai người Lam Bách Hợp cùng Hắc Yên Hoa lải nhải sùng bái mà lên giường nằm ngủ.

Bởi vì dùng dị năng quá độ nên Lâm Phi ngủ cả một ngày. Đến đêm, hắn nghe được tiếng chuông cửa phòng mình vang lên.

Lâm Phi mở cửa, vừa nhìn, hoá ra là Hắc Yên Hoa cùng Lam Bách Hợp mặc quần áo thường đứng ở cửa.

Nhất là Hắc Yên Hoa lại mặc chiếc váy ngắn màu hồng nhạt xen đường chỉ đen, và mặc một chiếc áo màu đen bó người, trên mặt cô còn trang điểm, so với bộ dáng trong quân phục như nữ lưu manh ngày hôm qua khác nhau một trời một vực.

- Lâm Phi, vì chúc mừng anh có thể thành công cứu được tù binh, nên đêm nay trăm tên chiến sĩ của cơ đất chúng ta được anh cứu ra cùng bạn tốt của họ đã chuẩn bị một bữa tiệc tối để chúc mừng anh. Anh ngủ tốt thật đấy.

Lam Bách Hợp vừa nói vừa giúp Lâm Phi tìm áo ngoài.

Hai mươi phút sau, Lâm Phi mặc quân trang, trước ngực đeo huân chương dũng sĩ Ưng, một phải một trái khoác tay Lam Bách Hợp cùng Hắc Yên Hoa xuất hiện ở bữa tiệc.

Nơi diễn ra tiệc tối là sân huấn luyện cơ giáp ngoài trời, chẳng qua đã có rất nhiều đèn, cũng được bố trí thành một sân khấu rồi.

Năm sáu cơ giáp xếp thành hàng, treo các loại đèn màu sắc khác nhau, chiếu sáng cả sân khấu.

Cả bữa tiệc có khoảng năm sáu trăm người tham gia, tất nhiên, đa số là nam binh cầm bình rượu, bắt đầu vung tay hét lớn và kể chuyện cho nhau nghe.

Trong góc của bữa tiệc, còn có rất nhiều binh sĩ gayđang ôm nhau.

Mấy binh sĩ gay này đa số là vì hôm qua gặp nhau trong nhà tù, lúc chờ tử hình mà quen biết nhau.

Đã là người từng trải qua cái chết thì giờ đây họ cũng phóng khoáng hơn.

Hôm nay bọn họ thấy Lâm Phi tới vẫn rất chào đón. Tất nhiên, cũng có vài người nghĩ, sao Lâm Phi không đến sớm một chút cứu bọn hắn, như vậy thì có lẽ bọn hắn sẽ không phải theo con đường gay.

Lâm Phi đã xem rất nhiều tiết mục, cũng đã tham gia rất nhiều bữa tiệc tối, nhưng đa số đều là nam nữ mặc lễ phục hội họp hoặc có rất nhiều người đẹp mặc quần áo thiếu vải múa thoát y.

Còn tiệc tối như thế này, có cả trăm tên chiến sĩ mặc quân trang hoặc để trần cánh tay, một nhóm túm lại với nhau uống rượu thì là lần đầu tiên Lâm Phi tham gia.

Khi các binh lính thấy người anh hùng Lâm Phi xuất hiện thì có khoảng mười binh sĩ cao lớn bắt đầu cầm bình rượu, ngoài miệng vừa nói cảm ơn Lâm Phi, vừa chuốc rượu hắn.

Chẳng qua, càng nhiều người đến kính rượu chủ yếu là để ngắm hai người đẹp chân dài ngực lớn là Lam Bách Hợp cùng Hắc Yên Hoa.

Sau khi Hắc Yên Hoa cầm bình rượu uống mấy ngụm liền không thấy dáng vẻ thục nữ đâu nữa.

Theo Lâm Phi thấy, Hắc Yên Hoa chính là một người phóng khoáng. Cô vén một bên váy lên, một chân gác lên ghế, bắt đầu cùng một đám nam binh háo sắc đấu rượu.

Hắc Yên Hoa uống đến say mèm, không biết từ nơi nào lấy được một dụng cụ phóng thanh vốn dùng khi huấn luyện binh sĩ đặt bên miệng, rồi ngồi trên ghế, bắt đầu lớn tiếng ca hát.

Tiếng hát phát ra từ miệng Hắc Yên Hoa, ngoài việc không được đầy đủ ngũ âm thì cả ca từ cũng không đúng, đông một câu, tây một câu. Theo như Lâm Phi thấy thì nghe cô ta hát chính là một loại tra tấn.

Mà binh sĩ bên cạnh lại không ngừng khen hay.

- Hát hay quá, hát lại một lần nữa đi.

- Người đẹp Yên Hoa hát hay quá.

- Mấy ngôi sao ca nhạc gì gì đó cũng không hơn cô ấy, căn bản là một đống rác rưởi, cô ấy mới là nữ vương.

- Hát thêm một bài đi nữ vương.

Mà Hắc Yên Hoa nghe được lời khen thì càng hét to hơn, còn vung tay múa chân, chẳng qua, nhìn bộ dáng không giống như đang nhảy múa mà càng giống đánh quyền, tung cước hơn.

Mỗi một lần đá chân là làn váy đen lại bay lên, lộ ra cặp đùi trước mặt các binh sĩ, làm cho hiện trường càng trở nên sôi trào hơn.

Còn may là Lam Bách Hợp không phóng khoáng như Hắc Yên Hoa. Lam Bách Hợp chỉ là cầm chén nước hoa quả, ôm cánh tay Lâm Phi, đứng bên cạnh hắn.

Lâm Phi uống với rất nhiều người. Khi một tên lính kính rượu mình, lại nghe tiếng hát ‘tuyệt vời’ của Hắc Yên Hoa, cuối cùng Lâm Phi không biết là bị chuốc bao nhiêu liền say ngã xuống trong bữa tiệc.

Trong mơ mơ màng màng, Lâm Phi cảm giác như mình được Lam Bách Hợp đứng bên cạnh cùng Hắc Yên Hoa người đầy mùi rượu, ngay cả tiếng nói cũng trở nên khàn khàn mang về phòng của mình.

Cũng trong lúc đó, bên trong phòng tổng chỉ huy của Bách Thú Đế Quốc ở Minh Thần Tinh, một người phụ nữ yêu diễm, khoác một tấm áo da, ngồi trên ghế, nhìn thiết bị truyền tin trước mắt đang phát lại cảnh một chiến sĩ Thiên Long Liên Bang gần như bất bại.

Trước mỗi lần bị bắn trúng, tên chiến binh mạnh mẽ của Thiên Long Liên Bang này đều có thể trốn trước một bước, cũng rất nhanh phản kích lại.

Ý chí cùng thực lực chiến đấu mạnh thật.

Huyết Mã Lệ tự hỏi, sao mình lại không biết trong nhóm hậu bối Thiên Long Liên Bang trẻ tuổi đời này xuất hiện một kẻ mạnh mẽ, cuồng vọng như vậy.

Dùng thực lực của một người mà dám can đảm xông vào quân doanh được bảo vệ nghiêm ngặt của Bách Thú Đế Quốc cứu người, cuối cùng lại còn thành công nữa chứ. Không nói đến thực lực chiến đấu mà chỉ tính phần can đảm này thì khắp đế quốc, ngoài Liễu Phong cũng khó mà tìm ra được một chiến sĩ như vậy.

- Không được, tuyệt đối không thể để hắn mạnh mẽ hơn. Nếu không sau này Bách Thú Đế Quốc nhất định sẽ nhiều thêm một đối thủ đáng sợ.

-Phải cử binh, phải chọn những tinh binh của Bách Thú Đế Quốc đi tiêu diệt hắn, khiến tên cường giả này chết trong tay mình.

Huyết Mã Lệ mỉm cười, bắt đầu kết nối với thiết bị truyền tin trong gia tộc, truyền đoạn video này cho gia tộc họ Huyết, xin gia tộc phái chiến đội Huyết Sắc đến Minh Thần Tinh tiêu diệt tên thiếu niên Thiên Long Liên Bang cuồng vọng này.

Huyết gia tộc là một trong những gia tộc lâu đời của Bách Thú Đế Quốc. Sau khi bộ liên lạc của gia tộc thu được phần video của Huyết Mã Lệ, mấy người trong bộ chỉ huy của gia tộc bắt đầu đánh giá tính nguy hiểm của thiếu niên Thiên Long Liên Bang trong video này trong tương lai.

Độ nguy hiểm là cấp S cấp quốc gia, tương đương với độ nguy hiểm của tổng chỉ huy quân đoàn chiến hạm hiện tại của Thiên Long Liên Bang.

Cuối cùng bọn họ quyết định cử tiểu đội Huyết sắc thứ mười ba, gồm năm tên chiến sĩ cơ giáp cấp S, ẩn nấp trong ba nghìn cơ giáp tăng binh, bí mật đến Minh Thần Tinh giúp đỡ trước, nghe theo mệnh lệnh của Huyết Mã Lệ.

Ngoài ra còn liên lạc với những gián điệp ẩn trong Thiên Long Liên Bang, mệnh lệnh họ cố gắng đến Minh Thần Tinh, phối hợp với kế hoạch của Huyết Mã Lệ để tiêu diệt tên thiếu niên mạnh mẽ của Thiên Long Liên Bang vừa mới xuất hiện này, làm cho hắn hoàn toàn bị tiêu diệt tại Minh Thần Tinh trước khi hắn trưởng thành.

Mà Huyết Mã Lệ cũng thu được mệnh lệnh của tổng chỉ huy trong gia tộc, bằng mọi giá phải tiêu diệt được tên thiếu niên mạnh mẽ không biết xuất hiện từ đâu ra này.

Còn Lâm Phi thì hoàn toàn không biết lúc này Bách Thú Đế Quốc đã bố trí sẵn bẫy chờ mình sa vào. Hắn uống say bí tỉ, đang nằm trên giường ngủ như chết.

Ba ngày sau, Bách Thú Đế Quốc phái thêm ba nghìn cơ giáp tinh binh đến Minh Thần Tinh huấn luyện.

Bên Thiên Long Liên Bang cũng đồng thời phái ra bốn đại đội cơ giáp, tổng cộng là bốn nghìn binh sĩ tới Minh Thần Tinh. Mặc dù số lượng hơn Bách Thú Đế Quốc một ngàn người.

Nhưng trong bốn ngàn thì có ba nghìn tân binh, bảy tám trăm tên lính già, hoặc tàn binh, chỉ có hơn hai trăm tên tiểu đội trưởng là binh sĩ bình thường, đây là chưa kể trong đó còn có hai tên là gián điệp của Bách Thú Đế Quốc.

Tổng chỉ huy râu bạc của Thiên Long Liên Bang ở Minh Thần Tinh nhận bốn ngàn tân binh xong liền cho bọn họ đến quảng trường, để cho các đội trưởng đội cơ giáp chọn người thật kỹ.

Cấp trên một trăm, cấp dưới một. Tất nhiên, lúc này, Lâm Phi đã gia nhập đội ngũ lính đánh thuê Hắc Sắc Yên Hoa của Hắc Yên Hoa.

Bởi vì đội của Hắc Yên Hoa là chiến đội đặc biệt, có mấy tiểu đội cơ giáp chiến đấu giỏi nên có quyền ưu tiên được chọn người.

Dưới kiến nghị mạnh mẽ cùng sự soi xét của Lâm Phi, Hắc Yên Hoa chọn được hai chị em Hoa Lộ từ trong bốn ngàn người làm tân binh của mình.

- Lâm Phi, thật không biết hai con mắt của anh lợi hại như thế nào, mà trong biển bốn ngàn người lại chọn ra được hai chị em cực phẩm Hoa Lộ này.

Hắc Yên Hoa bất đắc dĩ nói với Lâm Phi - tên cấp dưới mới nhận tạm thời không lâu trước đó.

- Đúng là trùng hợp nha, ha ha.

Lâm Phi nghĩ đến hai chị em Lam Bách Hợp và Lam Linh Nhi cười trả lời, rồi mang hai chị em tân binh họ Hoa đến trại doanh của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.