Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 119: Chương 119




Diêm Quân Lệnh đưa Lâm Lam về Đỉnh Thành, kết quả lại có người theo dõi bọn họ.

“Đúng là có bản lĩnh!” Diêm Quân Lệnh nhìn chiếc xe đằng sau, khuôn mặt anh tỏ ra thú vị nói.

Lâm Lam tò mò hỏi: “Vụ gì vậy?”

“Nếu đoán không sai thì chắc là bọn cho vay nặng lãi.” Diêm Quân Lệnh nhìn qua kính chiếu hậu, đám phóng viên kia anh đã sai người đuổi đi rồi, Diệp Đại Hải bên kia còn không lo nổi thân mình, vì vậy chỉ có thể là khả năng này.

“Không ngờ lại bị em đoán trúng thật.” Biểu cảm lúc này của Lâm Lam rất ngu ngơ, kiểu không ngờ mình cũng đoán đúng.

“Miệng thối.” Diêm Quân Lệnh trêu chọc.

Lâm Lam trợn trắng mắt với anh: “Trách em à?”

“Lẽ nào trách anh, đồ phiền phức.” Miệng thì nói đồ phiền phức, nhưng trên mặt Diêm Quân Lệnh không có chút gì là ghét bỏ, anh ấn một dãy số: “Bắt sống.”

“Vâng.” Đầu bên kia vang lên tiếng nói chắc nịch của Vương Đại.

Tiếp đó, Diêm Quân Lệnh cố tình giảm tốc độ để những người kia theo kịp bọn họ, tới khi rẽ vào một nơi hoang vắng anh mới dừng xe.

“Giờ chúng ta làm gì?’ Thấy Diêm Quân Lệnh dừng xe, không biết Lâm Lam đã trèo lên ghế phụ từ lúc nào, trên mặt cô không có chút sợ hãi mà ngược còn rất hưng phấn.

Cô ôm lấy cánh tay Diêm Quân Lệnh, mắt hạnh nhân lấp lánh sáng rực lên.

“Em xuống dưới làm mồi nhử.” Thấy cô như vậy, Diêm Quân Lệnh cố tình nói.

Lâm Lam trợn to mắt: “Giám đốc Diêm, đại gia Diêm, anh có lương tâm không? Lại để em đi làm mồi nhử.”

“Chẳng phải em một thân một mình bắt được Trương Việt sao, còn tay không đánh bại hai tên đàn em của Diệp béo? Chỉ là vài kẻ cho vay nặng lãi thôi mà.” Ánh mắt Diêm Quân Lệnh tỏ vẻ chế nhạo.

Lâm Lam kiêu ngạo ngẩng đầu: “Không phải tay không, một cốc bia lớn nữa.”

“Ha, mới khen chút mà đã lên mặt rồi.” Diêm Quân Lệnh khẽ ha một tiếng, đám người đó cũng tiến tới rồi.

Bịch bịch bịch!

Tiếng gõ cửa xe vang lên, Lâm Lam co người lại, cô chớp ánh mắt to sáng ngời: “Ông xã, vợ sợ quá.”

“Nhóc con.” Hàng mi dài của Lâm Lam chớp chớp, quẹt vào trái tim Diêm Quân Lệnh, anh cảm thấy ngưa ngứa, chỉ khẽ kêu một tiếng nhóc con. Anh phát hiện trước mặt anh nha đầu này càng ngày càng lộ ra bản tính rồi.

Nhưng đây cũng là chuyện tốt đối với anh, Diêm Quân Lệnh thích cô cứng cỏi xa cách với người ngoài, thích cô gợi cảm cuồng dã trên sân khấu, nhưng trước mặt anh lại làm nũng, bày trò rồi ghen tuông.

Không biết có tính là bất bình thường không?

Choang choang choang...

Lại có tiếng của thuỷ tinh vang lên.

“Xuống xe, nếu không bọn tao đập xe!” Người bên ngoài thấy trong xe không có động tĩnh gì, hắn gào lên.

Ánh mắt Diêm Quân Lệnh lạnh lùng, anh vừa định xuống xe thì Lâm Lam giữ anh lại: “Đừng gấp, thăm dò thử xem có phải bọn cho vay nặng lãi không?”

“Hứ?”

“Yên tâm, nếu bọn họ muốn giết người cướp của thật thì đã chẳng gõ cửa. Hơn nữa chẳng phải anh cũng ở đây à?” Lâm Lam an ủi Diêm Quân Lệnh, sợ sệt hạ kính xe xuống một chút: “Các người là ai? Muốn làm gì?’

“Làm gì? Đương nhiên là đòi nợ!” Tên cho vay nặng lãi đó nổi giận nói.

“Đòi nợ? Chúng tôi có nợ gì đâu.” Lâm Lam nói rồi nhìn mấy người bên ngoài.

“Không nợ? Tự nhìn đi.” Dứt lời, hắn nhét một tập ảnh vào trong xe, là loại ảnh kích cỡ lớn của Trương Lộ, trên tay cầm chứng minh thư của cô.

Ảnh này rõ ràng hơn bức mà Trần Hạn Vũ khôi phục nhiều, tâm trạng của Lâm Lam rất tốt, nhưng vẫn trầm giọng hỏi: “Các người cho vay thì nên biết đó không phải là tôi.”

“Có phải cô hay không đều thế, dù sao ai cũng nói đây là cô.” Tên cho vay nặng lãi đó không phải loại vô liêm sỉ bình thường.

Lâm Lam nhún vai: “Kêu Vương Đại với Lộc Tam lên đi.”

Diêm Quân Lệnh vui vẻ, nhóc con này!

Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng đánh nhau, không đến ba mươi giây đã kết thúc.

Lâm Lam xuống xe, cô nhìn bốn người đang quỳ trên mặt đất, không thể hình dung sự sùng bái của cô với Vương Đại và Lộc Tam bằng ngôn ngữ được nữa: “Ba mươi giây? Thật ghê gớm, tôi nhận hai cậu làm sư phụ được không?”

Ngay lúc then chốt thế này mà Lâm Lam lại lạc đề rồi.

Sắc mặt Diêm Quân Lệnh âm u, Vương Đại và Lộc Tam không khống chế được run lên, không ai dám nói gì.

Thấy vậy Lâm Lam cũng hết cách, cô nhìn người trên mặt đất: “Ai sai các người tìm tôi đòi nợ?’

“Cái này...”

“Không nói phải không?” Lâm Lam bỗng ngồi xổm xuống nhìn tên đầu lĩnh, cô chân thành học hỏi: “Tôi nghe nói cho vay nặng lãi như các người, nếu không trả được thì phải dùng thịt để trả, giá là tám mươi đến vài trăm, có phải thật không?”

Đừng nói đến đám đòi nợ, ngay cả Vương Đại và Lộc Tam cũng bị Lâm Lam nói cho ngơ ngác.

Diêm Quân Lệnh đứng trong bóng tôi, nhìn liếc qua nha đầu này. Càng tiếp xúc, Diêm Quân Lệnh càng phát hiện thấy trong xương cốt cô có một cỗ tà khí, căn bản không phải kiểu điềm tĩnh ngoan ngoan mà cô vẫn để lộ ra cho người ngoài xem.

“Nói!” Thấy tên đó không trả lời, Vương Đại đá hắn, tên đầu lĩnh ngã lăn trên mặt đất.

“Chúng tôi nói, chúng tôi nói.” Một tên ăn mặc loè loẹt thấy vậy sợ hãi nói to.

Lâm Lam nhún vai, xem ra nắm đấm vẫn có tác dụng hơn.

Tên đó run lên, kinh sợ nói: “Toàn là do bọn họ tự nguyện, lúc kí hợp đồng đã nói rõ ràng rồi.”

“Ồ, thế à.” Lâm Lam nghĩ rồi nói, sau đó cô chỉ vào ảnh Trương Lộ, “Cô ta tới kì hạn rồi?”

Tên đầu lĩnh vội gật đầu.

Lâm Lam tức giận: “Cô ta tới kì hạn nên các người tới tìm tôi?”

“Chúng tôi cũng không muốn, nhưng con oắt đó nói cô là chị ruột của nó, nói cô có tiền...” Tên đầu lĩnh cũng rất oan, giống nhau như vậy, không tin bọn họ là chị em cũng khó.

“Ha ha.” Lâm Lam đúng là dở khóc dở cười, chắc cô phải điều tra Trương Lộ xem có phải là con gái của người phụ nữ đã vứt bỏ cha con cô từ lúc bé đó không.

Cô thở dài một hơi: “Đưa hợp đồng của cô ta cho tôi.”

“Cô định trả nợ giúp cô ta thật à?” Tên đầu lĩnh vui mừng.

“Anh cảm thấy thế à?” Lâm Lam cười lạnh, quá tam ba bận động vào giới hạn của cô, hết vu oan lại đến nói xấu, cho dù Lâm Lam cô là đức mẹ, cũng là lúc tức giận rồi, huống hồ cô lại không phải đức mẹ.

Mấy tên đó co rúm lại, Lâm Lam ngẩng lên nhìn Vương Đại và Lộc Tam: “Lấy được hợp đồng rồi thì làm phiền hai cậu đưa chúng tới cục cảnh sát.”

“Vâng.”

“Cô Lâm, đừng, chuyện này là do chúng tôi làm không đúng, chúng tôi không cần số tiền này nữa...”

“Cần, sao lại không cần, nhưng làm phiền các người đi đòi chính chủ!” Lâm Lam vứt lại câu này rồi lên xe với Diêm Quân Lệnh. Từ đầu tới cuối Diêm Quân Lệnh không nói câu nào, chỉ đứng trong bóng tối, nhưng Lâm Lam lại cứ cảm thấy có lực lượng, có cảm giác an toàn.

Con hồ li như cô mới thuận tiện mượn uy của cọp một phen.

“Về nhà.” Diêm Quân Lệnh khởi động xe, vẫn nói ngắn gọn như thường.

Lâm Lam gật đầu.

Hôm sau.

Cảnh sát triệt phá được tổ chức cho vay nặng lãi chuyên bắt các thiếu nữ vị thành niên bán dâm, nhiễu loạn trật tự tài chính, hơn nữa còn cứu ra mười mấy thiếu nữ sa cơ lỡ bước, một trong số những bức ảnh cảnh sát tung ra có một bức nhận được sự quan tâm của nhiều người, trên đó ghi chú rõ ràng là Trương X, mười bảy tuổi.

Bằng chứng thép này khiến Trương Lộ không còn cái lỗ nào mà chui.

Nhưng Trương Lộ không cam tâm, định kéo theo Lâm Lam làm tấm đệm. Trên khuôn mặt non nớt mang theo sự tham lam và vô học không hợp tuổi.

Chẳng qua lần này Lâm Lam không cho Trương Lộ một cơ hội nào nữa.

Tin tức Trương Lộ bị đuổi khỏi trường học cùng bức ảnh gốc mà Trương Lộ chụp gửi cho đám cho vay nặng lãi bị tung ra, bởi vì quá hạn trả nợ mà bị cảnh cáo, những bức ảnh đó đã được gửi vào email lãnh đạo nhà trường từ lâu rồi.

Trước khi chuyện này xảy ra đã bị đuổi học, trường học suy xét đến những ảnh hưởng nên đã che giấu.

Thông tin phía cảnh sát vừa xuất hiện, các trường đại học triển khai hoạt động lớn, yêu cầu toàn bộ sinh viên kí cam kết liên quan đến việc chống lại mạng lưới cho vay nặng lãi.

Còn Lâm Lam, người chỉ vì có khuôn mặt giống người ta mà bị liên luỵ cũng coi như được trả lại trong sạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.