Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 120: Chương 120




Lâm Lam thì trong sạch, còn nhóm quần chúng hóng chuyện kia lại phẫn nộ, bị một cô nhóc mười bảy tuổi dắt mũi, bất kì ai cũng không thể vui được.

Dân mạng cũng không khách khí, những lời nói bênh vực ngày nào giờ biến thành chửi rủa, khiến ba mẹ của Trương Lộ cũng không chịu được, nhảy ra tranh luận với dân mạng, che chở cho con gái, vẫn khăng khăng người trong ảnh là Lâm Lam.

Kết quả thế nào nghĩ cũng có thể biết được.

Nhưng Lâm Lam không còn hứng thú với những chuyện này nữa, tốt hay xấu thì đều là cuộc đời mà Trương Lộ phải gánh chịu.

Còn về Lâm Lam, sau khi sự thực sáng tỏ, lãnh đạo cục du lịch Tấn Thị phát biểu họ sẽ tiếp tục hợp tác với Lâm Lam, ủng hộ và tin tưởng cô.

Hướng gió của giới giải trí thay đổi lớn, độ nổi tiếng và giá trị của Lâm Lam đã không thể đánh đồng với lúc trước nữa.

Nhân cơ hội này, Tăng Tuyết biên tập buổi thể hiện của Lâm Lam trên sân khấu Trình Phi rồi tung lên mạng, Trình Phi thiện ý chia sẻ, nhiều nick marketing khác cũng hùa theo, Lâm Lam nổi lên như cồn, mà lần này rốt cuộc không phải nhờ scandal và tin đồn nữa.

Chỉ trong một đêm, Lâm Lam nhận được hàng chục lời mời, trong đó bao gồm chụp trang bìa, đại diện thời trang, châu báu, và hàng loạt các chương trình, quan trọng nhất là trong những lời mời này có không ít các công ty giải trí.

Sau khi Tinh Thần phá sản, Lâm Lam thu được giấy ngưng hợp đồng, coi như là người tự do. Bây giờ độ hot đang cao, cô nhận được nhiều lời tán dương của giới thời trang, coi như chạm tay là có thể bỏng.

Việc lựa chọn công ty mới là cái khó nhất hiện tại của Lâm Lam.

Đối với người đang hot như Lâm Lam, ai cũng muốn chen vào, nhưng vì những sóng gió trước đó nên phần lớn những lời mời này đều không có tiếng tăm gì cho lắm.

Những tên tuổi lớn thực sự không cần đến độ hot, mà phải suy xét đến hình tượng của sản phẩm.

Con đường mà Lâm Lam phải đi vẫn còn rất dài.

Tới bệnh viện thăm Lâm Phúc Sinh xong, Lâm Lam về nhà, cô trèo lên sofa xem đủ loại lời mời, vừa hưng phấn vừa hỗn loạn.

“Lời mời của Tạp chí Ngũ Gia, Tam Trường Tú, đại diện cho mấy hãng sản phẩm, sáu công ty giải trí...” Càng nói, ánh mắt Lâm Lam càng mở to, khuôn mặt hồng lên vì hưng phấn.

Diêm Quân Lệnh đưa tay ra xoa đầu cô: “Đã nghĩ sẽ vào công ty nào chưa?”

“Bốn công ty này ở Tấn Thị trên cơ bản có thể loại ra, còn lại hai cái vẫn chưa xem xét xong, nhưng em càng nghiêng về hướng Thịnh Thiên.” Nói xong, Lâm Lam chụp màn hình nội dung mail gửi cho Diêm Quân Lệnh.

Diêm Quân Lệnh liếc nhìn: “Hai công ty này không thích hợp.”

“Tại sao? Em cảm thấy Thịnh Thiên cũng được mà? Lần trước thấy giám đốc của bọn họ cũng không tồi.” Lâm Lam quay đầu khó hiểu nhìn Diêm Quân Lệnh, dưới cái nhìn của cô, danh khí của Thịnh Thiên khá lớn, công ty mẹ ở Bắc Kinh, có người đại diện chuyên nghiệp cho người mẫu, hệ thống huấn luyện hoàn chỉnh, kí hợp đồng được với công ty này đã là may mắn với người mẫu nhỏ như cô rồi.

“Công ty này thì sao?” Diêm Quân Lệnh đưa cho Lâm Lam xem giới thiệu của một công ty.

“Đỉnh Thành?” Lâm Lam hô lên, sau đó cô không yên tâm nhìn Diêm Quân Lệnh: “Anh thiên vị thế này không sợ người khác nói nhảm à?”

“Ai dám?” Diêm Quân Lệnh trầm giọng.

“Nhưng em sợ.” Lâm Lam ngồi thẳng dậy, ánh mắt sáng ngời của cô nhìn Diêm Quân Lệnh: “Tuy em cũng muốn tới Đỉnh Thành, nhưng với năng lực và danh tiếng hiện tại của em căn bản không đạt tới tiêu chuẩn của Đỉnh Thành. Có thể người khác không biết em vào bằng cách nào, nhưng trong lòng em rõ ràng, cũng sẽ khó chịu, nghi ngờ bản thân. Như thế chẳng thà em vào các công ty khác rèn luyện thêm, đến khi nào có đủ thực lực để ganh đua với người mẫu của Đỉnh Thành, anh không cần em em vẫn cứ ở lì đó không đi.”

“Hứ?” Diêm Quân Lệnh cảm thấy nha đầu này đánh giá thấp chính mình rồi, nhưng nhìn con ngươi lấp lánh của cô, anh không biết phải từ chối thế nào.

“Thế này đi, chúng ta hẹn thế này, trong vòng hai năm em sẽ trở thành người mẫu đẳng cấp trong nước, sau đó sẽ tới Đỉnh Thành.” Lâm Lam ngước lên, khuôn mặt nhỏ của cô mang theo quyết tâm và quyết đoán.

“Một năm.” Ai biết Diêm Quân Lệnh lại giơ một ngón tay ra với cô.

“Một năm?” Lâm Lam há hốc mồm, người đàn ông này tưởng cô là thiên tài à?

“Không được thì tới thẳng Đỉnh Thành.” Diêm Quân Lệnh đã nhượng bộ rồi, không thể nhường nha đầu này thêm được nữa.

Lâm Lam hé miệng: “Nếu một năm không được thì sao? Siêu mẫu đẳng cấp trong nước Trần Văn cũng phải mất tới ba năm mới thành người mẫu hạng nhất, gần đây mới vươn ra quốc tế.”

Nghe thấy cái tên Trần Văn, đáy mắt Diêm Quân Lệnh xẹt qua chút gì đó tối tăm rồi biến mất rất nhanh, anh cúi đầu nhìn người trong lòng: “Không tự tin với bản thân?”

Lâm Lam khó chịu sờ gáy, sau đó gật đầu: “Ừ, không tự tin.”

“Thành thực lắm, nhưng vô dụng thôi. Chỉ có một năm, nếu thành công em cứ làm theo cách nghĩ của em, không thành công thì phải theo kế hoạch của anh.” Diêm Quân Lệnh không hi vọng Lâm Lam dùng thời gian quý giá nhất của mình vào những nơi không cần thiết.

Một năm là hạn chót rồi.

“Đồ bá đạo!” Lâm Lam ghét bỏ nhìn Diêm Quân Lệnh, nhưng cô không nói gì thêm, ngầm thề trong lòng, một năm, cô sẽ chứng minh cho anh xem.

Có quyết tâm, ánh mắt nhìn vào màn hình của Lâm Lam càng thêm sáng rực.

“Nếu em chắc chắn không tới Đỉnh Thành lúc này thì anh thấy giải trí Tân Trí tốt hơn Thịnh Thiên.” Diêm Quân Lệnh lại đề nghị, có thể Tân Trí không có danh tiếng bằng Thịnh Thiên, nhưng ưu điểm là nó chuyên nghiệp hơn, thuần tuý hơn, nói chuyện bằng thực lực. Thịnh Thiên mang tính chất tổng hợp hơn, tuy đúng là có người đại diện cho người mẫu và hệ thống huấn luyện chuyên nghiệp, mấy năm nay phát triển cũng nhanh, nhưng lại có một sự thiếu hụt quan trọng.

Có điều Diêm Quân Lệnh không tiện nói cho Lâm Lam những thứ này.

“Giải trí Tân Trí?” Lâm Lam quay sang nhìn Diêm Quân Lệnh: “Nhưng bọn họ có mời em đâu.”

“Nói em thông minh thì có thông mình, nói em ngốc thì cũng có cái ngốc thật.” Diêm Quân Lệnh bất đắc dĩ lắc đầu.

“Anh đang bảo em ngu à?” Ánh mắt Lâm Lam tỏ ra tức tối, cô hỏi nghiêm túc.

“Đúng vậy.” Diêm Quân Lệnh trả lời rất thẳng thắn.

Anh vừa dứt lời, một cái gối đã bay tới: “Diêm Quân Lệnh, anh nói lại một lần nữa xem!”

“Ngốc còn không cho người khác nói à?” Diêm Quân Lệnh bắt lấy cái gối, cười cợt hỏi.

“Không cho.” Nói rồi cô lại lấy một cái khác ném qua.

Nào ngờ lần này không trúng anh, mà lại trúng vào Vượng Tài, không biết nó chạy lại đây từ lúc nào.

Vượng Tài không hiểu ra sao, ngơ ngác nhìn nữ chủ nhân, lại nhìn nam chủ nhân, bỗng nhiên nó vẫy đuôi nhảy vào lòng Diêm Quân Lệnh.

Vì không chú ý, Diêm Quân Lệnh còn tưởng cô nhóc lại ném cái gì qua đây, anh tiện tay bắt lấy, ngờ đâu nghe được tiếng sủa gâu gâu.

Ngay tức khắc, Diêm Quân Lệnh ném chú chó trong ngực ra, sau đó anh nhảy từ sofa xuống đất, hai tay che trước ngực hét lớn: “Chú Trương!”

“Cậu chủ!” Chú Trương đang ở ngoài vườn, nghe thấy tiếng hét thất thanh của Diêm Quân Lệnh, ông vội vứt công cụ cắt tỉa xuống xông vào.

Dép của Diêm Quân Lệnh đã bay sang một bên, vẻ mặt kinh hãi nhìn Vượng Tài, nó bị ném ra ngoài nên giờ rất tủi thân.

“Mau, mau, vứt nó ra ngoài cho tôi!” Diêm Quân Lệnh gầm nhẹ.

Tuy không phải lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng Lâm Lam vẫn trợn mắt há mồm với sự tương phản này, cô cẩn thận ôm Vượng Tài đưa cho chú Trương.

Lâm Lam nhịn cười, cô tới gần an ủi Diêm Quân Lệnh: “Được rồi, ông xã, đừng sợ, đừng sợ.”

“Ai sợ chứ?” Được bánh bao nhỏ sờ đầu trấn an, Diêm Quân Lệnh lấy lại bình tĩnh, anh phản bác ngay lập tức.

Lâm Lam cũng không tranh cãi với anh: “Ừ ừ, anh không sợ, tổng giám đốc Diêm của chúng ta sao có thể sợ chó chứ? Đúng không?”

Diêm Quân Lệnh hừ một tiếng: “Vậy mới đúng.” [Thêm “Gác Sách” khi tìm truyện trên google để đọcbản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]

Lâm Lam vui vẻ, chú Trương thì toát hết mồ hôi, người sợ xanh mặt ra vừa rồi là ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.