Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 201: Chương 201




Trên đường trở về chung cư, Lâm Lam không nói lời nào nữa, Tăng Tuyết mặt đầy căm phẫn hận bản thân không thể đến liều mạng với Diêm Quân Lệnh, may mà cô vẫn còn chút lý trí, chỉ có điều cô thực sự cảm thấy xót xa cho Lâm Lam.

Tăng Tuyết hiểu rõ những điều mà Lâm Lam đã phải trải qua hơn ai hết, cô biết Lâm Lam đã tổn thương thế nào trong chuyện tình cảm với Trần Lâm Kiệt, sau này lại phải mất bao nhiêu thời gian để vượt qua, thử yêu Đại Boss một lần nữa.

Trong thời gian qua Diêm Quân Lệnh đối tốt và yêu chiều Lâm Lam nhường nào, cũng không ai hiểu rõ bằng Tăng Tuyết.

Nếu như không có chuyện yêu thương nhiều như vậy thì có lẽ khi bị phản bội cũng chỉ qua vài ngày mọi đau khổ sẽ qua đi, đằng này rõ ràng hôm trước còn hận không thể nâng niu trong tay, mà giây sau đấy lại khoát tay thân mật với người phụ nữ khác. Sự phản bội này mới khiến cho người ta khó lòng chấp nhận được.

Tăng Tuyết nhìn Lâm Lam, đưa tay ra nắm lấy bàn tay mảnh mai của cô: “Tiểu Lam đừng lo lắng, em còn có chị, chú và các đàn chị, không có đàn ông, chúng ta cũng chẳng sao cả.”

“Ừm.” Lâm Lam khẽ ừm một tiếng, nhưng trông cô vẫn chán nản.

Về đến chung cư, Diêm Quân Lệnh không ở đó, Lâm lam tẩy trang xong là đi ngủ ngay. Tăng Tuyết muốn nói điều gì đó, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Lam lại không dám lên tiếng.

Trở về phòng bên, từ lần trước sau khi Tăng Tuyết xông vào phòng ngủ Lâm Lam bắt gặp Đại Boss, liền chuyển đến ở phòng kế bên, ở tầng trên nơi mà Vương Đại và Lộc Tam đang ở. Tối nay vì chuyện của Diêm Quân Lệnh nên khi nhìn thấy hai người họ thì sắc mặt của Tăng Tuyết cũng không vui vẻ gì, liền gọi điện thoại trực tiếp hỏi chuyện phòng trọ với Dương Nguyệt.

Vừa may bên đó đang có cặp vợ chồng vừa kết hôn xong, chuẩn bị ra nước ngoài nửa năm để hưởng tuần trang mật, nhưng để giảm bớt chi phí nên họ đang định cho thuê phòng ngắn hạn.

Tăng Tuyết vừa nghe mang đồ đến là có thể ở ngay, lập tức đồng ý. Nhưng nếu thuê phòng xong thì trên người họ chẳng còn bao nhiêu tiền nữa, những ngày tháng sau này chỉ có thể nếm khổ mà thôi.

Xác định xong chuyện thuê phòng, Tăng Tuyết nhắn tin cho Lâm Lam, bên kia chỉ trả lời ngắn gọn một chữ “ừm”, sau đó không nhắn lại nữa.

Tăng Tuyết thở dài một tiếng, định chợp mắt liền tiếng điện thoại reo, cô ấy không nhìn xem ai gọi đã trực tiếp nhấc máy vì tưởng là Dương Nguyệt, không ngờ rằng đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói của người đàn ông mà cô ấy vô cùng căm ghét.

“Giờ cô đang ở đâu? Tôi tới đón cô, tôi có chuyện muốn nói với cô.” Hôm nay Thẩm Hoằng nhìn thấy Tăng Tuyết, anh ta cho rằng mình đối với cô cũng như đối với người phụ nữ khác, đùa giỡn xong thì quên ngay, nhưng những ngày vừa qua, Thẩm Hoằng nhận ra bản thân vẫn luôn nhớ nhung cô, dù có bị từ chối một cách nhục nhã nhưng anh ta vẫn muốn gặp cô.

Hôm nay biết được Tăng Tuyết và Lâm Lam đến tham dự buổi ra mắt phim nên anh ta tìm cớ đến đó, nhưng cô vẫn không hề để tâm đến anh ta dù chỉ một chút.

Mới đầu Thẩm Hoằng cho rằng Tăng Tuyết đang lạt mềm buộc chặt, giờ mới biết xưa nay cô ấy không hề để ý đến anh. Thẩm Hoằng đã uống chút rượu nên không kiểm soát được bản thân, lại nhấp số gọi cho Tăng tuyết.

Tăng Tuyết trước đây luôn nghĩ Thẩm Hoàng là tên cạn bã, nhưng chỉ là trường hợp cá biệt. Từ buổi tối nay khi biết được Đại Boss có gian tình với người phụ nữ khác khiến cho cô ấy hoàn toàn thất vọng với đám đàn ông này.

“Người với súc vật cũng có thể nói chuyện sao? Sau này đừng quấy rầy tôi nữa, có tin là tôi mặc kệ anh là ai, gặp một lần tôi đánh một lần hay không?” Tăng Tuyết vốn đang bực tức lại nghe được những lời tự phụ của Thẩm Hoằng, làm sao nguôi tức được.

“Cái cô này, cô có thể nói chuyện đàng hoàng được không? Sao tôi lại là súc vật chứ?” Thẩm Hoằng khó khăn lắm mới lấy hết dũng khí gọi điện cho cô ấy mà nào ngờ lại nhận lại những lời mắng mỏ của Tăng Tuyết, anh ta bắt đầu nói năng lộn xộn.

“Đúng, anh không phải súc vật, các anh là lợn, một lũ lợn!” Tăng Tuyết gào xong liền cúp máy. Thẩm Hoằng hét vào điện thoại: “Tăng Tuyết, cô muốn chết sao!”

Đáng tiếc bên đó đã tắt máy rồi, gọi lại cũng không được.

...

Diêm Quân Lệnh đang ăn cơm cùng Helen, bên cạnh còn có Đồng Thiên Hoa. Lúc này anh nhận được điện thoại của Lý Húc, Diêm Quân Lệnh chau mày, kết quả bên đó sau khi thông máy, không nói lời nào liền trực tiếp cúp máy, Diêm Quân Lệnh liền nghĩ ngay là có chuyện xảy ra.

Quả nhiên chưa được một lúc, Lý Húc đã gửi đến một tin nhắn: “Chị dâu tham gia buổi ra mắt bộ phim mới, dường như đã biết được điều gì.”

Diêm Quân Lệnh đảo mắt, biết ngay cuộc gọi khi nãy không phải là của Lý Húc, trong lòng bứt rứt không yên. Bề ngoài không có biểu hiện gì nhưng anh lặng lẽ nhìn Đồng Thiên Hoa ở phía đối diện.

Helen ngồi cạnh Diêm Quân Lệnh, không còn là cô công chúa cao quý nữa mà giống như chú chim nhỏ bé đang bị chìm đắm trong tình yêu vậy.

“Xem ra lời đồn quả không sai, công chúa với Diêm Quân Lệnh của chúng ta đang yêu nhau say đắm, thật khiến họ Đồng tôi đây khó xử.” Đồng Thiên Hoa vừa bước đến liền dò xét hai người, dường như muốn xác nhận họ có phải thực sự đang yêu nhau hay không.

Theo những gì Đồng Thiên Hoa biết, cô công chúa này đã có ý với Diêm Quân lệnh từ lâu, nhưng tên Diêm kia từ đầu tới cuối không hề có chút biểu hiện gì. Lần trước anh ta còn nghe được tin Diêm Quân Lệnh đã kết hôn từ báo lá cải, nhưng nay phải xem lại độ tin cậy của nguồn tin này.

Nhà họ Đồng lưu tâm đến thân phận công chúa Saya, càng lưu tâm thế lực phía sau cô là đất nước Saya và mỏ kim cương đủ để làm cho những kẻ tham vọng cũng phải nhỏ dãi.

Nhưng không ngờ rằng sự nhiệt tình của anh ta còn chưa bộc lộ hết thì lại xuất hiện một Trình Giảo Kim Diêm Quân Lệnh này. Lần trước cạnh tranh mảnh đất phía đông Tấn Thị với anh ta, vẫn còn đang giằng co, giờ lại chen chân vào chuyện công chúa Saya.

Đồng Thiên Hoa bề ngoài ra vẻ tử tế, nhưng thâm tâm lại muốn chém nghìn nhát vào Diêm Quân Lệnh.

“Chủ tịch Đồng khiêm tốn quá, nghe nói chủ tịch Đồng đã có thanh mai trúc mã bên nhau được 10 năm, thật khiến người khác ngưỡng mộ.” Diêm Quân Lệnh tiết lộ chuyện cũ của Đồng Thiên Hoa.

Helen nở nụ cười: “Tôi luôn ngưỡng mộ những cặp đôi quen biết yêu nhau trong nhiều năm, cảm nhận tình yêu của họ mới là yêu đích thực, mà đây còn là thanh mai trúc mã, thật sự rất muốn gặp người yêu của chủ tịch Đồng.”

Nước Saya mặc dù có nguồn kim cương dồi dào, nhưng cũng vì thế mà bị nhiều quốc gia nhòm ngó, luôn nỗ lực tìm kiếm nước lớn che chở cho mình, tiếc rằng điều này không có hiệu quả. Helen xem trọng Diêm Quân Lệnh không chỉ vì con người anh ta mà còn vì gia thế phía sau của Diêm Quân Lệnh.

Nhưng nhà họ Đồng thì không giống vậy, mặc dù sản nghiệp giàu có, tài sản vững mạnh. Nhưng phía sau là cả một trời đen, khi xảy ra chuyện gì nhất định sẽ liên lụy tới Saya. Thứ mà Helen muốn không chỉ có phú quý mà còn cả quyền lực vững mạnh.

Cô ấy cầu xin Diêm Quân Lệnh giúp mình không chỉ vì chuyện giúp đỡ này mà còn muốn nắm cơ hội đưa Diêm Quân Lệnh về bên mình. Có điều người thông minh như Helen biết mình phải đi chậm ăn chắc, từ từ tiến tới.

Về phần Đồng Thiên Hoa, lại chính là kẻ cản đường số một đối đầu với Diêm Quân Lệnh.

“Thật vậy sao? Vừa hay cuối tuần là sinh nhật em họ tôi, em ấy mời không ít tầng lớp hạ lưu quý tộc đến tham dự vũ hội hóa trang để mừng sinh nhật mình, nếu như công chúa điện hạ và giám đốc Diêm có thời gian đến dự, em họ tôi nhất định sẵn lòng đón tiếp.” Đồng Thiên Hoa là ai chứ, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ, theo đó đành bằng lòng chấp nhận lời mời, anh ta nhân tiện đưa ra lời mời sau câu nói của Helen và giải thích thanh mai trúc mã chỉ là em họ mà thôi.

“Cung kính không bằng tuân lệnh.” Helen không còn đường rút lui, chỉ có thể mỉm cười và nhận lời.

Diêm Quân Lệnh ngồi bên cạnh cũng chỉ biết im lặng mà phối hợp.

Bữa ăn trôi qua trong những ý nghĩ ngấm ngầm, tựa những lưỡi dao vô hình.

Ăn xong đã là mười giờ hơn, lúc này Diêm Quân Lệnh mới đưa công chúa Saya về khách sạn, trong lòng chỉ nghĩ về cô gái nhỏ ở nhà, không biết cô bé này có suy nghĩ linh tinh hay không.

“Hôm nay quả thật rất cảm ơn anh.” Helen cảm ơn.

“Giơ tay làm việc tốt.” Diêm Quân Lệnh miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng đang cực kỳ lo lắng.

“Việc tôi đã nói nhất định sẽ làm được.” Trong lời nói Helen cố gắng khiến cho tất cả được diễn đạt như công thức, mới có thể khiến cho lần gặp tiếp theo của họ không trở nên quá ngại ngùng.

“Đã làm phiền công chúa.” Diêm Quân Lệnh cảm ơn, chuẩn bị rời đi.

Tách tách...

“Không hay rồi, có phóng viên! Anh hãy mau cùng tôi lên lầu...”Nghe thấy tiếng tách của máy ảnh, Helen kéo tay Diêm Quân Lệnh chạy vào trong khách sạn.

Diêm Quân Lệnh nhíu mày, phát hiện phóng viên đã đuổi theo đến nơi.

“Khốn khiếp!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.