Nhìn thấy phóng viên vây xung quanh, Diêm Quân Lệnh tối sầm mặt, chỉ có thể lùi lại, vào phòng khách sạn cùng Helen.
“Diêm, em xin lỗi em không ngờ lại làm phiền anh đến như thế.” Helen đi vào trong áy náy nói.
“Không phải tại em.” Diêm Quân Lệnh lạnh lùng như trước, không còn thân thiện như lúc ở nhà hàng, anh lấy điện thoại ra gọi cho Lý Húc.
Bên kia vừa nghe máy, Diêm Quân Lệnh đã nói thẳng: “Cho cậu mười phút nghĩ cách sơ tán toàn bộ phóng viên quanh khách sạn.”
“Ông cụ không biết nghe ngóng được tin em với đàn ông yêu nhau ở đâu, đang nhốt em ở phòng làm việc, nói là để em tự kiểm điểm, em sợ là... ông ơi, nghe cháu nói...” Lý Húc len lén nghe điện thoại, mới nói được một nửa thì ông cụ đi vào trong, giận đùng đùng nhìn cháu nội.
Mấy năm nay, ông Lý có thể nhịn cháu mình không về nhà kế thừa sản nghiệp nhà họ Lý, đòi cùng thằng oắt nhà họ Diêm đi làm ở trong giới giải trí, nhưng mà không thể chấp nhận cháu trai thích đàn ông. Người khác sao cũng được nhưng mà cháu nội nhà họ Lý không thể. Nếu như có thể thì cũng phải sinh được nếp tẻ đầy đủ cho nhà họ Lý.
Diêm Quân Lệnh sửng sốt không ngờ lại vướng phải chuyện như thế này. Lại gọi cho Lý Húc thì bên kia không nghe điện thoại, gọi cho Linda thì chưa kịp nói gì, điện thoại đã hết pin tự động tắt máy.
Lúc này Diêm Quân Lệnh cảm thấy tâm trạng của anh chỉ có thể dùng từ phổ biến trên mạng “xui như chó” mà bánh bao nhỏ hay dùng.
“Diêm, làm sao bây giờ?” Helen lo lắng hỏi.
Diêm Quân Lệnh liếc nhìn Helen: “Em cứ đi nghỉ trước đi, anh có cách của mình.”
“Nhưng...”
“Nghỉ sớm một chút đi.” Helen còn định nói gì đó, Diêm Quân Lệnh ngồi trên ghế sofa ở gian ngoài phòng khách. Không có ý định chuẩn bị làm gì nữa, mấy tên phóng viên đều biết rõ anh ở đâu chắc chắn có người đứng sau bày trò, dù anh có sơ tán người đi thì cũng không có tác dụng bao nhiêu.
Nói cho cùng vẫn là phải giao thứ bọn họ muốn.
“Anh nghỉ ở gian ngoài nếu như em thấy không tiện thì anh tìm cách khác.” Phòng công chúa Saya đặt là phòng kép, có phòng khách, Diêm Quân Lệnh cố ý nói.
“Không có gì không tiện, chỉ là khổ anh thôi.” Công chúa Saya không nỡ để Diêm Quân Lệnh ngủ phòng khách, cảm thấy có đôi chút áy náy nói.
“Không có gì.” Diêm Quân Lệnh nói xong nhắm mắt dựa vào sofa, hiện tại anh không quan tâm bản thân chỉ là lo lắng cho cô gái nhỏ ở nhà, bình thường cô ấy đều không để tâm nhưng nếu động đến những chuyện mấu chốt sẽ khó mà tha cho anh.
Công chúa Saya cũng không tiện nói gì nữa, mím môi quay về phòng.
Nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, Diêm Quân Lệnh bỗng dưng mở mắt, dò xét bốn phía căn phòng lại cảm thấy hơi đau đầu. Phòng Helen ở tầng trên cùng, leo qua cửa sổ là không thực tế mà đi từ chính diện ra ngoài chắc chắn sẽ bị phóng viên phá rối.
Anh nhắm chặt hai mắt cố gắng nén cơn giận nhưng không sao ngủ nổi.
Không chợp mắt cả một đêm đến khi trời nhuốm màu bạc, Diêm Quân Lệnh đột nhiên nghe thấy có tiếng trực thăng, vội đứng dậy thì thấy Linda liên tục vẫy tay với anh.
Diêm Quân Lệnh mau chóng mở cửa sổ nháy mắt nhảy lên thang dây, không đến mười giây leo lên trực thăng.
Mười phút sau mặt trời chậm rãi mọc lên, mọi người trong thành phố tỉnh mộng mà chiếc phi cơ đã sớm biến mất trong ánh nắng.
Diêm Quân Lệnh xuống trực thăng chưa kịp thay quần áo thì chạy vội về phòng, gõ cửa mãi cũng không thấy có ai mở. Dùng chìa khóa mở thì cũng không thấy Lâm Lam ở đâu, ngay cả hành lý cũng không còn.
Nỗi lo lắng trên khuôn mặt tuấn tú trong chớp mắt đã chuyển thành cơn tức giận. Anh quay người đập cửa Vương Đại và Lộc Tam, đối phương nhanh chóng mở cửa.
“Người đâu?” Diêm Quân Lệnh hỏi.
Vương Đại và Lộc Tam sửng sốt: “Người?”
“Lâm Lam?” Diêm Quân Lệnh hận không thể đánh hai người họ một trận.
“Phu nhân ở ngay bên.” Lộc Tam vừa nghe thấy liền trả lời.
“Hai người tự coi đi!” Diêm Quân Lệnh muốn giết người.
Vương Đại, Lộc Tam lúc này mới phản ứng, tá hỏa chạy sang chỗ Lâm Lam nhưng mà đừng nói đến người ngay cả hành lý cũng không thấy.
“Tăng Tuyết ở phòng ngay trên đầu hai người? Ra khỏi nhà mà hai người cũng không nghe thấy gì?” Diêm Quân Lệnh gần như mất kiểm soát quát ầm lên.
“Cô... cô ấy nói một mình ngủ không quen, đêm nay anh không ở nhà nên cô ấy và phu nhân ngủ cùng nhau.” Lộc Tam càng nói càng lí nhí, lần đầu bị phụ nữ lừa còn là loại âm mưu hạ đẳng như vậy nhưng mà họ cũng không phản ứng kịp.
Dù sao ai nghĩ được phu nhân sẽ bỏ nhà đi!
“Đi tìm ngay cho tôi, không tìm được thì thu dọn quần áo biến!” Diêm Quân Lệnh gần như rống lên, gọi điện thoại cho bảo vệ khách sạn để bọn họ đi kiểm tra máy quay tối qua.
Đồng thời nhanh chóng kiểm tra định vị điện thoại thì thấy điện thoại cô hóa ra đã tắt máy. Mặt anh tối sầm, gọi thẳng cho Linda bảo cô kiểm tra tất cả các khách sạn, điều tra những ai liên quan tới Lâm Lam, Tăng Tuyết ở Bắc Kinh, xác định xem Lâm Lam ở đâu.
Linda nghe thấy giọng điệu của Đại Boss biết là có chuyện không hay, vội vã đi tìm.
Bên này rất nhanh đã tìm ra video theo dõi, có thể thấy là Lâm Lam rời phòng đúng lúc năm giờ sáng, cũng là lúc Diêm Quân Lệnh ở trên trực thăng.
“Đồ không nghe lời!” Nhìn thấy toàn cảnh Lâm Lam rời đi trên màn hình, Diêm Quân Lệnh tức giận mắng không biết nên trị cô như thế nào.
Hít sâu một hơi, Diêm Quân Lệnh tiếp tục cử người đi tìm Lâm Lam. Cả một đêm không ngủ, hắn lo lắng cho cô nhất mà hết lần này đến lần khác đúng vào lúc quan trọng thì cô lại dỗi hắn bỏ đi.
Đúng lúc Diêm Quân Lệnh còn đang âm ỉ tức giận, di động đột nhiên vang lên, Diêm Quân Lệnh không hề nghĩ ngợi hỏi: “Tìm được chưa?”
“Anh à, chị dâu biến mất sao?” Lý Húc thoái khỏi tay của ông nội thì vội báo Linda đi cứu anh, không ngờ rằng cứu được anh nhưng lại không thấy chị dâu đâu.
“Đi tìm luôn đi, anh phải thấy cô ấy ngay nếu không thì anh lột da cậu.” Diêm Quân Lệnh thực sự sắp phát điên, bây giờ anh còn giữ quan hệ với nhà họ Đồng, không thể xác định bên kia biết Lâm Lam hay không, nếu như bên kia đột nhiên ra tay tay thì Diêm Quân Lệnh lo nhất là bánh bao nhỏ sẽ gặp chuyện không hay.
Lý Húc nghe anh gầm lên, chẳng những không rối mà còn đưa ra ý kiến ngược lại: “Anh, nếu như anh thực muốn bảo vệ chị dâu, chi bằng thuận chèo khéo chống giữ khoảng cách cùng với cô ấy trước đã. Quan hệ của chúng ta cùng nhà họ Đồng bây giờ thực sự không thích hợp khiến chị dâu bị cuốn vào, chi bằng tranh thủ...”
“Cậu muốn anh lạnh nhạt với cô ấy?” Giọng Diêm Quân Lệnh lạnh băng lại vô cùng ác liệt làm người nghe sợ hãi.
“Chỉ là một khoảng thời gian thôi, qua chuyện tối hôm đó có thể thấy được có người không chỉ nhắm đến công chúa Saya mà cũng nhắm đến anh. So với lúc nào cũng lo lắng an toàn cho chị dâu không bằng sai người đi âm thầm bảo vệ, đợi mọi chuyện kết thúc rồi giải thích.” Lý Húc thấy chết không sợ, cùng lắm là lấy đầu nhận tội.
Diêm Quân Lệnh nghe Lý Húc nói xong bỗng dưng yên lặng.
Ở tình huống này, đề nghị của Lý Húc có thể nói là lựa chọn tốt nhất, cũng có thể bảo đảm cô không cần phải suy nghĩ gì.
“Đại ca...”
“Để anh nghĩ lại một chút.”
Lý Húc nghe được câu này cũng không nói thêm gì nữa, có thể khiến người quen làm việc quả quyết như anh do dự cũng chỉ có thể là chị dâu.