Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 208: Chương 208




Từ trước đến nay Hàn Hinh Nhi chưa từng sợ hãi chạy bạt mạng như vậy, tâm trí của cô tràn đầy khuôn mặt nhợt nhạt trắng bệch của Trương Lộ, đôi mắt của cô còn đang mở trừng trừng. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người chết ở cự ly gần như vậy, là Trương Lộ cùng sống dưới một mái nhà với cô.

Chấn động tâm lý, sợ hãi cực độ không phải là những từ cô thể biểu đạt được tâm tình cô lúc này, bàn chân bị thương cô cũng chẳng quan tâm đến, chỉ cấm đầu tuyệt vọng chạy về phía trước, cũng không biết là phải chạy về đâu nữa.

Muốn cầu cứu, nhưng Hàn Hinh Nhi nghĩ tới những người có thể cứu cô lúc này, phát hiện cô ở Bắc Kinh này ngay cả một người có thể giúp đỡ cô cứu mạng cô cũng không có, người quen thuộc nhất có lẽ chỉ có Lâm Lam.

Hàn Hinh Nhi không biết mình đã chạy được bao lâu, đã trốn thoát khỏi cuộc truy lùng này hay chưa, lấy điện thoại ra điên cuồng gọi cho Lâm Lam, nhưng đến lần thứ ba cũng không có ai bắt máy.

Hàn Hinh Nhi tuyệt vọng cuối cùng nhớ đến mẹ của mình, vội vã gọi điện cho Chu Vũ Vi, nhưng rồi lại nghĩ tới nói với mẹ cũng chẳng giúp ích được gì, thay vào đó sẽ làm mẹ mình cảm thấy cô thật yếu đuối thật phiền phức.

Âm thanh của cô vừa sợ hãi vừa thổn thức, cô không biết mình đã chạy đi đâu, kiềm chế âm thanh khóc nức nở của mình gọi điện cho Chu Vũ Vi, giọng nói chưa từng thổn thức bất an như vậy.

“Mẹ ơi...”

“Hàn Hinh Nhi con sao vậy.” Chu Vũ Vi nghe tiếng giọng nói mỏng manh yếu ớt của con gái, vội vàng hỏi cô.

“Con không sao, mẹ ơi mấy năm nay là con không tốt, là con quá tùy hứng... làm mẹ không những chịu uất ức từ Hàn Đại Trạng, còn chịu uất ức từ con. Mẹ, mẹ có trách con không?” Hàn Hinh Nhi vừa nói vừa không kiểm soát nổi rơi lệ khóc lớn.

“Mẹ làm sao trách con được, con nói thật với mẹ, con xảy ra chuyện gì rồi?” Chu Vũ Vi lo lắng hỏi.

“Con không sao, chỉ là đột nhiên nhớ mẹ thôi, con cúp máy đây.” Không chờ Hàn Hinh Nhi cúp máy, tiếng bước tiến đến gần nhau. Hàn Hinh Nhi nhanh chóng gac máy, vô thức rút lui “Các người là ai? Không được lại đây, tôi đã báo cảnh sát rồi, các ngươi đừng qua đây...”

“Báo cảnh sát? Muốn tìm cái chết?” Một giọng nam khủng khiếp vang lên, Hàn Hinh Nhi bước lui ra sau sợ hãi.

Lúc mấy người đàn ông bước đến gần, cô quay đầu cắm mặt chạy. Chạy tới nửa ngày tiếng chuông reo, Hàn Hinh Nhi không thể nhận điện thoại.

Đến lần thứ hai chuông reo Hàn Hinh Nhi mới hoảng loạn nhận điện thoại, bất kể là ai cũng hét lớn cầu cứu sự giúp đỡ.

Cô sợ hãi quá rồi.

...

Lâm Lam vừa kết thúc chương trình, Lâm Lam đi đến trường tư để luyện tập tầm một tiếng rồi mới gọi xe về phòng, đang cùng Tăng Tuyết nói chuyện say sưa, điện thoại liền đổ chuông.

Lâm Lam nhìn thấy cái tên Hàn Hinh Nhi, nghĩ cũng không nghĩ liền cúp máy.

Nhưng Hàn Hinh Nhi dường như là thứ ma quỷ gì, tiếp tục gọi cho Lâm Lam.

Tăng Tuyết vừa nhìn “Cô ta lại muốn cái gì?” Tăng Tuyết nhìn thấy tên Hàn Hinh Nhi không phải vì cô ta, đại Boss và tiểu Lâm làm sao trở nên như bây giờ, không nghĩ tới cái người này còn mặt dày đến mức gọi điện cho tiểu Lâm.

“Em không biết.” Lâm Lam nói xong thẳng thừng cúp máy, ngờ đâu điện thoại lại reng lên, lần này là Chu Vũ Vi.

Lâm Lam nhíu này, nghĩ hay vẫn là nhận điện thoại “Dì Chu...”

“Tiểu Lam cầu xin con cứu Hàn Hinh Nhi... nhanh cứu Hàn Hinh Nhi...” Điện thoại vừa kết nói Chu Vũ Vi liền hét lên cầu cứu.

“Dì, xảy ra chuyện gì, dì nói chậm một chút.” Lâm Lam cũng không ngờ tới vừa mới nhận điện thoại, Chu Vũ Vi liền trong trạng thái mất kiểm soát này.

“Dì cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Hinh Nhi vừa gọi điện dì nói, nói Hinh Nhi sẽ chết, nói xin lỗi dì... Hàn Hinh Nhi nếu bình thường sẽ không dễ dàng nói ra những lời vậy, nên chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi. Tiểu Lâm cầu xin con cứ Hinh Nhi...” Chu Vũ Vi càng nói càng hoảng hốt.

“Dì không phải là con không muốn giúp dì, mà con không biết cô ấy đang ở đâu...” Lâm Lam không hề cảm thấy Hàn Hinh Nhi sẽ xảy ra chuyện gì, nói thế nào bây giờ cũng là xã hội pháp chế rồi.

“Con nhất định có thể tìm thấy nó, Tiểu Lâm cứu Hinh Nhi, cứu Hinh Nhi...” Chu Vũ Vi mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô chắc chắn con gái mình đã gặp phải chuyện gì rất lớn rồi.

“Dì, dì đừng lo lắng, con sẽ liên lạc với cô ấy.” Lâm Lam không thể từ chối lời cầu xin của dì Chu, chỉ đành đồng ý.

Cúp điện thoại nhìn thấy ba cuộc gọi nhỡ.

Tăng Tuyết không phục nói “Mẹ con nhà này bị điên à, càng ngày càng khó hiểu, Hàn Hinh Nhi xảy ra chuyện gì, tìm em làm cái gì?”

“Em cũng không biết, nhưng lần này em không từ chối được, dì ấy cũng chưa làm gì xấu với em. Dì ấy còn thay Hàn Hinh Nhi xin lỗi em.” Lâm Lam vừa gọi điện vừa trả lời Tăng Tuyết.

Nhưng điện thoại kết nối, Hàn Hinh Nhi không nhận, Lâm Lam cau mày, thật sự là xảy ra chuyện gì rồi sao?

Lúc Lâm Lam đang do dự gọi một lần nữa, bên kia nhận điện thoại, còn chưa chờ Lâm Lam nói gì, Hàn Hinh Nhi bên kia hét lên bằng giọng thở hổn hển “Cứu tôi... Lam Lâm cứu tôi.”

“Cô ở đâu?”

“Tôi đang... Tôi đang ở gần Tầm Hoan, cứu tôi...”

...

Nghe tới lời Hàn Hinh Nhi, Lâm Lam đứng phắt dậy dọa tới cả Tăng Tuyết, hoảng sợ hỏi “Thật sự xảy ra chuyện?”

“Chị biết Tầm Hoan không.” Lâm Lam không trả lời Tăng Tuyết, cau mày hỏi.

“Tầm Hoan? Hình như là câu lạc bộ ngầm rất nổi tiếng ở Bắc Kinh, chỉ có thành viên cao cấp hoặc khách hàng thường xuyên mới được vào, sao vậy?” Trước khi Tăng Tuyết tới Bắc Kinh đã nghe qua vài lần.

“Chúng ta nhanh chóng đến đó.” Lâm Lam nói xong nhanh chóng cởi tạp dề.

Tăng Tuyết vội vã đuổi theo “Chuyện gì vậy?”

“Hàn Hinh Nhi xảy ra chuyện rồi.” Lâm Lam vừa nói vừa thay quần áo.

“Ngay cả khi Hàn Hinh Nhi gặp rắc rối đi, cũng liên quan gì đến chúng ta?” Tăng Tuyết không hiểu Lâm Lam đang lo lắng gì cho Hàn Hinh Nhi, cái người này đã đối xử với Lâm Lam nhỉ, cái đồ ngốc này lẽ nào quên rồi?

“Mẹ cô ta và cô ta đều đã tuyệt vọng đến mức cầu cứu em, em cũng không thể phớt lờ được.” Lâm Lam nói xong thở một ngụm, nghĩ tới vết thương của Hàn Hinh Nhi, nhanh gọi xe.

Xe đến nhanh hơn Lâm Lam nghĩ, Lâm Lam bên này cũng ở trong nội thành, rất gần với Tầm Hoan, vừa lên xe Lâm Lam đã giục tài xế lái nhanh một chút, còn mình liên tục gọi vào số Hàn Hinh Nhi.

Vương Đại và Lộc Tam đang theo sát sau xe Lâm Lam, đeo tai nghe nghe tới Lâm Lam đang nói với tài xế, lập tức báo cáo cho Diêm Quân Lệnh “Ông chủ, phu nhân đi tầm hoan.”

“Cậu nói cái gì? Nói lại lần nữa?” Một tuần nữa là ngày cuối cùng của chiến dịch, cũng là ngày cuối giao dịch mảnh đất cuối cùng ở Tấn Thành, Diêm Quân Lệnh rất bận. Không những phải ứng phó với chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ ở công ty, còn phỉa chăm sóc chiếu cố cảm xúc của Helen, dẫn dắt đối phương hoàn thành hợp tác của bọn họ. Đồng thời, phải đảm bảo công việc của mình không ảnh hướng tới chú hai.

Mấy ngày nay Diêm Quân Lệnh ngủ rất ít, mỗi ngày đều dành một chút thời gian nghe Vương Đại và Tam Lộc báo cáo chuyện bánh bao nhỏ nhà mình, nhưng bây giờ bọn họ nói với anh, bánh bao nhỏ nhà mình đang đến Tầm Hoan.

Lẽ nào lại như vậy!

“Ông chủ, phu nhân đi tầm hoan rồi.” Vương Đại hoàn toàn không cảm nhận nỗi tức giận cực điểm của ông chủ, lại báo cáo thêm lần nữa.

Lộc Tam nhanh chóng gõ vào đầu ngu ngốc của Vương Đại, giật điện thoại báo cáo với Diêm Quân Lệnh “Ông chủ, Vương Đại nói Tầm Hoan không phải là ý tầm hoan tìm kiếm niềm vui kia, là cái câu lạc bộ ngầm ở Bắc Kinh.”

“Em ấy làm sao lại đến chỗ đó.” Mặt Diêm Quân Lệnh giãn ra một chút, nhưng vẫn còn rất lạnh.

“Dường như nhận được một cuộc điện thoại, liền bắt xe đi.” Lộc Tam nhanh chóng trả lời, lúc lên xe Lâm Lam nói với Tăng Tuyết là liên quan đến chuyện của Hàn Hinh Nhi, Lộc Tam lập tức bổ sung “Là điện thoại của Hàn Hinh Nhi.”

“Lập tức điều tra ngay Hàn Hinh Nhi xảy ra chuyện gì.” Diêm Quân Lệnh lập tức phân phó, trong lòng lo lắng thay cho bánh bao nhỏ nhà mình, cái họ Hàn kia đã làm không ít chuyện với cô, cái nha đầu ngốc này còn mỗi lần đều giúp đỡ cô ta.

Thật ra ngu ngốc hết thuốc chữa rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.