Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 209: Chương 209




Tài xế dừng xe ở dưới bảng hiệu ghi “tầm hoan”, thiện ý nhắc nhở Lâm Lam, “Con gái các cô tốt nhất không nên tới những nơi như thế này, không an toàn đâu.”

“bác tài bác biết nơi đây sao?” Lâm Lam vội vàng hỏi.

“Không biết, nghe nói ông chủ tiệm này là làm ăn không chân chính, không sạch sẽ, đằng sau có ô dù nữa, làm chết người nhưng không ai dám làm gì họ.” Tài xế càng nói càng thấy đáng sợ.

Tăng Tuyết lay lay cánh tay Lâm Lam, “tiểu Lam hay là chúng ta về thôi.”

“bác tài gần đây có phải có một con hẻm nhỏ nào có thể từ “tầm hoan” chạy ra được không?” Lâm Lam không để ý lời của Tăng Tuyết, tiếp tục hỏi.

“Cái này...” tài xế suy nghĩ kỹ, có giọng bắt đầu nhắc hành trình trong tai nghe, tài xế liền nói, “Đằng sau tòa nhà này có một con hẻm nhỏ, nhưng mà hai cô tới đó làm gì?”

“bác tài, phiền bác đưa tôi qua bên đó, trả bác tiền xe gấp đôi có được không?” qua điện thoại Lâm Lam đoán Hàn Hinh Nhi sẽ từ đây chạy ra, nếu như là cửa chính sớm đã bị bắt lại rồi, vậy thì rất có khả năng chạy ra từ con hẻm kia.

“Được rồi.” Tài xế đồng ý và đưa Lâm Lam tới phía sau tòa nhà.

Nhưng vẫn chưa tới nơi, Lâm Lam liền nhìn thấy một cô gái để chân trần hốt hoảng chạy về phía đường lớn, đằng sau cô còn có mấy người mặc áo đen đuổi theo. Lâm Lam vội vàng hô to, “bác tài, đi đón cô ấy.”!

“Cô đừng vội, đang chạy đây.” Tài xế nói xong liền tăng tốc đi cứu người, lúc này trước mặt đám người áo đen bỗng xuất hiện một chiếc xe lớn chắn hết tầm nhìn của bọn chúng.

Lâm Lam vội vàng gọi Hàn Hinh Nhi,” lên xe”.

Đôi chân của Hàn Hinh Nhi đều là máu, khó khăn lắm mới chạy ra khỏi con hẻm đó, nhưng lại không có ai dám chở cô, thêm nữa đằng sau có người đuổi theo vậy nên chỉ có thể chạy thục mạng về phía trước. Đúng lúc này thì nghe thấy tiếng của Lâm Lam.

Dừng lại một lát, đứng ngây ra giữa lòng đường, nhưng Hàn Hinh Nhi rất nhanh được Lâm Lam thức tỉnh, trong giây lát điên cuồng nhảy lên xe của Lâm Lam, sau đó ôm chặt Lâm Lam, toàn thân sợ hãi run rẩy.

“bác tài lái xe, mau.” Lâm Lam không biết Hàn Hinh Nhi xảy ra chuyện gì, nhưng nhanh chóng kêu bác tài lái xe đi. Tăng Tuyết ở bên nhìn Hàn Hinh Nhi ôm chặt lấy Lâm lam thì thấy không vui, cô cảm thấy Hàn Hinh Nhi bây giờ tất cả mọi chuyện là do cô ta tự chuốc lấy.

“Được rồi!” tài xế trả lời rồi tăng tốc xe.

Hàn Hinh Nhi ôm chặt Lâm Lam không buông, người vẫn đang run rẩy, rõ ràng là đang rất sợ hãi. Lâm Lam chau mày một lát sau mới hỏi, “Cậu không sao chứ?”

“bọn họ giết người rồi, Lâm Lam bọn họ giết người rồi!” Hàn Hinh Nhi cuối cùng cũng run rẩy nói ra.

Lâm Lam và Tăng Tuyết mặt đều biến sắc.

“Cậu nói cái gì?” Lâm Lam cũng bị dọa phát sợ.

“bọn họ... bọn họ giết Trương Lộ... tôi tận mắt nhìn thấy, toàn thân đều là vết thương, mắt vẫn mở trừng trừng, không thở nữa...” Hàn Hinh Nhi ú ớ nói, giọng nghẹn ngào và sợ hãi.

Tăng tuyết tức tối, “Cô có phải bị bệnh rồi không, cô nhìn thấy giết người lại liên lụy tới chúng tôi làm gì hả?”

Lâm Lam lại cảnh giác nhìn tài xế, phát hiện tài xế đang chú tâm lái xe, dường như không nghe thấy cô đang nói chuyện. Lâm Lam biết là đã gặp được một tài xế thông minh, liền lay lay Hàn Hinh Nhi, “Đừng nói gì nữa, về nhà đã rồi nói.”

“về đâu hả? Tiểu Lam, cô ta bây giờ là quả bom hẹn giờ đấy.!” Tăng Tuyết không đồng ý.

Lâm Lam chau mày, đang chuẩn bị nói thì Hàn Hinh Nhi giữ chặt tay cô, “Lâm Lam cô không được vứt tôi ở lại, tôi là em gái cô... cô không được bỏ tôi lại...”

“Cậu nói cái gì? Lâm lam bị câu này của Hàn Hinh Nhi làm cho rối trí.

“tôi... không cần biết thế nào, cô không được bỏ tôi ở đây, Lâm Lam cứu tôi... đừng để tôi hận cô... cô cướp đi người đàn ông mà tôi yêu, lại cướp đi đại sứ hỉnh ảnh của tôi, bây giờ còn cướp mẹ của tôi, nếu như hôm nay cô bỏ tôi ở lại, tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho cô...” Hàn Hinh Nhi sợ hãi tới muwccs ăn nói lung tung, chỉ sợ Lâm Lam bỏ mình ở lại.

Lâm Lam chau mày, vẫn còn nghĩ tới câu nói vừa rồi của Hàn Hinh Nhi, câu cướp mẹ có nghĩa là sao? Trong đầu hiện lên gương mặt của Chu Vũ Vi, trong lòng vô cùng khó hiểu. Nghĩ tới cảnh hôm đó bắt gặp Chu Vũ Vi ở phòng bệnh của ba cô, chẳng lẽ cô thật sự có mối quan hệ với Chu Vũ Vi?

“Cô tha thứ hay không liên quan gì tới chúng tôi?” Tăng Tuyết tức giận hỏi.

Hàn Hinh Nhi thu mình vào lòng Lâm Lam, ôm chặt cánh tay của Lâm Lam, không nói gì cũng không buông Lâm Lam ra.

Thấy tình hình như vậy cô chỉ có thể kêu bác tài chạy về căn hộ của cô.

Vương Đại và Lộc Tam luôn theo sau Lâm Lam 1m – 2m trở lại, nghe được câu chuyện trong tai nghe, tuy không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn báo lại cho Diêm Quân Lệnh biết.

Diêm Quân Lệnh cũng có chút ngạc nhiên, trực tiếp cho Lý Húc đi điều tra quan hệ của Chu Vũ Vi và Lâm Lam. Đồng thời dặn dò Vương Đại bọn họ nhất định pải bảo vệ Lâm Lam thật tốt, không để người của Lỗ Trấn Hải đuổi kịp bọn họ.

Khi chắc chắn Lâm Lam bọn họ không bị đuổi theo, Diêm Quân Lệnh lúc này mới yên tâm. anh đã điều tra rõ về chuyện tối nay, thì ra hiện trường còn có Đồng Thiên Hoa, sự việc so với dự liệu của anh còn rắc rối hơn nhiều.

Nhưng nếu như nắm bắt tốt thời cơ, ngược lại còn có thể chơi họ một vố, dù sao giết người cũng không phải tội nhẹ. Tuy không hạ bệ được bọn họ, nhưng cũng rất có khả năng sẽ làm họ yếu thế đi một phần.

Chỉ là tất cả mọi thứ Diêm Quân Lệnh làm bây giờ dều là hy vọng bánh bao nhỏ nhà mình rút ra, không nhúng tay vào chuyện này nữa, tránh cho Đồng gia biết, để phòng Đồng ra lấy Lâm Lam ra làm mục tiêu công kích anh.

Nhưng hiện giờ Hàn Hinh Nhi vô tình kêu cứu, lại kéo Lâm Lam lần nữa dính vào chuyện này, bây giờ Diêm Quân Lệnh có thể bảo đảm người của Lỗ Trấn hải và Đồng Thiên Hoa không biết Lâm Lam, nhưng sau đó thì phải làm sao đây?

Nếu như bọn họ biết là bánh bao nhỏ cứu Hàn Hinh Nhi, thì sẽ có khả năng vì giết người diệt khẩu sẽ ra tay với Lâm Lam.

“Đồ đáng chết!” Diêm Quân Lệnh chửi thề.

“bây giờ phải làm sao đây? Công chúa Saya dã nói chuyện với bên Tấn thị rồi, Diêm nhị thúc kêu chúng ta tạm thời án binh bất động, hơn nữa thời cơ chưa tới, thế lực của Đồng gia bao phủ cả Bắc Kinh cũng như toàn quốc.” Lý Húc nhỏ giọng nhắc nhở, cậu ta cũng sợ lão đại lo lắng chị dâu sẽ làm hỏng chuyện.

“tôi biết, nhưng chuyện lần này cũng chưa hẳn là chuyện xấu, nếu như tên Đồng đó thật sự có mặt tại hiện trường, cho dù không phải là anh ta tự tay động thủ, cũng có thể nghĩ cách đẩy trách nhiệm, để anh ta tạm thời không quản được bên Tấn thị.” Diêm Quân Lệnh chau mày nói.

“vâng, vậy tôi đi thu thập chứng cứ.” Lý Húc nói xong liền đi làm.

Diêm Quân Lệnh với thân hình cao lớn đứng trong bóng tối dặn dò, “Cho dù thế nào cũng phải bảo vệ cô ấy an toàn.”

Lý Húc tự biết cô ấy này là ai.

Đợi Lý Húc rời đi, Diêm Quân Lệnh lặng lẽ đứng ở chỗ cũ, nghĩ tới vẻ bị thương của cô gái nhỏ, còn nữa dạo này cật lực làm việc tập luyện, mà đau lòng khôn xiết. Rất muốn lập tức ôm người phụ nữ của mình vào lòng, nói với cô ấy tất cả đều là hiểu lầm, nhưng tình hình hiện tại, anh không thể nói gì được.

Trước khi chưa hoàn toàn có thể bảo đảm an toàn cho bánh bao nhỏ, Diêm Quân lệnh chỉ có thể âm thầm bảo vệ cô.

Tất cả nỗi nhớ mong mãnh liệt anh chỉ có thể kiềm chế lại, không để cảm xuacs cá nhân ảnh hưởng tới tình cảm của anh, chỉ hy vọng bánh bao nhỏ sau khi biết chân tướng sự viêc sẽ không hận anh.

Diêm Quân Lệnh thở dài khoác áo khoác, tối này anh vẫn không thể an nhàn rồi.

Miếng đất phía đông thành phố đã tới thời hạn đấu thầu then chốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.