Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 212: Chương 212




Tăng Tuyết nghe xong những lời của Lâm Lam, đã không thể biểu đạt tâm trạng của mình bằng lời nói ngay lúc này.

“Em đứng dậy trước đi, trên đất lạnh, nếu bị ốm thì chết.” Tăng Tuyết hơi bình phục lại tâm trạng rồi đỡ Lâm Lam đứng dậy.

Lâm Lam gật đầu, bây giờ cô cũng không xúc động mãnh liệt như lúc nãy nữa, vịn tay Tăng Tuyết đứng dậy.

“Chị giúp em đi vào trong này xem, em đi gặp bác sỹ một chuyến.” Lâm lam liếc nhìn phòng bệnh, nhẹ giọng nói với Tăng Tuyết. cô sợ bây giờ tâm trạng cô không ổn định, lại làm ba mình đau lòng.

“Ừm.” Tăng Tuyết ừm nhẹ một câu, cô không thể khuyên nhủ Lâm Lam nên tha thứ cho bên nào, cũng không thể bảo với cô là phải đại lượng, nếu là mình bị mẹ ruột bỏ đi ngay lúc đẻ ra, e rằng là cô sẽ căm hận hơn cả Lâm Lam.

Nhất là người mẹ này rõ ràng đã nhận ra Lâm Lam, nhưng vẫn cứ như người dưng, không ngừng bảo Lâm Lam phải giúp đỡ Hàn Hinh Nhi, đứa con gái lớn lên bên cạnh bà ta nhưng lại luôn hãm hại chị em ruột thịt của mình.

Tăng Tuyết nghĩ đến cái là thấy bực mình.

Nhìn Tăng Tuyết đi vào phòng bệnh, Lâm Lam mới đi vào văn phòng của bác sỹ Hà.

“Bác sỹ Hà, vẫn chưa có nguồn thận sao?” Lâm Lam vào cửa cái là hỏi luôn.

“Sự thật thì cũng có vài người hiến thận, nhưng khi xét phối đều không thành công.”

“Dù sao đi chăng nữa, chỉ cần có nguồn thận thích hợp, anh nhất định phải thông báo tôi, dù phải đền bù cũng được.” Lâm Lam dặn dò bác sỹ, sau khi kỳ vọng của mình không ngừng bị phá vỡ, Lâm Lam đã hết niềm tin vào nguồn thận hiến tặng, nếu cứu được ba mình, đối phương dù đẩy giá cao cô cũng chấp nhận.

“Cái này tôi sẽ chú ý, nhưng gần đây nhất định đừng cho ba chị kích động quá, chị cũng biết tình hình của ông ấy rồi.” Bác sỹ Hà một lần nữa nhắc nhở.

Lâm Lam thở nhẹ: “Tôi biết rồi.”

Bước ra khỏi văn phòng bác sỹ. Lâm Lam quay lại phòng bệnh Lâm Phúc Sinh, Tăng Tuyết vừa kể chuyện hài hước vừa đút cơm cho ông ăn, không khí trong phòng tốt hơn lúc nãy rất nhiều.

Lâm lam bước lên cầm qua cái bát trên tay Tăng Tuyết: “Chị không thể nói chuyện hài xong rồi hẵng đút cơm sao, lát làm ba em bị sặc thì phải làm thế nào?”

“Hừ, chị làm sao mà có thể để cho ba mình bị sặc được? Coi thường chị quá.” Tăng Tuyết không cử động mà là lườm Lâm Lam một cái, đồng thời ánh mắt ra hiệu, chỉ sang đĩa hoa quả.

Lâm Lam ngồi xuống, bắt đầu gọt vỏ, sau đó cắt ra từng miếng, cắm vào tăm rồi đưa cho ba mới ăn cơm xong.

Lâm Phúc Sinh nhìn vào con gái, vừa đau lòng vừa bất lực: “Lâm Lam, đều là lỗi của ba...”

“Ba là người bố tốt nhất trên đời này.” Nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của người cha già, hốc mắt Lâm Lam đỏ đậm.

“Lâm Lam, đừng căm hận bà ta... mấy năm nay bà ấy cũng sống khổ, lúc nào cũng nhớ đến con...”

Lâm Lam cắn môi, trong lòng muôn điều tâm tư khó tả, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể gật gật đầu, cô hiểu quá rõ tính cách của ba mình, thà bản thân bị thương chịu thiệt, trong lòng khó chịu hay bê tắc cũng tuyệt đối không làm ủy khuất người khác bên cạnh, dù bao năm nay ông khi nào nhắc đến bất kì một gì có liên quan đến mẹ, nhưng Lâm Lam biết, ông vẫn chưa thật sự bỏ được.

Cũng vì vậy bao nhiêu năm nay ông vẫn cô đơn một mình, đến giờ vẫn chưa được an nhiên. Thậm chí không muốn cô căm hận bà ta, Lâm Lam nhắm mắt chặt lại, tình trạng sức khỏe của ba bây giờ không cho phép chịu xúc động quá mạnh, Lâm Lam không dám chối từ.

“Vâng, con biết rồi.” Lâm Lam hé miệng chấp nhận, tâm trạng khó tả.

Lâm Phúc Sinh sống mũi cay c: “Lâm Lam, ba biết trong lòng con khổ sở, nhưng dù sao đi chăng nữa bà ta là mẹ ruột con, không có tình nuôi ít nhất cũng có ân đẻ.”

“Con hiểu rồi.” Lâm Lam gật đầu, nhưng dừng một lúc rồi cô tiếp tục nói tiếp, “Ba, những điều này con đều hiểu cả, con sẽ nghe lời ba không căm hận bà ta, nhưng con bây giờ thật sự không biết phải làm thế nào để chấp nhận bà ấy, ba cũng đừng miễn cường ép con.”

“Haizzz...” Lâm Phúc Sinh thở dài, không có nói gì thêm nữa, ông biết bảo Lâm Lam làm được đến bước này là quá nhiều rồi, ông mà còn đòi hỏi thêm nữa là hơi quá đáng.

Giữa con người với nhau ngoài mối quan hệ dòng máu huyết thống ra, còn phải có duyên phận và tình phận.

Ở lại với ba đến lúc rất muộn, Lâm Lam và Tăng Tuyết mới rời khỏi bệnh viện.

“Chị về nhà nghỉ ngơi đi, hai ngày nữa về Bắc Kinh. Hàn Hinh Nhi đâu?” đến cửa bệnh viện, Lâm Lam hỏi.

“Không theo đến, chị cũng không biết được trong đầu người đàn bà này đang chứa đựng cái gì nữa, cô ta cứ tiếp tục thế này sớm muộn gì cũng sẽ tự giết bản thân lại còn liên lụy người khác.” Nhắc đến Hàn Hinh Nhi là Tăng Tuyết bực mình.

“Mặc kệ cô ta đi.” Lâm Lam lạnh nhạt nói, duỗi tay vẫy xe taxi.

“Ừm, cũng không quản được, nhưng mà cô ta quả thật là em gái của em?” Tăng Tuyết đến tận bây giờ vẫn có chút chưa chấp nhận được sự thật này

Lâm Lam gật đầu, bản thân cô cũng thấy ngại ngùng chưa quen.

“Thôi, không nhắc đến cô ta nữa, chúng ta ngày mai về Bắc Kinh, buổi chiều em còn có một show diễn nữa.” Tăng Tuyết không quan tâm đến mấy việc rắc rối của Hàn Hinh Nhi, bây giờ công việc là trên hết.

“Em biết, em sẽ tự mình đi, chị đã gần hai tuần chưa về đến nhà rồi, nghỉ ngơi trước đi.” Lâm Lam không muốn Tăng Tuyết đi theo mình mà quá mệt.

“Có gì đâu mà cần nghỉ chứ? Với lại em cũng biết, bây giờ chỉ cần chị về nhà cái là họ đã bắt đầu ép chị cưới chồng, ở lại cũng chả có gì hay ho, ngày mai chúng ta đi luôn, lái luôn chiếc polo của em, như vậy sẽ rất tiện.” Tăng Tuyết nhắc nhở.

“Ok.”

Xác định mai về Bắc Kinh, Lâm Lam và Tăng Tuyết lên taxi. Sau khi đưa Tăng Tuyết về đến nhà xong, Lâm Lam mới bảo tài xế đi đến Đỉnh Thịnh Quốc Tế. Mới đi được không đến hai tuần, nhưng lại cảm giác đã dài đằng đẵng như một thế kỷ.

Xe đang tiến gần Đỉnh Thịnh, tâm trạng của Lâm Lam càng phức tạp. Tự dưng có cảm giác hoảng hốt không tên, khóe môi hằn lên một tia khổ sở. Đợi lần sau cô không biết còn có cơ hội về lại đây không, hoặc về đây cũng là vì việc phải ly hôn với người đàn ông đó.

Nghĩ đến hai từ ly hôn, Lâm Lam chợt sững sờ, trong lòng dường như bị người khác dùng kim đâm vào, nhói đau vô cùng.

Trong chiếc xe đang đi theo đằng sau Lâm Lam, Vương Đại và Lộ Tam vừa đi theo vừa báo cáo tình hình cho Diêm Quân Lệnh: “Ông chủ, phu nhân sắp về đến nhà.”

“Ừm.” điện thoại bên kia ừm nhẹ một câu liền không nói thêm gì, anh đang đứng ở ban công nhìn vào phía cổng.

Lâm Lam bước xuống taxi bước đến cổng biệt thự, đứng một lúc rất lâu rồi mới chịu ấn chuông.

Chú Trương nhanh chóng chạy ra mở cửa, tựa hồ như đã biết sớm cô sẽ về, bắt đầu thúc giục: “Phu nhân, mau vào đây, bên ngoài rét, tiểu Vương đang làm cơm, phu nhân vào nhà uống ngụm canh nóng làm ấm lại người trước nhé.”

“Dạ, cảm ơn chú Trương.” Lâm Lam hơi ngớ người, rồi đi theo chú Trương vào, tiểu Vượng Tài đã một phát xông tới, Lâm Lam vội vàng ngồi xổm khom lưng xuống bế lên con bé cún này.

“GÂU GÂU GÂU...”

Đã rất lâu không nhìn thấy mặt chủ nhân của mình, Vượng Tài nhảy tưng tưng trong lòng Lâm Lam một cách kích động phấn khởi, chốc chốc sủa lên một tiếng, Lâm Lam vừa cúi đầu xuống, con cún này đang chuẩn bị thò lưỡi ra liếm.

Người đàn ông đang đứng ở trên tấng 3 lập tức nheo mày lại khi nhìn thấy màn cảnh này, anh đã nhẫn nhịn được cơn xúc động chạy xuống giằng con Vượng Tài này ra một bên, tiếp tục lẳng lặng chịu đựng.

May là trong lúc Vượng Tài sắp hôn lên, Lâm Lam nghiêng người nè tránh, tiểu Lam vốn dĩ mặt mũi buồn bã nhưng giờ lại ánh lên một nụ cười đã lâu không gặp, xoa xoa cái đầu của tiểu Vượng Tài, “Bé này, chơi trò lưu manh với ai đấy? Nhìn kỹ đi nhé, chị không phải là ông Diêm kia, lần sau nhớ chỉ chơi trò này với ông kia.”

“Khụ khụ... khụ...” Chú Tương cứ tưởng Lâm Lam sẽ dạy bảo lại tiểu Vượng Tài, ai ngờ nói đến câu cuối thì sai lệch hết cả chủ đề, chẳng lẽ Vượng Tài nên chơi trò lưu manh với thiếu gia??

“Hè hè.” Nghe thấy tiếng ho khụ của chú Trương, Lâm Lam chợt ý thức được mình vừa nói ra những gì, cười hè cho đỡ ngượng, lại nghĩ đến quan hệ của mình với Diêm Quân Lệnh bây giờ, sắc mặt chợt chìm xuống, thả bé Vượng Tài xuống, “Chú Trương, Thím Vương đang ở đâu?”

“Đang ở bếp.” chú Trương nhìn sắc mặt phu nhân có vẻ không ổn, cũng không biết được mình có làm sai việc gì không liền nhanh chóng trả lời.

Lâm Lam gật đầu, nhấc chân đi đến phòng cô chưa vào đến nơi đã ngửi được mùi thơm của thức ăn rồi. Thím Vương vừa khéo đã nhìn thấy cô, chỉ chỉ bàn ăn: “Tiểu Lam, cháu về rồi à. Mau ngồi đi, cơm rau sắp xong rồi, đều là mấy món cháu và ông chủ thích ăn.”

“Cái gì? Anh... anh ta cũng đang ở đây?”

Trong lòng Lâm Lam từ dưng hoảng loạn lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.