Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 213: Chương 213




“Đúng rồi, ông chủ hôm qua đã về rồi.” thím Vương vừa đun canh vừa nói.

Lâm Lam ngớ người: “Hôm qua đã về rồi?”

“Đúng rồi đó, chính ông chủ dặn làm nhưng món cháu thích.” Thím Vương đang bận nấu ăn nên cũng không suy nghĩ nhiều, nhanh lẹ trả lời.

“Au.” Lâm Lam au một tiếng, không hỏi thêm gì nữa, sợ thím Vương khởi nghi lo lắng cho cô.

Nhưng nhìn lại một vòng phòng khách, Lâm Lam không thấy hình bóng Diêm Quân Lệnh, anh ấy đâu? Không muốn gặp mặt mình chăng?

Trong lúc Lâm Lam đang tự ý suy đoán, trên cầu thang đã vọng vang tiếng bước chân, Lâm Lam hạ ý thức nhìn sang, vừa khéo đối mặt với người đàn ông đang đi xuống.

Áo len màu trắng nhẹ, cổ chữ V, quần dài xanh nhạt, ung hoa nhu nhã, vẫn là ngũ quan cứng cỏi kèm một bộ tóc ngắn gọn, nhưng có vẻ tóc anh ta đã dài thêm một chút so với trước.

Lâm Lam gần như mất hồn nhìn vào khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông này, chỉ hơn một tuần không gặp, phảng phất lại có cảm giác hơn cả thế kỷ. Nhưng rất nhanh Lâm Lam đã thu lại ánh nhìn của mình, nghĩ lại những gì anh đã làm và vụ bê bối với công chúa Saya trong thời gian này.

Tất cả những việc này đều khiến Lâm Lam không biết nên cư xử như nào với Diêm Quân Lệnh bây giờ.

“Tiểu Lam đứng đơ người đấy làm gì? Mau chuẩn bị ăn cơm thôi.” Thím Vương thấy Lâm Lam đang ngẩn ngơ, nhẹ tiếng thúc giục.

Lâm Lam tỉnh người lại: “Để cháu giúp thím.” Nói xong Lâm Lam chạy vào bếp, cùng thím Vương bê món ăn lên bàn.

Diêm Quân Lệnh một tay cắm vào túi quần nhìn người con gái đang cố tình tỏ vẻ bận rộn ở trong bếp, có một cảm giác mang mác không tên. Anh cũng không vào căng tin, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn.

Bày xong món, Lâm Lam cố tình không ngẩng đầu trực tiếp ngồi vào bàn ăn. Thím Vương nghi hoặc nhìn hai người, sau đó thúc giục Diêm Quân Lệnh mau ra ăn cơm.

Diêm Quân Lệnh không nói gì, đi vào bàn ăn ngồi xuống: “Ăn cơm xong, anh có việc muốn nói với em.”

“Oh.” Lâm Lam oh một tiếng, nhưng trong lòng co giật lại, cuối cùng cũng phải đi đến bước đó hay sao? Lâm Lam vốn dĩ đang trầm mặc giờ còn im lặng hơn, lẳng lặng cúi đầu ăn đồ, không nói thêm câu nào.

Thím Vương có chút kì quặc, nhưng vì Diêm Quân Lệnh đang ở đó nên cũng không dám hỏi nhiều.

Ăn xong bữa cơm vô cùng nặng nề, Lâm Lam quay lại phòng ngủ, tắm rửa thay một bộ váy dài đơn điệu, mới bắt đầu sấy tóc khô thì Diêm Quân Lệnh đã đẩy cửa đi vào.

Lâm Lam hạ ý thức né tránh dịch sang một bên, sắc mặt Diêm Quân Lệnh có chút khó coi: “Sợ anh?”

“Sợ?” Lâm Lam lắc lắc đầu, nghĩ lại thì cô cũng không phải là sợ, chẳng qua chưa biết phải đối mặt thế nào mà thôi.

“Nếu không sợ thì em né tránh làm gì?” giọng điệu Diêm Quân Lệnh kèm theo bất mãn.

“Em không tránh.” Lâm Lam cứng đầu trả lời, nhưng cũng không biết nên giải thích hành vi lúc nãy của mình như nào, dừng một lúc rồi nói: “Anh muốn nói với em về chuyện gì?”

“Em hy vọng anh nói gì với em?” Diêm Quân Lệnh nhìn vào Lâm Lam hỏi.

Lâm Lam dường như không cảm nhận được kỳ vọng mãnh liệt trong ánh mắt của người đàn ông này, bình tĩnh đến mức máu lạnh, nói: “Anh muốn ly hôn em không có ý kiến gì, tài sản của anh em không lấy một xu nào, cho em Vượng Tài là được. Tiền khám trị mà anh trả cho ba em trước đây em sẽ trả góp cho anh. Nếu anh không thích, hôm nay em có thể thu dọn đồ đạc rồi chuyển đi.”

Diêm Quân Lệnh nghe từng từ một từ trong miệng Lâm Lam nói ra, người đàn ông luôn có lòng kiên nhẫn rất tốt giờ cũng đã bị những lời của Lâm Lam chọc giận đến mức đau dạ dày, anh chỉ muốn lập tức chạy lên bóp chết ngay người đàn bà chết tiệt này.

Gắng sức kiểm chế phần xúc động đó lại, Diêm Quân Lệnh chỉ tiếp tục lẳng lặng nhìn vào Lâm Lam, cho đêm khi Lâm Lam cảm thấy phát sợ.

Một lúc sau, Lâm lam cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa đành hỏi, “Anh... anh còn vấn đề gì nữa không?”

Diêm Quân Lệnh không nói gì, chỉ đứng im tại chỗ, ngay lúc Lâm Lam có chút bất an thậm chí là hoảng sợ, Diêm Quân Lệnh chợt quay người ra ngoài phòng, rầm một tiếng đóng lại cửa, không một lúc lâu, trong sân đã vang lên tiếng động cơ của ô tô.

Lâm Lam liền cảm thấy trên người bỗng nhẹ bẫng, đôi chân mềm nhũn ngồi bẹt trên đất. Ngay lúc đó, cô tưởng người đàn ông đấy sẽ chạy lên bóp chết mình.

Sự thật thì cũng đúng là như thế, Diêm Quân Lệnh gắng sức kiềm chế cơn xúc động của mình, nhưng càng về sau càng khó kiểm soát tâm trạng kịch liệt đó, mắt đỏ au rời khỏi chỗ này, anh chỉ sợ nếu ở lại thêm nửa phút nữa sẽ không nhẫn nhịn được chạy đến xiết cổ Lâm Lam. Sao cô ta có thể nói hai từ ly hôn nhẹ nhàng như vậy?

Cô đàn bà chết tiệt!

Tốc độ xe chạy nhanh đến mức khác thường, người đàn ông luôn bình tĩnh ôn dung này hoàn toàn không thể kiềm chế lại tâm trạng của mình trong giây phút này, đạp mạnh vào chân ga, trong đầu anh đang quay mòng mòng những lời tuyệt tình của người cô gái đó.

Cô không hỏi lý do, không biện minh chân giả, thì đã dứt khoát thản nhiên muốn ly hôn với anh một cách không để lại đường lui nào, thậm chí không hề muốn động chạm đến một chút tài sản của anh, cô muốn vạch ranh giới quan hệ với mình, phan chia rõ từng tí một hay sao?

Hay là trong lòng cô Diêm Quân Lệnh này còn không bằng một con chó? Những gì anh đã làm cho cô giờ cô này đều quên hết sạch rồi hay sao?

Cái cảm giác mình đang nuôi một con bạch nhãn lang đang vô cùng mãnh liệt.

Nhưng Diêm Quân Lệnh lại phát hiện: anh thật sự không có cách gì đối với nha đầu này!

Nhạc chuông điện thoại đang không ngừng reo lên, Diêm Quân Lệnh tưởng là Lâm Lam gọi đến, cố tình không nghe. Nhưng khi reo lên lần thứ ba, cuối cùng Diêm Quân Lệnh vẫn phải nhục nhã lái chậm lại xe, nhưng sau khi cầm điện thoại lên lại phát hiện người gọi là Lý Húc.

Sắc mặt Diêm Quân Lệnh ngay lập tức khó coi đi, giọng điệu cũng lạnh lùng đến mức khác thường: “Có việc gì, nói.”

Lý Húc có chút ngớ người, nhưng cậu ta vẫn phải cẩn thận báo cáo: “Kết quả đã ra, Hàn Hinh Nhi là em gái khác cha cùng mẹ của chị dâu nhỏ. Chu Vũ Vy chính là người đàn bà đã bỏ chị dâu nhỏ và bác Lâm năm đó, trước đây cũng từng làm người mẫu, và thậm chí có một thời sắp ngoi lên được cấp bậc siêu mẫu, nhưng về sau không biết vì chuyện gì bà lại bỗng dưng im hơi lặng tiếng, còn về sau nữa chính là sinh ra chị dâu nhỏ với bác Lâm, nhưng lại rất nhanh lại vào làm dâu nhà họ Hàn.

Nói xong những việc này Lý Húc cũng có chút cảm thán, chị dâu nhỏ nhà mình gặp phải một bà mẹ như vậy quả thật là bất hạnh.

“Ừm.” Nghe thấy tin này, Diêm Quân Lệnh trầm giọng ừm một tiếng.

Lý Húc cũng cảm nhận được rõ tâm trạng của lão đại không tốt, nhưng vẫn phải gắng sức tiếp tục báo cáo, “Hôm nay chị dâu nhỏ gặp phải Chu Vũ Vy trong phòng bệnh bác Lâm, nhưng có vẻ đã xảy ra tranh chấp, còn chuyện về sau nữa là chị dâu nhỏ đã ngồi rất lâu ở bên ngoài phòng bệnh bác lâm, em e là chị dâu nhỏ chắc đã biết được sự thật rồi.”

“Cái gì?” Tâm trạng Diêm Quân Lệnh lần này cuối cùng cũng có động tĩnh.

“Chị dâu nhỏ chắc đã biết được Chu Vũ Vy là mẹ ruột của mình rồi.” Lý Húc ngắn gọn lặp lại một lần.

“Chết tiệt!” Diêm Quân Lệnh hiểu rõ hơn ai về mức độ khao khát tình yêu thương từ mẹ của Lâm Lam, nhưng lần nào cô cũng phải không ngừng thất vọng cho đến khi tuyệt vọng. Vậy nên, không khó tưởng tượng sự đả kích sau khi Lâm Lam biết được sự thật mà cô đã phải gánh chịu, cộng thêm tình hình của hai người gần đây, cô giờ có nói ra những lời cực đoan cũng là có lý do.

Nhưng anh lại không an ủi vợ mình, còn bỏ nhà đi trong tâm trạng tức giận. Thật không biết là mình làm thế nào bây giờ, nha đầu đó đang nghĩ linh tinh gì đây.

Diêm Quân Lệnh càng nghĩ càng lo lắng, quay đầu xe phóng về biệt thự.

Biệt thự.

Lâm Lam đang ngồi bệt dưới đất, nghe thấy tiếng bước chân xa dần, trong lòng đau đớn đến mức không thể tự chủ. Cô ngẩn ngơ ngồi dưới đất, cũng không đứng dậy, cảm giác bất lực khổng lồ đó đang không ngừng chiếm đoạt tư duy của cô.

Cô không hiểu ý ra đi của người đàn ông đó, cũng không biết được hai người rốt cuộc phải làm như nào? Cô cũng không biết tương lai sẽ phải ra sao nữa.

Rõ ràng lúc nhận giấy chứng nhận hôn nhân là mơ mơ màng màng, tại sao hôn nhân này đi đến chương kết thúc rồi lại phải đau khổ như vậy. thậm chí không có nhẫn cưới, không có hôn lễ, ngay cả những lời tỏ tình như anh yêu em cũng chỉ hoàn thành vào lúc hai người đang ở trên giường.

Bỗng nhớ lại những lời văn của các chuyên gia tình cảm: “Khi người đàn ông ở trên giường, lời gì đều có thể nói được ra.” Cho nên anh ấy cũng là người như vậy hay sao?

“Hà hà...” lúc buổi sáng biết được Chu Vũ Vy chính là người mẹ đã bỏ mình khi mới lọt lòng, Lâm Lam đã tưởng cuộc đời này sẽ không còn chuyện gì có thể đau khổ hơn nữa, bây giờ cô mới biết, so với những việc đó, việc tự miệng nói ra hai từ ly hôn mới là việc đau đớn nhất.

Đau đớn hơn cô tưởng tượng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.