Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 214: Chương 214




Nước mắt quay tròn trong hốc mắt Lâm Lam, nhưng vẫn ngoan cố không chịu rơi xuống.

Thím Vương lên nhà đưa hoa quả cho Lâm Lam, gõ cửa không thấy động tĩnh gì, lo lắng nên đẩy cửa thì đã thấy Lâm Lam đang ngồi dưới đất, hoảng loạn để đĩa hoa quả sang một bên, vội vàng bước lên: “Tiểu Lam cháu sao thế? Sao lại ngồi dưới đất thế này? Ông chủ đâu?”

“Cháu không sao.” Trên miệng Lâm Lam vẫn nói không sao, nhưng đôi mắt đỏ đậm, hai chân tê dại không đứng lên được.

Thím Vương nhanh chóng đỡ Lâm Lam lên: “Đây, cẩn thận ngồi xuống, cháu này, có phải lại cãi nhau với ông chủ rồi? Thanh niên cãi nhau là chuyện bình thường, cháu đừng buồn quá, có thể đến mai hai người lại làm lành thôi mà.”

Lâm Lam không nói gì, nhưng trong lòng khổ sở nghĩ, mai sẽ làm lành ư? E là sẽ không rồi.

“Thím Vương, cháu không sao, thím đi nghỉ đi.” Lâm Lam thở dài trong lòng, gắng sức kiểm chế lại tâm trạng rồi nói với thím Vương.

“Nha đầu này đúng là hay tâm sự nặng, lúc nào cũng để việc trong lòng, cứ như thế này sẽ bị ốm đó.” Thím Vương vẫn không yên tâm, lẩm bẩm nói.

“Cháu không sao thật.” Lâm Lam lại lặp lại lần nữa, nhìn vào ánh mắt lo lắng của thím Vương, nhẹ giọng an ủi: “Thím Vương, không sao đâu, cháu giờ chỉ muốn một mình một lúc thôi.”

“Thế... được rồi.” thím Vương than thở, đi ra cửa rồi vẫn không thấy yên tâm, nghĩ một lúc liền xuống nhà bế con Vượng Tài lên.

Lâm Lam ngồi một lúc lâu lại nghe thấy bên cửa có động tĩnh, hé miệng định nói gì, thì thấy tiểu Vượng Tài lén lút thập thò cái đầu chui vào cửa, Lâm Lam hơi ngớ người, liền vẫy vẫy tay.

Vượng Tài nhìn vậy dường như nhận được đại xá, viu một phát đã chạy vào đây. Chạy đến chỗ chân Lâm Lam, nhảy tung tăng, quay tròn vô cùng phấn khởi, chốc chốc lại dùng hai chân kê vào đùi của Lâm Lam rồi lại nhảy xuống, quay xung quanh Lâm Lam mà sủa gâu gâu.

Tóm lại bạn Vượng Tài của chúng ta lần đầu tiền được cho lên nhà nên không hề có cảm nhận được tâm trạng bi thương của Lâm Lam bây giờ, cậu đang vô cùng hưng phấn, sau đó cậu trực tiếp nhảy vào trong lòng Lâm Lam, đôi mắt đen bóng vừa tròn vừa to đó nhìn chằm chằm vào Lâm Lam.

Lâm Lam xòe tay ôm bé cún vào lòng, xoa xoa cái đầu có lông xù xà xù xì này, “Tiểu Vượng Tài, sao em lại chạy lên đây, không sợ bạo quân trong nhà này đòn cho em một trận sao?”

Nhắc đến bạo quân, trong lòng Lâm Lam rùng mình, nghĩ đến việc Diêm Quân Lệnh đạp cửa bỏ đi, không biết người đàn ông này đang giận gì, là vì cô nói ly hôn trước sao? Ai bảo anh không chịu ngả bài trước.

“GÂU GÂU GÂU...” trong lúc Lâm Lam chuẩn bị chìm sâu vào tâm trạng của mình, tiểu Vượng Tài đột nhiên sủa gâu lên, khiến Lâm Lam một lần nữa quay về thực trạng.

Thở phào một hơi, nhìn vào Vượng Tài trong lòng mình: “Bé cún, mai đi theo chị nhé, chị biết bé rất thích chú Trương và thím Vương. Cũng rất thích... anh ấy, nhưng chỗ này không còn là nhà của chúng ta nữa, chung quy chúng ta vẫn phải đi thôi.”

“GÂU GÂU...”

Tiểu Vượng Tài nghe không hiểu lời của Lâm Lam, chỉ gâu gâu sủa hai tiếng, như đang trả lời Lâm Lam. Lâm Lam cười khổ sở: “Bé sủa coi như bé đã đồng ý”

“GÂU GÂU GÂU...” tiểu Vượng Tài lại sủa thêm vài tiếng, Lâm Lam không nhịn được cười, mình đang nói chuyện gì với một con chó đây? Nhưng có vẻ có một số việc Lâm Lam cũng chỉ có thể nói với một con chó.

“Vượng Tài, sau này đi theo chị rồi, có thể bé sẽ không ăn được thức ăn nhập khẩu cho chó nữa, đến lúc đó không biết bé còn quen không? Không thì chúng ta thương lượng chút đi, bé ăn loại phổ thông trước, đợi chị có tiền rồi thì đổi hàng nhập khẩu sau có được không? Nói thực ra, lương thực chó nhập khẩu cũng không tốt như vậy đâu, còn đắt kinh người, có thể còn không thích hợp chó nội địa, với lại chị cảm thấy mấy loại mười mấy tệ cũng khá ngon mà.” Lâm Lam lẩm bẩm. Chốc chốc nhìn vào tiểu Vượng Tài, lời đề nghị chân thành như là bản thân cô đã từng ăn rồi.

“GÂU GÂU...” tiểu Vượng Tài hiển nhiên vẫn chưa hiểu được ý của chủ nhân là gì, mà còn sủa thêm hai tiếng rất phấn khởi.

Lâm Lam bị chọc cười: “Bé sủa tức là bé đã đồng ý rồi nhé, haizzz, vẫn là Vượng Tài nhà mình ngoan nhất, biết co biết duỗi.”

Nói xong Lâm Lam xoa đầu của Vượng Tài, chơi tiếp với bé cún này. Diêm Vượng Tài nhìn vậy càng phấn khởi lên, hoàn toàn không ý thức được nó đang bị kéo lên thuyền giặc rồi.

Diêm Quân Lệnh vội vàng quay lại biệt thự như lửa cháy đến chân, đỗ xe xong liền lập tức lên lầu, đang chuẩn bị đẩy cửa đi vào thì gặp cảnh một cô gái đang lẩm bà lẩm bẩm với một con chó, còn tỏ vẻ chân ý thật lòng.

Hàng mày tuấn mỹ đó nheo lại, anh không có đi vào, chỉ lẳng lặng nghe Lâm Lam nói chuyện với Vượng Tài, còn muốn mang Vượng Tài đi, lừa Vượng Tài về sau nên ăn thức ăn chó bình thường, quả thật là khiến anh cảm thấy được mở tầm mắt.

Diêm Quân Lệnh vừa tức vừa buồn cười, thật sự muốn chạy lên đòn cho bánh bao ngốc này một trận, cô muốn rời bỏ mình gấp gáp thế sao, ngay cả việc sau này ăn gì cũng đã tính toán trước rồi, nhưng lại không hề lo nghĩ cho mình?

“Vượng Tài, cún thử nói xem, nếu mai sau cún nhớ người đàn ông đó rồi thì phải làm thế nào nhỉ? Không thì để chị lấy trộm vài chiếc áo của anh ta cho cún nhé, như vậy khi cún nhớ đến anh ấy thì chị có thể mang cho cún ngửi cho đỡ nhớ! Nhưng mà chắc anh ta sẽ không nhớ đến cún đâu, người đàn ông đó chán ghét và sợ cún lắm, có khi cún đi cái là anh ta sẽ vui mừng đến mức bắn pháo hoa để chúc mừng...” Lâm Lam nói với Vượng Tài, nhưng bản thân cô lại không tự chủ thấy tủi thân.

Đúng vậy, nếu họ thật sự ly hôn, anh ấy sẽ nhớ đến mình không? Hay là sẽ như vứt chiếc áo cũ đi hoàn toàn quên mất mình, sau đó chuyên tâm đi yêu và ở bên công chúa Saya?

“Đồ ngốc, không được buồn, cùng nhất mai sau chị sẽ tìm một ông bố đẹp trai khác cho cún, cóc ba cản khó tìm. Nhưng đàn ông hai chân nơi nào cũng có, tìm một người đẹp trai hơn anh ta chắc sẽ không khó đâu, cún thấy thế nào?” Lâm Lam nói xong khuôn mắt lại in đỏ đậm thêm, bóng nước trong mắt đang lờ lững, nhưng ngữ điệu lại cố làm ra vẻ nhẹ nhàng.

Diêm Quân Lệnh đứng ở ngoài cửa, ban đầu anh còn thương xót cho người đàn bà ngu ngốc này, nhưng nghe thấy câu này sắc mặt anh chợt u ám xuống. Hai người còn chưa đi đâu đến đâu mà bánh bao ngốc này đã nghĩ đến chuyện tìm một đàn ông khác, tìm một ông bố đẹp trai cho Vượng Tài? Người đàn bà này quên mất Vượng Tài họ Diêm hay sao?

Cộc cộc cộc... ( tiếng gỗ cửa)

Trong lúc Lâm Lam đang một mình lẩm bẩm, Diêm Quân Lệnh không còn nhẫn nhịn được việc cằn nhằn của người con gái này nữa, đưa tay gõ cửa.

“Thím Vương. Sao rồi?” Lâm Lam tưởng là thím Vương lên để tìm Vượng Tài.

Diêm Quân Lệnh không nói gì, trực tiếp đẩy cửa vào trong.

“Thím Vương, Vượng Tài không phải cố tình... a... anh... sao anh lại về rồi?” Lâm Lam nói đến một nửa đã đối mặt với ánh mắt lạnh giá của Diêm Quân Lệnh, người cô rùng mình, ôm Vượng Tài vào lòng, cô biết Diêm Quân Lệnh sợ và chán ghét Vượng Tài, còn quy định cho thím Vương không cho Vượng Tài lên lầu, liền lập tức hồi hộp ôm Vượng Tài lùi lại.

Nhưng bạn Vượng Tài lại không hề nhận ra điều gì cả, nhìn thấy Diêm Quân Lệnh như nhìn thấy thức ăn chó, không ngừng sủa một cách hưng phấn, quằn quại thoát ra khỏi lòng cô, xông đến trên đùi Diêm Quân Lệnh.

“GÂU GÂU GÂU...” sau khi thoát khỏi sự kiểm soát của Lâm Lam, Diêm Vượng Tài lập tức chạy quay vòng tròn Diêm Quân Lệnh như muốn được lấy lòng, chốc chốc sủa lên một tiếng, như đang gắng sức để lôi kéo được sự chú ý của người đàn ông này.

Lâm Lam chỉ thấy sỉ nhục che mặt, sao mình lại nuôi một con chó ngu xuẩn như vậy chứ? Tại sao!

“Xin lỗi, em bế nó xuống ngay đây.” Lâm Lam biết Diêm Quân Lệnh ghét chó, cộng thêm quan hệ của hai người đang căng thẳng, cô rất sợ Diêm Quân Lệnh sẽ đá tung Vượng Tài lên vì bực mình quá mức, cô không kịp đi dép đã vội vã nhảy xuống sô pha, nhanh lẹ bế Vượng Tài lên.

Diêm Quân Lệnh nhìn bộ mặt lo lắng của bánh bao nhỏ dành cho Vượng Tài, sắc mặt khó coi hơn, cả đời anh chưa bao giờ lại hâm mộ và ghen tị với một con chó như bây giờ, cha bố nhà nó còn là một con Teddy cơ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.