Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 215: Chương 215




Lâm Lam gần như là đang chạy, bế theo Vượng Tài xuống lầu, giày cũng không buồn mang.

Diêm Quân Lệnh cũng ra ngoài theo, nhìn thấy dáng vẻ đó của cô gái nhỏ thì tức điên cả đầu, nhưng khi đưa ánh mắt xuống nhìn thấy đôi chân trần, làn da trắng bệch, ngón chân mềm mại như ngọc minh châu, anh thở dài rồi bước nhanh tới.

“Anh muốn làm gì?” Lâm Lam để Vượng Tài vào chuồng, đảm bảo nó không đi lung tung, vừa quay người lại, nào ngờ khi nhìn thấy anh đang đi xuống với sắc mặt u ám, cô vội vàng chắn trước chuồng chó.

Diêm Quân Lệnh thật sự cảm thấy bị người phụ nữ của mình làm cho tức chết, vươn cánh tay dài ra để bế Lâm Lam lên.

“Diêm Quân Lệnh anh muốn làm gì hả? Vượng Tài chỉ là một chú cún thôi mà!”

Lâm Lam bị dọa cho thất thần, cứ nghĩ rằng Diêm Quân Lệnh sẽ làm chuyện không hay với Vượng Tài.

“Em nên lo cho bản thân mình trước đi.” Diêm Quân Lệnh bế Lâm Lam bước thật nhanh lên lầu, hoàn toàn không hề để ý đến tiếng sủa của Diêm Vượng Tài.

Lâm Lam gắt lên: “Diêm Quân Lệnh anh muốn làm gì?”

“Lên lầu đi ngủ.” Giọng nói bá đạo của hắn, mang theo sự ép buộc, dường như những lời trước đó của Lâm Lam đều là nói nhảm, nhưng giọng điệu của hắn vẫn y như trước khi họ cãi nhau vậy.

Lâm Lam hơi ngẩn ra, rốt cuộc thì anh ấy có ý gì chứ?

Cô vùng vẫy muốn thoát ra khỏi lòng hắn, nhưng lại bị một cánh tay giữ chặt, đối mặt với vẻ tuấn tú của người đàn ông đang kìm nén cơn phẫn nộ, tim Lâm Lam như run lên: “Diêm Quân Lệnh, anh mau thả tôi xuống!”

“Rồi sao? Để em đi bế một con chó sao? Còn dám nói những lời vô tâm đó?” Diêm Quân Lệnh vừa đi vừa hỏi.

Lâm Lam tức điên, cô không biết hiện giờ Diêm Quân Lệnh rốt cuộc có ý gì. Là do cãi nhau với công chúa Saya nên đến tìm cô nhận sự an ủi hay nghĩ cô là loại phụ nữ có thể chấp nhận người đàn ông của mình vừa có người tình bên ngoài lại muốn có được cả vợ nữa? Nằm mơ!

“Diêm Quân Lệnh, tôi không cần biết anh đang muốn chơi trò gì, nhưng tôi nói cho anh biết, nếu anh đã ở bên công chúa Saya thì đừng coi tôi là chim yến nấp phía sau anh, cuộc hôn nhân này dù anh muốn hay không cũng phải chấm dứt, nếu như anh dám cưỡng ép tôi, tôi sẽ kiện anh bạo lực hôn nhân!” Lâm Lam cương quyết cảnh báo.

Trong lòng đau đớn muôn phần, nhưng về chuyện phân ly này, Lâm Lam không cho phép bản thân nhún nhường, đặc biệt là không cho phép Diêm Quân Lệnh dẫm đạp lên lòng tự trọng của mình.

Cho dù là giới giải trí hay là giới người mẫu đều là một vòng tròn đầy cám dỗ, Diêm Quân Lệnh lại ở tầng lớp cao nhất, nếu như tình cảm và thân thể của mình mà cô cũng không điều khiển được thì Lâm Lam không dám tưởng tượng cuộc sống hôn nhân sau này của họ.

Quá nhiều vết xe đổ trong vòng tròn này, Lâm Lam không thể có quá nhiều mộng tưởng.

“Nói xem em còn muốn làm gì?” Tức đến phát cười, Diêm Quân Lệnh nhìn vào “bánh bao nhỏ” trong lòng mình hỏi.

Lâm Lam không rõ rốt cuộc Diêm Quân Lệnh đang có ý gì, cô hết sức cảnh giác với anh.

Diêm Quân Lệnh thở dài, cúi đầu xuống hôn cô gái nhỏ đang nhe nanh múa vuốt, kết quả lại bị Lâm Lam đoán được né ra. Thật không may Diêm Quân Lệnh không phải người thất bại một lần liền bỏ cuộc, anh ôm lấy Lâm Lam bế cô lên giường, không cô kịp phản kháng, liền nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, đặt môi lên lần nữa.

Bị hôn một cách mãnh liệt, Lâm Lam cố tỏ ra kiên cường đến nỗi mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào Diêm Quân Lệnh. Mặc dù mùi vị quen thuộc này khiến cô không thể kháng cự, nhưng cảm giác bị sỉ nhục trong lòng khiến cô khó mà chấp nhận nụ hôn bất chợt của anh.

“Em giận đến vậy sao?” Khóe mắt đỏ hoe của cô khiến anh khó chịu. Diêm Quân Lệnh buông cô ra, nhẹ nhàng hỏi.

“Rốt cuộc anh muốn như thế nào? Tôi cũng đã nói rất rõ ràng, anh chấp nhận hay...”

“Anh không chấp nhận.” Diêm Quân Lâm không đợi đến khi Lâm Lam nói hết câu, liền ngắt lời cô.

Lâm Lam lặng người, nhìn khuôn mặt của người đàn ông, không biết nên đáp lại như thế nào.

“Anh sẽ không ly hôn, cũng không dự định sống riêng, còn số tiền em nợ anh, hoặc là trả hết trong một lần, hoặc em nợ nó cả đời, hiểu không?” Diêm Quân Lệnh kề sát Lâm Lam, nói một cách rành mạch.

Sắc mặt Lâm Lam bỗng trở lên trắng bệch, cô không thể hiểu được rốt cuộc Diêm Quân Lệnh muốn làm gì?

“Tôi không hiểu.” Nhìn chằm chằm Diêm Quân Lệnh một hồi, Lâm Lam lên tiếng.

“Em sẽ hiểu ngay thôi.” Nói xong Diêm Quân Lệnh một tay đặt lên vai của Lâm Lam, một tay ôm chặt eo lại lần nữa hôn cô.

Lâm Lam ra sức né tránh, trong đầu chỉ nghĩ tới việc Diêm Quân Lệnh liên tục bảo vệ cho công chúa Saya, cô còn mới biết tin tức mờ ám liên quan đến việc anh cùng công chúa Saya ở bên nhau mười mấy tiếng, còn việc sau khi cô bỏ đi anh cũng chưa từng cho người đi tìm.

Tất cả đều trở thành cái gai trong lòng cô, khiến cô không bằng lòng để anh dễ dàng đạt được mục đích.

Vì Lâm Lam cảm thấy đó không phải là hôn, mà là sự sỉ nhục.

“Bánh bao nhỏ, em phải tin anh.” Cảm nhận được sự kháng cự của cô gái, Diêm Quân Lệnh vừa hôn vừa trầm giọng giải thích với cô. Cho dù là lúc còn nhỏ hay sau khi trưởng thành, Diêm Quân Lệnh hiếm khi giải thích việc làm của mình với người bên cạnh, ngay cả đối với cha mình cũng không ngoại lệ, nhưng bây giờ anh lại đang giải thích với người phụ nữ đang giận dữ ngay dưới mình, lại còn là lúc bị đối phương nói những lời tuyệt tình.

Lâm Lam ngẩn ra, nhưng không thể giấu được nụ cười cay đắng, cô phải tin anh thế nào đây?

“Ngoan, trong mấy ngày này em cứ ở chỗ đã thuê, đừng có cùng Tăng Tuyết đi lung tung, cũng đừng dính líu đến Hàn Hinh Nhi nữa, đợi mọi chuyện qua đi anh sẽ giải thích cho em nghe.” Diêm Quân Lâm nhìn vào ánh mắt mơ hồ của cô gái nhỏ, nói lại lần nữa.

“Giải thích cái gì chứ?” Lâm Lam hỏi lại theo bản năng, nhưng Diêm Quân Lệnh rõ ràng không có ý định nói tiếp chuyện đó, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi của cô, ôm chặt Lâm Lam vào trong lòng.

Lâm Lam thực sự bị Diêm Quân Lệnh làm cho mơ hồ, ngây người nhìn anh, giây tiếp theo nụ hôn của anh lại tìm đến cô. Lâm Lam định vùng vẫy, phát hiện chiếc váy dài bị vén lên, cô hoảng hốt lùi lại phía sau, nhưng khiến cho tên lưu manh đang nằm trên người cô càng phấn khích hơn.

“Anh đừng có động vào tôi...” Lâm Lam nổi giận, hét lên một tiếng.

Nhưng Diêm Quân Lâm lại nằm trên người cô, buông lời thì thầm đem theo thanh âm của cơn thèm khát: “Đã lâu chúng ta không làm chuyện đó, định bỏ đói anh đến chết sao?”

“Anh không phải có...”

“Anh chỉ có em.” Nghe Diêm Quân Lệnh nói, Lâm Lam vốn không dám tin, trong đầu cô lại hiện lên khuôn mặt cao quý của công chúa Saya, nhưng nói chưa dứt lời, Diêm Quân Lệnh liền cắt ngang cô, trực tiếp phủ nhận.

Anh chỉ có cô?

Trong lòng nhắc đi nhắc lại câu đó, muốn biết là thật hay giả, Diêm Quân Lệnh nồng nhiệt hôn cô, bàn tay không chút ngại ngùng lướt đi trên cơ thể mỏng manh phía dưới, chạm nhẹ lên từng chỗ nhạy cảm trên người cô.

Lâm Lam sao có thể chống lại sự công kích chí mạng như vậy, khuôn mặt xinh đẹp muốn thoát ra khỏi sự tấn công của anh, nhưng chợt nhận ra lưng của mình bị anh giữ chặt, cô căn bản không cử động được.

“Diêm Quân Lệnh...”

“Đừng sợ, anh sẽ nhẹ nhàng thôi.” Cố tình hiểu sai ý cô, Diêm Quân Lệnh cắn vào đôi môi của Lâm Lam, khi cô đau đớn muốn thoát khỏi anh, anh liền nhanh chóng chuyển sang tai của cô, hơi thở ấm nóng phả nhẹ vào, làm Lâm Lam run rẩy thậm chí không kịp suy nghĩ anh đang nói gì.

“Diêm Quân Lệnh ngứa...”

“Ngứa ở đâu? Anh giúp em.” Giọng nói trầm thấp đầy mập mờ, đưa tay lướt xuống mép đùi của cô, nói một cách hư hỏng.

“Diêm Quân Lệnh, đồ vô liêm sỉ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.