Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 231: Chương 231




Lâm Lam ôm chặt chiếc cúp, trong lòng vô cùng phấn khích, mặt cũng hồng hồng phấn khích.

Tăng Tuyết cũng bị choáng váng trước sự việc xảy ra đột ngột thế này, không ngồi bên cạnh Lâm Lam nhưng hạnh phúc thay Lâm Lam, điều làm cô cảm thấy khó tin là người trao giải lại là đại Boss.

Tất cả như một giấc mộng.

Tuy nhiên sau khi tỉnh giấc, Lâm Lam bình tĩnh lại, cô lại có những nỗi lo ngại khác.

Đặc biệt là Tần Sâm bên cạnh Lâm Lam “Chuyện chúng ta lo lắng xảy ra rồi.”

“Cái gì?” Lâm Lam lo lắng nhìn Tần Sâm.

“Tôi để bộ phận công chúng chằm chằm vào động thái của Trác Phong bên kia, sợ là bọn họ sau khi nhận được tin cô nhận giải thưởng, đã ra tay rồi.” Tần Sâm nhìn vào mẩu tin nhắn ngắn trong điện thoại, nhanh chóng nói với Lâm Lam.

Lâm Lam đã tính được tình huống này, nhưng vẫn cảm thấy rất khó chấp nhận.

“Đừng lo lắng, tôi đã phân phó cho bên bộ phận quan hệ công chúng, sẽ cố gắng hết sức làm giảm thiểu tác động.” Tần Sâm vưa xoa dịu Lâm Lam, vừa thông báo cho bên bộ phận quan hệ công chúng xử lý mọi việc.

Bành Ngọc ngồi sau Lâm Lam, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, với sức nóng sau khi đoạt giải này, cô chỉ muốn nhanh chóng đè bẹp Lâm Lam.

Lâm Lam hít một hơi thật sau “Cho dù thế nào, những bức ảnh kia không phải là tôi, bọn họ muốn vấy bẩn tôi như thế nào cũng không thể biến giả thành thật.”

“Đúng, là giả vĩnh viễn không thể nào biến thành thật.” Câu này của Tần Sâm không lớn không nhỏ, vừa đủ để Bành Ngọc và Khúc Khải nghe được.

Bành Ngọc không nói nói, cười lạnh trong tim, là giả không thành thật được? Nếu như cô vẫn cứ muốn biền thành thật thì sao?

“Tiểu Ngọc...” Khúc Khải hơi lo lắng, dù sao Tần Sâm trong những năm nay gần đây tiếng tăm không ít, nếu như đắc tội với anh ta, cũng coi như tự mình tìm rắc rối rồi.

“Yên tâm, em biết mình phải làm gì?” Bành Ngọc thấp giọng nói, nhìn vẫn nhìn chằm chằm vào Tần Sâm phía trước, vẫn không tin Tần Sâm vì Lâm Lam mà vứt bỏ chính mình.

Khúc Khải hiểu rõ Bành Ngọc, có nói thêm cũng vô dụng.

Lễ trao giải vẫn tiếp tục được diễn ra, Lâm Lam thấp thỏm không yên, ngước nhìn người đàn ông đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên kia, cô không biết Diêm Quân Lệnh làm sao đột nhiên lại đến đây làm người trao giải, nhưng không có nghi ngờ từ sau khi người đàn ông bước vào, người khác đều chỉ như làm nền cho anh.

Người chủ trì vẫn đang trêu chọc mọi người, hôm nay nhiều nghệ sỹ nổi tiếng đã được mời đến đây để biểu diễn, Đỗ Tịch giành được giải thưởng người mẫu hấp dẫn nhất năm, Trần Văn giành được giải thưởng người mẫu có sức ảnh hưởng cao nhất trên thị trường quốc tế.

Các giải thưởng hạng nặng khác đều được giành bởi các nghệ sỹ nổi tiếng của Đỉnh Thành.

Đỗ Tịch cảm ơn công ty và ông chủ của mình trên sân khấu. Cuối cùng cảm ơn tới người đại diện của cô Khúc Khải, Trần Văn đang ở xa nên nhờ Bành Ngọc thay cô nhận giải thưởng, Bành Ngọc đã sớm chuẩn bị tốt để lên sân khấu, cô đọc diễn cảm rồi cố ý nhìn thẳng vào Tần Sâm.

Tần Sâm chỉ bình thản nhìn Bành Ngọc, hoàn toàn phớt lờ đi sự khiêu khích của cô.

Diêm Quân Lệch nhìn trò hề trên sân khấu, con ngươi hẹp dài lạnh lẽo nhìn lên sân khấu.

Khi Lâm Lam được người dẫn chương trình mời lên sân khấu với tư cách là người giành được giải thưởng cao nhất trong chương trình tối nay, người dẫn chương trình mời cô và Tần Sâm cùng bước lên nhảy một nhịp, đột nhiên nhận được một tin nhắn, sắc mặt cô đều biến, sau đó điện thoại của mọi người trong khán đài đều reng lên một tiếng.

Thông điệp của tin nhắn lần này làm tất cả người đều sững sờ.

Lâm Lam cau mày, sắc mặt của Tần Sâm cũng cực kỳ khó coi, anh không ngờ tới Trác Phong lần này lại chơi một vố như vậy, nói không có người chỉ thị sai khiến anh mới không tin.

Người chủ trì và người tổ chức thì thầm với nhau rồi lại lên sân khấu “Xin lỗi các vị, hôm nay chúng ta có một giải thưởng e rằng lại lấy lại rồi, liền...”

...

Lời của người chủ trì chưa nói xong cả khán đài đã xôn xao, trừ khi vấn đề đạo đức các giải thưởng của cuộc thi người mẫu hàng năm không bao giờ bị thu hồi, đặc biệt là các giải thưởng đặc biệt.

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Lâm Lam.

Lâm Lam mặc dù biết rõ cái kia không phải là mình, những cái đó chỉ là bị người khác bôi nhọ, nhưng khi bị ánh mắt nóng bỏng của mọi người đều nhìn vào mình, cô có thể cảm nhận được những ánh mắt có nghĩa rất sâu, nhiều nhất có lẽ là đang cười trên nỗi đau người khác.

Trong vô thức tìm kiếm bóng hình cao lớn kia, nhưng cũng không biết phải giải thích với Diêm Quân Lệnh như thế nào.

Hàn Hinh Nhi nhếch mày, đắc ý ngồi nhìn Lâm Lam rơi xuống vực đáy.

Chỉ là lúc người chủ trì nói một nửa, người tổ chức lại ngắt lời anh ta, nhìn chủ trì bằng ánh mắt ngầm định, người chủ trì sững người lại, tiếp tục nói “Sau khi hội họp và đã đi đến quyết định, giải thưởng người mẫu mới của năm nay bị hủy bỏ, mặc dù chuyện của Hàn tiểu thư chỉ là hành vi riêng của cô ấy, nhưng cũng đã gây ảnh hưởng không ít đến những người khác, sau khi xem xét những hành động bất lợi kia, quyết định bãi bỏ giải thưởng này, cũng hy vọng mọi người xem đây là bài học, chuẩn hóa hành vi cá nhân và tăng cường tính kỷ luật.”

“Cái... cái gì?’ Những người đang chờ đợi giải thưởng của Lâm Lam bị thu hồi đều sững người ra nhìn, đặc biệt là Hàn Hinh Nhi. Ngây ngốc mơ hồ nhìn người chủ trì, không phải là Lâm Lam sao? Tại sao lại là cô?

Lâm Lam cũng hơi ngạc nhiên, nhưng nhìn thấy hình bóng cao to đang rời đi khỏi đây, đột nhiên hiểu ra đã xảy ra chuyện gì.

Không những Hàn Hinh Nhi bị sốc, mà còn có bọn người bên Bành Ngọc, thất lễ đứng dậy “Làm sao có thể?”

Tần Sâm nhìn Bành Ngọc, trong đáy mắt toàn là sự thất vọng.

Người trong khán đài cũng mơ mơ hồ hồ, cái thông báo kia rõ ràng là nói Lâm Lam, tại sao nhà tổ chức tại thu hồi giải thưởng người mẫu mới của Hàn Hinh Nhi. Ngay khi mọi người đang bối rối, nhân viên quan hệ công chúng của Tần Sâm đã gửi các bài đăng trực tuyến lên sân khấu. Bên trong chứa những fie gốc của những bức ảnh đó, và một số hình ảnh đã được xử lý để làm rõ hơn và toàn diện hơn, và có thể rõ ràng nhìn thấy ai là nhân vật chính.

Hàn Hinh Nhi mở ảnh ra, ngồi phệt xuống đất, thậm chí ngay cả sức giải thích cũng không có.

Lỗ Tấn Hải nhìn vào bức ảnh, không hiểu tại sao những bức ảnh đây lại bị lọt ra ngoài, nhưng biết làm sao để chọn lọc, ném một câu tự làm tự chịu cho Hàn Hinh Nhi rồi bước ra ngoài.

“Lỗ tổng...” Hàn Hinh Nhi hét lên trong hoảng sợ, nhưng Lỗ Tấn Hải ngay cả quay đầu lại nhìn cô cũng lười nhìn, trực tiếp đi thẳng.

Lâm Lam nhìn Hàn Hinh Nhi, tâm tình phúc tạp, Tăng Tuyết bước lên trước “Phải làm sao...”

“Đều tại cô, Lâm Lâm đều tại cô, là cô làm phải không... phải không, tôi phải liều mạng với cô.” Hàn Hinh Nhi kích động chạy về phía Lâm Lam, nhưng may Tần Sâm phản ứng nhanh, đã chặn đứng phía trước Lâm Lam.

Vương Đại cũng không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh Lâm Lam.

“Hàn tiểu thư lúc cô chụp những bức ảnh này, chắc cũng phải nghĩ đến hậu quả. Đặc biệt thay vì đổ lỗi cho người khác, không bằng tự mình nghiềm ngẫm suy nghĩ, còn phải đi hỏi người chụp ảnh và người đã phát tán những bức ảnh này.” Nói xong Tần Sâm bảo vệ Lâm Lam rời đi.

Mắt Hàn Hinh Nhi đỏ ngầu, cô muốn nói cái gì đó, nhưng một bầy phóng viên đã chạy đến chỗ cô. Những micro đó thậm chí còn chạm vào ngực cô, vấn đề xung quanh bước ảnh, còn có người đàn ông kia là ai.

“Mọi người tránh ra, tôi cái gì cũng không biết... Tôi cái gì cũng không biết.” Hàn Hinh Nhi hoảng loạn lui về phía sau, nhưng phía sau cũng là phóng viên, những người khác đã nhanh chóng sơ tán khỏi khán đài này.

Hàn Hinh Nhi cô lập và bất lự, cô cảm thấy tuyệt vọng sâu sắc, cô biết rằng lần này cô đã thật sự kết thúc rồi, sự nghiệp người mẫu của cô hoàn toàn kết thúc rồi.

“Mọi người trách ra, mẹ ơi cứu con...” Hàn Hinh Nhi bất lực gào khóc, nhưng trong lòng cô hiểu rõ, hôm nay mới chỉ là bắt đầu.

Không có ai cứu cô đâu.

Lâm Lam nhìn Hàn Hinh Nhi bị bao quanh bởi một bầy phóng viên, nghĩ tới bản thân mình ngày trước, còn muốn nói cái gì, Tăng Tuyết đã nói “Em còn muốn giúp cô ta à?”

“Bỏ đi.” Lâm Lam thở dài một tiếng, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về hành động của mình.

Bao gồm cả Hàn Hinh Nhi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.