Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 232: Chương 232




Ngày thứ hai sau buổi lễ trao giải người mẫu hàng năm, về việc giải người mẫu mới của năm bị hủy bỏ kèm theo đó là hàng loạt các bức ảnh xinh đẹp của Hàn Hinh Nhi được đăng tải trên khắp các trang mạng.

Cùng với những tin tức được đăng tải này, trên mạng còn lan truyền hình ảnh gặp mặt giữa Bành Ngọc, Thịnh Thiên và phòng làm việc Trác Phong, mọi người cũng bắt đầu hiểu ra tại sao Lâm Lam lại bị vu khống, thì ra là do nội bộ công ty cạnh tranh nhau. Sau đó lại xâu chuỗi đến chuyện đó là Bành Ngọc loại Lâm Lam trong cuộc tuyển chọn vì cho rằng 23 tuổi là quá già, ai nấy đều đoán rằng giữa hai người sớm đã có thù riêng.

Còn về tại sao Hàn Hinh Nhi bị nhắm vào nhưng lại không có ai đứng về phía cô, cả chuyện tấm ảnh bị trói phản cảm của bị đào bới ra, những chuyện đen tối trong quá khứ của Hàn Hinh Nhi cũng bị lật tẩy, người bị nhắm vào có cả chồng chưa cưới của Lâm Lam, chuyện làm tình trên xe và hối lộ các giám khảo bằng tình dục, lần lượt từng thứ một bị lộ tẩy khiến làng giải trí được phen dậy sóng.

Còn có dân mạng chỉ ra tấm ảnh bị trói phản cảm kia là của Hàn Hinh Nhi và ông chủ Lỗ Trấn Hải của cô đang chơi đùa, Hàn Hinh Nhi có được giải thưởng người mẫu mới của năm là do Lỗ Trấn Hải đứng sau dàn xếp.

Sau lễ trao giải, Hàn Hinh Nhi trở nên vô cùng hot, nhưng cũng là lúc sự nghiệp người mẫu của cô kết thúc.

Văn phòng tổng giám đốc Thịnh Thiên.

“Lỗ tổng, cầu xin anh, cầu xin anh...” Hàn Hinh Nhi không biết mình rời khỏi lễ trao giải bằng cách nào, càng không biết mình đã trải qua môt ngày một đêm kia ra sao, nhưng điều khiến cô không có cách nào chấp nhận được đó là Lỗ Trấn Hải không những không định bảo vệ cô mà còn muốn đưa cô xuống làm việc ở quán bar dưới trướng của hắn.

“Công ty đã bỏ ra một khoản tiền lớn để lăng xê cô không phải là để cô chìm nghỉm một cách nhanh chóng như vậy, nếu đã bị giới người mẫu cấm cửa thì cô hãy ngoan ngoãn đi làm gái mua vui đi, nếu làm tốt, tôi sẽ không bạc đãi cô.” Lỗ Trấn Hải máu lạnh nhìn người đang quỳ trên sàn nhà.

Hàn Hinh Nhi hoảng sợ, vội vàng xông đến ôm ấy đùi của Lỗ Trấn Hải, “Lỗ tổng, cầu xin anh, tiền của công ty tôi sẽ nghĩ cách kiếm lại, đừng bắt tôi đi làm gái mua vui...”

Dù có ngu ngốc đến mấy Hàn Hinh Nhi cũng biết rằng nếu như cô đi làm gái mua vui thì bản thân thực sự sẽ trở thành gái điếm, đời này của cô coi như hết.

Nghĩ đến cái chết của Trương Lộ, Hàn Hinh Nhi bất giác rùng mình, cô không thể đi làm gái được, tuyệt đối không tới đó!

“Không làm gái mua vui? Vậy cô muốn đi đâu?” Lỗ Trấn Hải nhìn khuôn mắt trắng bệnh của Hàn Hinh Nhi đang quỳ trên sàn, từ trước đến này ông ta không có sự kiên nhẫn với phụ nữ, chơi đủ rồi thì coi như xong, vốn dĩ thấy Hàn Hinh Nhi nghe lời, ông ta định cho cô cái giải người mẫu mới của năm còn có thể giúp công ty kiếm được tiền thêm mấy năm nữa, đến lúc đó đưa tới quán bar sẽ càng đáng tiền hơn.

Nhưng không ngờ rằng giữa chừng lại xảy ra chuyện rắc rối như vậy!

“Để tôi hầu hạ ở cạnh ngài được không, Lỗ Tổng, cầu xin ngài!” Hàn Hinh Nhi sợ, cô sợ mình sẽ chết không nhắm mắt giống Trương Lộ.

Thế giới này dù có xấu xa đến mấy thì cô vẫn muốn sống.

“Ở bên cạnh tôi? Cô có tư cách đó sao? Cô có biết cái giải người mẫu mới lần này của cô ngốn của tôi bao nhiêu tiền không? Nói thu về là thu về, cô coi tôi là thằng ngu à, nói cho cô biết hôm nay cô không muốn đi cũng phải đi!” Lỗ Trấn Hải đưa chân đạp một cái, đá Hàn Hinh Nhi ra.

“A...” Sắc mặt Hàn Hinh Nhi trắng bệch, đáy mắt tràn đầy sự tuyệt vọng.

“Người đâu, đưa cô ta đi”, dặn người trông chừng cẩn thận, đừng để cô ta chạy mất.” Không hề có chút thương xót nào, giọng Lỗ Trấn Hải đều đều ra lệnh.

“Lỗ tổng...”

Hàn Hinh Nhi tuyệt vọng thấp giọng kêu lên, so với việc đối mặt với phóng viên thì giờ phút này mới thực sự là không nơi nương tựa.

Nhưng lần này Hàn Hinh Nhi cũng không rõ là mình có thể sống sót trở về hay không.

...

Giải trí Tân Trí.

Tần Sâm đem một xấp ảnh trải trên bàn, nhìn Bành Ngọc, “Cô tự từ chức đi.”

“Tần tổng...” Bành Ngọc không tin vào tai mình, Tần Sâm thực sự muốn cô từ chức.

“Hành vi của cô đã phạm vào đại kỵ của nghề này, nếu cô đã đứng núi này trông núi nọ thì tôi cũng không miễn cưỡng giữ cô lại, chuyện đến đây là kết thúc.” Tần Sâm có thể nhẫn nhịn sự độc đoán của Bành Ngọc bởi thực sự cô là người có tài, nhưng không thể chấp nhận việc cô vì tình cảm cá nhân mà hết lần này đến lần khác nhằm vào Lâm Lam, thậm chí là làm ra chuyện như vậy.

Nếu hôm qua không phải ảnh gốc của những tấm hình kia được lan truyền ra, coi như là Hàn Hinh Nhi đen đủi. Thì Lâm Lam chắc chắn sẽ là người phải hứng chịu búa rìu của dư luận, kể cả quan hệ xã hội của Tân Trí tốt đến đâu thì đến lúc đó danh tiếng của Lâm Lam ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí sẽ khiến việc hợp tác giữa giải trí Tân Trí và công ty đá quý dr bị thất bại.

Điều này không chỉ đơn giản đồng nghĩa với việc Lâm Lam chỉ cần bồi thường cho dr là xong mà nó sẽ khiến giải trí Tân Trí mất đi mối quan hệ với dr, ít nhất cũng phải thiệt hại hơn mấy nghìn vạn.

Mà tất cả những thứ này đều là do thù oán cá nhân của Bành Ngọc đối với Lâm Lam gây nên.

“Tần tổng, anh thực sự vì cô ta mà cách chức tôi?” Bành Ngọc không thể tin vào sự thật này.

“Không phải tôi cách chức cô mà là Tân Trí không thể giữ nổi quản lý Bành.” Tần Sâm lãnh đạm nói, đối với Bành Ngọc, bản thân anh tự nhận thấy mình không hề bạc đãi cô, anh cũng không muốn nhìn thấy kết cục như hiện giờ.

“Anh...” Câu nói của Tần Sâm khiến Bành Ngọc cảm thấy lồng ngực mình trở nên ngột ngạt, cô không động đậy, nhìn chằm chằm vào Tần Sâm hỏi, “Anh bảo vệ cô ta như vậy, có phải là thích cô ta rồi không? Nhưng cô ta chỉ muốn lợi dụng anh!”

“Lâm Lam chỉ là một người mẫu mà tôi đánh giá cao, là nghệ sĩ dưới trướng Tân Trí. Hơn nữa chưa nói đến chuyện tôi không hề nảy sinh thứ tình cảm khác với cô ấy, kể cả tôi có thích cô ấy thật thì đó cũng không phải là lý do để cô đối phó với cô ấy.” Tần Sâm bị câu nói của Bành Ngọc làm cho kích động, anh không ngờ Bành Ngọc đã làm quản lý bao nhiêu năm như vậy rồi mà ngược lại ngày càng thụt lùi, thậm chí là ấu trĩ đến mức độ này.

Uỳnh...

“Xin lỗi... Mọi người tiếp tục.” Lâm Lam có chuyện tìm tìm Tần Sâm, kết quả là mới đẩy cửa đi vào đã nghe thấy câu nói cuối cùng của Tần Sâm, cô ngại ngùng muốn đi ra nhưng lại đâm vào cửa.

Tầm Sâm nén cơn giận lại, nhìn sang Lâm Lam, “Không sao, chúng tôi nói xong rồi”.

Bành Ngọc thấy vậy, không chút giấu diếm sự ganh ghét của mình với Lâm Lam, “Cô dùng kế lạt mềm buộc chặt với anh ấy đúng không? Đừng có mỗi ngày đều tỏ vẻ ngây thơ thuần khiết nữa, trên sân khấu của lễ trao giải liếc mắt đưa tình với tổng tài của Đỉnh Thành, Tần Sâm mù mới không nhìn thấy nhưng cô tưởng không ai thấy sao? Loại phụ nữ giống như cô tôi gặp nhiều rồi.”

“Xin lỗi, tôi không hiểu cô đang nói gì.” Lâm Lam vốn không biết Tần Sâm thích mình, cũng chưa từng cảm nhận được cái gọi là thích trên người Tần Sâm. Suốt khoảng thời gian này cảm giác lớn nhất mà cô cảm nhận được từ Tần Sâm đó là một người đàn ông lịch thiệp, ấm áp hơn nữa thực sự hiểu được tài năng của cô, chứ không phải thứ cảm giác giống như Bành Ngọc nói.

“Không hiểu? Ha ha, cô còn muốn giả bộ bao lâu nữa? Cô tính thử xem bản thân mình đi được đến ngày hôm nay đã dính líu đến bao nhiêu người đàn ông rồi. Trần Lâm Kiệt, Thẩm Hoằng, Cung Vân Hải, Trương Việt, giờ là Tần Sâm. Đương nhiên còn có cả người tình bí mật Lí Húc của cô, lần chuyển bại thành thắng này cũng có công lao của vị trợ lý đặc biệt đó đúng không? Cô cũng thật có bản lĩnh, đã là người phụ nữ của trợ lý Lí rồi mà vẫn câu dẫn ông chủ của anh ta, không sợ sự việc bại lộ sao?” Bành Ngọc cố hết sức bội nhọ Lâm Lam trước mặt Tần Sâm.

Lâm Lam nghe xong đột nhiên nở nụ cười, “Nghe quản lý Bành nói vậy, tôi đột nhiên muốn hỏi cô. Bao nhiêu năm qua quản lý Bành có thể đi tới được địa vị ngày hôm nay đều là dựa vào đàn ông sao?”

“Cô nói đừng ăn nói hàm hồ, tất cả mọi thứ hiện giờ của tôi đều do bản thân tôi cực khổ dốc sức làm ra, chưa từng dựa vào bất kì người đàn ông nào hết!” Bành Ngọc sao có thể chịu được sự xỉ nhục này, cô kích động nói, từ năm hai mươi ba tuổi cô đã vào nghề, hiện giờ cũng đã tròn bảy năm, bảy năm này cô không biết đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, bị bao nhiêu người hiểu lầm, những thứ này Lâm Lam làm sao có thể hiểu được.

“Nếu đã như vậy, quản lý Bành cớ gì nghĩ tôi dựa vào đàn ông? Tôi tưởng trải qua bao nhiêu năm như vậy, cô là người hiểu rõ nhất phụ nữ ở trong cái ngành này cực khổ nhường nào, cũng có thể cảm thông với sự bất lực và xót xa trong đó, không ngờ là tôi đã sai.” Nghe Bành Ngọc kích động thanh minh, Lâm Lam nhàn nhạt nói.

Sắc mặt Bành Ngọc bỗng chốc thay đổi, “Cô...”

“Đủ rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.