Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 299: Chương 299




Trong lòng không có sự chắc chắn, Lâm Lam sốt ruột đi đi lại lại một chỗ,cho tới khi nhìn thấy ba được đẩy vào phòng mổ.

Làm hay là không làm?

“Đợi một lát!” Đúng lúc cửa phòng mổ mở ra, Lâm Lam bỗng nhiên chạy lại.

Bác sĩ và y tá ngạc nhiên đứng nguyên tại chỗ không biết Lâm Lam rốt cuộc muốn làm gì, nhưng Lâm Lam lại chen lên trước, “tôi muốn ở cùng ba tôi trong lúc phẫu thuật.”

“Cô Lâm, đây là thời khắc sinh tử, cô không thể cố chấp trong lúc này.” Bác sĩ mổ chính không nghĩ Lâm Lam lại quyết định như vậy ngay trong lúc này.

“Như ông đã nói là thời khắc sinh tử, vậy tôi càng không thể để ba tôi một mình đối mặt. Ông yên tâm, tôi chỉ cần đứng một bên sẽ không gây cản trở cho mọi người đâu.” Lâm Lam thẳng thắn thề thốt nói, ánh mắt nhìn mặt ba đau lòng.

“Cô Lâm à, phẫu thuật ghép thận không phải chuyện đùa, cũng không phải chuyện cô nói không ảnh hưởng là không ảnh hưởng.” Bác sĩ rất không nhẫn nại trả lời, lại càng không chịu nhượng bộ.

“Cho dù thế nào tôi bắt buộc phải ở bên ba tôi.” Lâm Lam ngoan cố nói.

“Cái này...”

“Chuyện gì vậy?” đang lúc bác sĩ không biết làm thế nào ứng phó sự nhõng nhẽo của Lâm Lam, thì bên trọng một giọng nói đàn ông yếu ớt vọng ra.

Bác sĩ mổ chính quay đầu lại hướng về phía Đồng Thiên Hoa, “Ông Đồng, cô Lâm muốn bên cha lúc phẫu thuật.”

“ừm, để cô ấy vào.” Đồng Thiên Hoa dường như một chút nguy cơ cũng không cảm nhận được, nói rất dứt khoát.

Lâm Lam ngây ra, nếu như tự mình chứng kiến toàn bộ quá trình mổ, vậy thì Đồng Thiên Hoa làm sao dùng người khác để thay thế mình? Chẳng lẽ là cô hiểu lầm sao?

“Ông Đồng, phẫu thuật vô cùng nguy hiểm, chúng tôi buộc phải hạn chế hết mọi khả năng ngoài ý muốn và sựu việc phát sinh, nếu như cô Lâm ở đây, tôi không chắc chắn co ảnh hưởng tới tâm trạng của ông Lâm hay không.” Bác sĩ trả lời một cách khách quan.

Như vậy mà nói hành vi của Lâm Lam sẽ càng thể hiện rõ cô cố tình sinh sự vô cớ.

“vậy thì mặc áo bảo hộ vào.” Nghe bác sĩ nói xong, Lâm Lam mất đi chút dũng khí vào phòng mổ, không ngờ Đồng Thiên Hoa lại kiên trì nói.

Bác sĩ hết cách chỉ có thể đồng ý, sắp xếp để y tá đưa Lâm Lam thay đồ tiệt trùng.

Không lâu sau Lâm Lam đi vào phòng mổ, phẫu thuật chính thức bắt đầu.

Bởi vì hai bên tiến hành phẫu thuật cùng lúc, Lâm lam căng thẳng nhìn bên ba cô, Đồng Thiên Hoa bên kia tuy chỉ cách một tấm vải ngăn, nhưng Lâm Lam có thể cảm nhận được chính xác là Đồng Thiên Hoa.

Chẳng lẽ thật sự là cô đã hiểu lầm sao?

Tâm trạng Lâm Lam rất phức tạp, nhìn bác sĩ tối qua làm kiểm tra tổng thể cho ba, bắt đầu đợi thận ở bên kia, trái tim như ai bóp nghẹt lại vậy.

U òa ú òa... hú...

Đang lúc Lâm Lam dường như nghe được tiếng dao mổ đang rạch trên da, bên ngoài phòng phẫu thuật đột nhiên vọng lại tiếng cảnh báo. Mọi người trong phòng mổ đứng ngây người, không hiểu bên ngoài xảy ra chuyện gì.

“Chuyện gì vậy?” bác sĩ mổ chính bị làm ồn, vô cùng bất mãn hỏi.

U òa u òa...

Không đợi bác sĩ nổi giận tiếng cảnh báo bên ngoài lại vang lên.

Ping ping ping!

Âm thanh cảnh báo vẫn chưa dứt, thì ngoài phòng mổ có tiếng gõ cửa, rõ ràng là có chuyện gấp.

Bác sĩ không thể không ngưng động tác trong tay, liền kêu người mở cửa, xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Không xong rồi thưa ông Đồng, bên ngoài có rất nhiều bệnh nhân tâm thần chạy trốn!” vừa mở cửa thì y tá bên ngoài hô to lên.

“Sao lại như vậy?” bác sĩ lẩm bẩm rồi nhìn sang bên cạnh.

Cách tấm mành, người đàn ông bên trong điềm tĩnh nói, “Không cần quan tâm, sẽ quay lại thôi.”

“Nhưng mà...”

“tiếp tục phẫu thuật.” Bác sĩ chưa nói hết thì bị Đồng Thiên Hoa ngắt lời.

Lâm Lam suốt buổi nhìn mọi người, có thể nghe thấy giọng của Đồng Thiên Hoa không giống như ngày thường, dường như đang chịu đựng sự không thoải mái, điều này khiến Lâm Lam lo nghĩ, lại nhìn ba cô được tiêm thuốc mê đã mất đi cảm giác, lòng càng thêm hoảng loạn.

Là cô hiểu lầm Đồng Thiên Hoa? Cảm giác hổ thẹn cộng thêm lo lắng cho ba mà trán Lâm Lam mồ hôi lấm tấm, và cả bộ đồ kháng khuẩn làm cho cô không thấy thoải mái, thậm chí tri giác cũng mất dần.

Ú òa ú, hú òa...

Âm thanh cảnh báo lại lần nữa vang lên, Lâm Lam cảm giác tai bị gì đó, cảm giác nghe không chân thực.

“Sao lại nóng như vậy?” Lâm Lam không nhịn được lẩm bẩm.

“Cô Lâm cô không sao chứ?” có y tá thấy Lâm Lam không ổn liền hỏi.

Lâm Lam lắc đầu, “Phòng mổ sao lại nóng như vậy?”

“Là cô mặc áo kháng khuẩn nên không thoải mái phải không? Hay là tôi đưa cô ra ngoài nghỉ ngơi.” Y tá nói giọng thành khẩn

Nghĩ một lát Lâm Lam lắc đầu, cô vẫn chưa nhìn thấy ba cô phẫu thuật kết thúc an toàn.

Cô y tá kia lại tiếp tục công việc của mình, Lâm Lam nghĩ nhất định tối qua cô không ngủ, thêm việc một tuần trong đoàn phim chỉ lo nghiên cứu vai diễn, cũng không có nghỉ ngơi tốt. Còn cả hơn một tháng ở Paris...

Nghĩ như vậy Lâm Lam mới phát hiện đã lâu rồi cô chưa có giấc ngủ trọng vẹn nào, đột nhiên cảm thấy rất rất mệt, cơ thể dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Ngay lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, Lâm Lam cảm thấy xung quanh có vô số hình ảnh chồng lên nhau quay cuồng, trong trạng thái mơ hồ hình như nhìn thấy bác sĩ lấy ra một quả thận đầy máu, muốn đi lại xem rốt cuộc có phải là từ trên người Đồng Thiên Hoa lấy ra không, nhưng trước mắt một màn đen liền ngã xuống đất.

“Cô Lâm... cô Lâm...” trong lúc đang mất dần ý thức Lâm Lam nghe thấy y tá hốt hoảng kêu tên mình, trong lòng nghĩ cô thật sự rất mệt liền mất đi tri giác.

Lâm Lam bị ngất đi hoàn toàn không biết trong lúc cô mất đi ý thức, cửa phòng mổ bị đạp mạnh, tiếp đó là Hàn Thiên Thành đem người xông vào, “Chúng tôi nghi ngờ ở đây có mua bán nội tạng trái phép, tất cả đứng im!”

Bác sĩ đang tiến hành mổ sợ tay run rẩy, làm rơi nội tạng vừa mổ rơi vào dung dịch, các ya tá khác hoảng loạn khom người xuống.

Hàn Thiên Thành nhìn một lượt, phát hiện không có Đồng Thiên Hoa, tức giận ra lệnh, “Giải toàn bộ đi.”

“Đội trưởng, bệnh nhân phải làm sao?”

“Lập tức đưa sang bệnh viện Thụy An cấp cứu.” Trả lời cấp dưới xong, Hàn Thiên thành đén trước mặt người đã ngất trên sàn, cởi áo kháng khuẩn ra, chau mày rồi gọi điện cho Diêm Quân Lệnh

...

Đợi Lâm Lam tỉnh dậy xung quanh xung quanh một cảnh hỗn độn, lại nhắm mắt lại, sau đó nghe thấy giọng nói quen thuộc

“tỉnh rồi à?”

“Em đang mơ sao?” Lâm Lam suy nghĩ, lại mở mắt ra nhìn căn phòng điện tối đi nhiều, sau khi thích ứng được thì nhìn thấy gương mặt vô cùng quen thuộc, Lâm Lam run run hỏi, “Sao anh lại ở đây?”

“vậy anh nên ở đâu?”

Nhìn cô gái nhỏ với điệu bộ mơ màng, Diêm Quân Lệnh bỗng muốn chọc vui cô, nhưng Lâm Lam lại hoàn toàn không có tâm tư, nghĩ tới cảnh tượng trước lúc ngất đi, bật người ngồi dậy, “Phẫu thuật kết thúc rồi sao? Ba em đâu? Ba em sao rồi?”

“Em đừng có vội, nghe anh nói.” Diêm Quân Lẹnh đưa tay ra vỗ về cô.

Không ngờ Lâm Lam vốn dĩ không thèm quan tâm, chân đất nhảy khỏi giường chạy ra ngoài, lao ra ngoài mới phát hiện xung quanh với viện điều dưỡng Tịnh An lúc trước cô ở hoàn toàn không giống, kinh hãi quay lại hỏi Diêm Quân Lệnh, “ba em đâu? Có phải là phẫu thuật thất bại rồi không? Diêm Quân Lệnh anh mau nói cho em nghe đi.”

“Em đừng có sốt ruột...”

“Sao em không sốt ruột cho được, đó là ba em... ba...” Diêm Quân Lệnh vẫn chưa nói xong thì Lâm Lam đã không kiềm chế được hét lên, sau đó không tự khống chế cảm xúc liền ngồi xuống nấc nghẹn.

Diêm Quân Lệnh nhìn cô đau lòng bước tới, con bé ngốc, tại sao không nghe anh nói xong rồi hãy khóc?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.