Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 300: Chương 300




Nhìn thấy Lâm Lam đi chân trần ngồi xổm dưới nền nhà, Diêm Quân Lệnh cũng ngồi xuống theo, “Đồ ngốc, có thể nghe anh nói hết được không?”

“Ba đâu? Anh nói chuyện nhẹ nhàng với em như vậy có phải vì ba, ông ấy...” Nghĩ đến quan hệ của hai người trong mấy ngày này, còn cả cảnh tượng cãi nhau đòi ly hôn trước đó, Lâm Lam nghĩ không ra nói nhẹ nhàng với cô như vậy là có nguyên nhân gì khác.

“Ba không sao.” Diêm Quân Lệnh thực sự muốn bổ cái đầu này của Lâm Lam ra, xem xem bên trong cái đầu nhỏ này cả ngày nghĩ cái gì.

“Anh nói sao?” Lâm Lam ngẩng đầu lên, những giọt nước mắt sắp rới xuống trong tròng mắt bỗng chức ngưng lại, cô căng thẳng nhìn Diêm Quân Lệnh.

“Em theo anh về phòng trước.” Thấy cô gái nhỏ đi chân trần, chân mày Diêm Quân Lệnh cau chặt lại.

“Có phải thận mà Đồng Thiên Hoa hiến cho ba đã được cấy thành công rồi không? Ba ở đâu? Còn cả Đồng Thiên Hoa nữa?” Không quan tâm đến câu nói kia của Diêm Quân Lệnh, Lâm Lam vội vã hỏi.

Khuôn mặt tuấn tú của Diêm Quân Lệnh bất chợt trầm xuống, “Em quan tâm anh ta như vậy?”

“Em... Em là lo anh ta hiến thận cho ba rồi, sau này sẽ bị ảnh hưởng.” Lâm Lam bị câu hỏi của Diêm Quân Lệnh làm cho đờ người, câu trả lời bị ngưng lại, nhưng rất nhanh sau đó cô đã phản ứng lại, ba mới là trọng điểm chứ không phải Đồng Thiên Hoa, “Hiện giờ tạm thời không quan tâm đến anh ta, ba đâu?”

“Vừa mới phẫu thuật xong, vẫn đang quan sát, hiện giờ không thể đến thăm được.” Thái độ của Diêm Quân Lệnh đột nhiên trở nên lạnh lùng, dứt lời nhìn sang Lâm Lam, “Em định ngồi ở đây bao lâu?”

“Em... ưm... Diêm Quân Lệnh anh làm gì thế.? Mau thả em xuống.” Đúng lúc Lâm Lam chuẩn bị trả lời Diêm Quân Lệnh thì người đàn ông đột nhiên đứng dậy, sau đó hai tay từ đằng sau nâng Lâm Lam lên, nâng cô lên...

Diêm Quân Lệnh vốn dĩ đã cao, Lâm Lam cũng cao nhưng chân cô dài lại hơi gầy, nên khi ngồi xổm như vậy trong rất nhỏ bé, đột nhiên bị anh nâng lên như vậy, trước tiên là cô bị giật mình, sau đó xấu hổ thấp giọng hét lên, thuận thế đánh vào cánh tay của người đàn ông.

Nhưng đàn ông đang ôm lấy cô từ đằng sau hoàn toàn không quan tâm.

“Diêm Quân Lệnh...”

“Im miệng.” Lâm Lam muốn kháng nghị nhưng bị anh ném cho một câu im miệng.

Bị nâng lên bằng cách đáng xấu hổ này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Lam tức đến nỗi đỏ hồng lên. Giả Tử Hoàn, Tiêu Chấn Nhạc và Lí Húc đi đến, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này đều hận một nỗi không thể che mặt mình vào, anh cả đúng là trời sinh đã mạnh mẽ, khó tiết chế, nhưng có thể đừng làm chuyện này ở hành lạng không, dù gì thì cũng nên quan tâm đến hình ảnh của mình chứ?

“Diêm tổng cũng là người có nhiều cảm xúc a.” Giả Tử Hoàn không cảm nhận được biểu cả đa dạng trên khuôn mặt của Lí Húc, cười nhạo nói.

Tiêu Chấn Nhạc gật đầu, trên khuôn mặt nho nhã lúc này đều tràn ngập ý cười xấu xa, “Đã ngưỡng mộ như vậy, chi bằng đi xem thử?”

“Tôi không quan tâm lắm.” Giả Tử Hoàn trả lời rất thản nhiên, dường như anh vốn không phải là người thích hóng chuyện nhà người khác.

Lí Húc đỡ trán, “Hai người đủ rồi đấy!”

“Đây là đang ghen sao?” Thấy phản ứng của Lí Húc, Tiêu Chấn Nhạc tiếp lời rất nhanh.

“Tôi chỉ là không thể chịu được nữa.” Trong lòng Lí Húc đang chửi rủa, nhưng trên mặt vẫn duy trì trạng thái không cảm xúc.

“Ồ.” Tiêu Chấn Nhạc đang suy nghĩ gì đó “ồ” lên một tiếng, nó càng khiến cho mọi người liên tưởng giữa Diêm Quân Lệnh và Lí Húc dường như thật sự có chuyện gì đó, điều này khiến Lí Húc tức phát nghẹn, gườm gườm liếc Tiêu Chấn Nhạc một cái, sau đó không nói thêm câu nào nữa.

Ai ngờ nhị thiếu gia họ Giả ở bên cạnh trông có vẻ trong sáng lúc này lại cố ý nói thêm một câu, “Đây chính là tiểu thụ ương ngạnh trong tuyền thuyết? Đúng là giống với Tư Phàm của chúng ta.”

“Khụ khụ... khụ...” Lí Húc bị mấy ngụm nước bọt của mình làm nghẹn, suýt nữa thì ho ra thành tiếng, sao anh lại có thể giống với cái tên xăng pha nhớt Chu Tư Phàm kia chứ?

“Chậm thôi, ho nổ phổi không ai thương đâu.” Tiêu Chấn nhạc nói xong còn cố tình nhìn cánh cửa phòng bệnh đã khép lại kia.

“Mẹ kiếp, các người đủ rồi đấy, tôi thẳng nhé!” Cuối cùng Lí Húc không kiềm chế được nữa, anh trầm giọng gào lên một câu.

Kết quả là hai người kia chỉ nhàn nhạt nhìn anh một cái rồi đi thẳng đến phòng bệnh.

Lí Húc ức đến mức sắp khóc, dù gì thì anh cũng là trợ lý đặc biệt của ĐỉnhThành, hai người này sao có thể ức hiếp anh như vậy? Nhưng tại sao cái danh xưng trợ lý đặc biệt vào lúc này nó lại trở nên kì quặc vậy nhỉ? Chẳng lẽ anh thực sự cần phải đi tìm lấy một cô gái sao?

Lí Húc ấm ức, cả khuôn mặt đều tràn đầy vẻ oán hận đi theo sau Tiêu Chấn Nhạc và Giả Tử Hoàn, nhìn hai người kia gõ cửa đi vào.

Trong phòng bệnh.

Lâm Lam bị đặt xuống giường bệnh, khuôn mặt cô vẫn đan xen giữa biểu cảm tức giận và xấu hổ, đang định cãi nhau với Diêm Quân Lệnh thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, cô thu người về phía sau, nhìn ra cửa một cách đề phòng.

Diêm Quân Lệnh lạnh nhạt liếc nhìn ba người đang đi vào một cái, “Thế nào rồi?”

“Phẫu thuật thành công, nhưng tiếp theo có thể hồi phục được hay không thì cần phải xem vận may của bác Lâm.” Giả Tử Hoàn trả lời, anh biết Diêm Quân Lệnh vì Lâm Lam nên mới hỏi, mà hiện giờ vấn đề Lâm Lam quan tâm nhất chỉ có một, đó là sức khỏe của Lâm Phúc Sinh.

“Viện trưởng Giả, anh đang nói ba tôi sao? Ông ấy phẫu thuật thành công rồi sao?” Khuôn mặt khi nãy còn đầy vẻ đề phòng của Lâm Lam bỗng nhiên vui vẻ hẳn, cô trực tiếp quỳ trên giường bệnh.

Diêm Quân Lệnh không hài lòng, ấn cô ngồi lại, “Ngồi cẩn thận.”

Lâm Lam lườm Diêm Quân Lệnh một cái, sau đó nhìn chằm chằm Giả Từ Hoàn bằng ánh mắt sáng lấp lánh.

“Ca phẫu thuật rất thành công, nhưng để thích ứng được thận nhân tạo thì cần phải mất khá nhiều thời gian, sau đó cần phải chú ý rất nhiều vấn đề nữa, đến lúc đó tôi sẽ bảo y tá nói với cô.” Giả Tử Hoàn liếc Diêm Quân Lệnh một cái sau đó trả lời Lâm Lam.

“Thật sao? Ba tôi có thể tiếp tục sống rồi!” Giọng nói của Lâm Lam tràn ngập niềm vui, nhưng rất nhanh sau đó cả người cô bỗng ngưng tại chỗ, vô cùng kinh ngạc nhìn sang Giả Tử Hoàn, “Anh nói ba tôi dùng thận nhân tạo, nhưng trước kia không phải Đồng Chấn Hoa đã...”

Lâm Lam có chút không thể tin nổi, khuôn mặt tràn đầy nghi hoặc và kinh ngạc nhìn sang Diêm Quân Lệnh.

“Em đoán không sai, thận của anh ta vốn đã không tương thích với ba, là cấy ghép thận của người khác một cách bất hợp pháp.” Diêm Quân Lệnh biết sự thật tàn khốc nhưng không thể không nói cho Lâm Lam.

“Là một thanh niên trẻ tuổi sao?” Lâm Lam hỏi theo phản xạ.

“Em biết?” Diêm Quân Lệnh cau mày.

Lâm Lam lắc lắc đầu rồi lại gật gật đầu, “Đêm đó em vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa hai y tá, nhưng sau đó em tới phòng phẫu thuật, thấy quả thận bị cắt kia đích thị là của Đồng Thiên Hoa nên...”

“Đã tin anh ta?” Lâm Lam có chút không nói thành lời, Diêm Quân Lệnh tiếp lời cô, tiếp tục nói, “Em vốn không tận mắt nhìn thấy họ lấy thận từ trên người của Đồng Thiên Hoa đúng không? Chỉ nhìn thấy anh ta nằm đó sau đó họ lấy một quả thận ra để thay cho ba.”

“Sao anh biết?” Lâm Lam kinh ngạc nhìn sang Diêm Quân Lệnh.

“Em không cần quan tâm tại sao anh biết, tóm lại là ba không sao rồi.” Diêm Quân Lệnh tiến về phía trước nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Nhưng Lâm Lam không có cách nào mà khiến mình cái gì cũng không hỏi, cô dãy dụa thoát khỏi lòng Diêm Quân Lệnh, “Ý anh là, thận đó không phải của anh ta, thế người bị cắt thận kia đâu?”

“Cái này...” Diêm Quân Lệnh không biết nên trả lời Lâm Lam thế nào.

“Chết rồi?” Nhìn thấy phản ứng của Diêm Quân Lệnh, Lâm Lam thử hỏi dò.

“Chị dâu nhỏ, bác Lâm tỉnh rồi, chị đi thăm bác đi.” Câu nói của Lâm Lam khiến không khí trong căn phòng dường như bị ngưng lại, Diêm Quân Lệnh lần lữa không mở miệng, Tiêu Chấn Nhạc không chịu được nữa bèn hạ giọng chuyển chủ đề.

Lâm Lam ngồi thụp xuống giường, cả người cô như bị hút hết tất cả sức lực vậy.

Diêm Quân Lệnh đau lòng đi tới ôm lấy cô, “Lâm Lam ngoan...”

“Em giết người rồi, là em hại chết anh ta, là em hại...”

“Lâm Lam, không phải lỗi của em.”

“Là tại em...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.