Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 320: Chương 320




Lâm Lam đứng ở ngoài sân, mặt vẫn còn đang nóng bừng, hôm qua bị khí thế của bà nội dọa sợ, còn lo bà thật sự không để cô tiếp tục đi làm. Giờ thì tốt rồi, công việc tạm thời không cần lo, nhưng gần đây cô cũng không dám về nhà họ Diêm nữa, với dáng vẻ nôn nóng được bế chắt của bà nội, lần sau còn chưa biết chừng sẽ làm ra chuyện gì nữa.

“Phù...” Lâm Lam thở sâu, hít một hơi lạnh, sáng sớm đầu tháng ba vẫn rất lạnh, cô xoa xoa tay, còn nghĩ có cần gọi điện thoại cho Diêm Quân Lệnh để cô đi trước hay không, kết quả mới móc điện thoại thì anh đã đi ra rồi, anh nắm lấy tay của cô nhét vào trong túi áo lớn một cách rất tự nhiên.

“Anh không ở thêm mấy ngày ư?” Lâm Lam thấy dáng vẻ của Diêm Quân Lệnh còn vội hơn cả cô thì hỏi một cách láu lỉnh.

“Anh thì không sao, chỉ là mỗi tối bị nghe lén không biết em có để ý không?” Một câu nói của Diêm Quân Lệnh đã khiến Lâm Lam ngậm miệng thành công.

“Vậy đi thôi, chị Tuyết gọi điện nói đã hẹn lại thời gian với tổng biên tập của Tài Trí, chiều nay sẽ chụp hình.” Lâm Lam không nói thêm lời nào đã bước nhanh ra bên ngoài.

Diêm Quân Lệnh buồn cười đi theo.

Chú Trương qua đón họ, sau khi lên xe Lâm Lam như nghĩ đến gì đó, sờ sờ cái bụng của mình một cách vô thức, tối qua không thực hiện phương pháp tránh thai, Lâm Lam có hơi lo lắng nếu đúng như bà nội nói lỡ có thai thì làm sao đây?

“Có thai thì sinh ra.” Khi cô ngẩn người, bàn tay lớn của Diêm Quân Lệnh đặt lên bụng của cô, lời nói vô cùng kiên định.

Lâm Lam trừng anh một cái: “Anh thật sự cho rằng dễ có thai vậy à?”

“Ai biết được.” Anh dúi đầu vào bụng của cô, cọ cọ nhẹ nhàng.

Cô đột nhiên mềm lòng, cũng không nói lời phản đối nữa. Trong lòng thậm chí có chút hí hửng, suy nghĩ đứa con mà cô và anh sinh ra nhất định rất xinh đẹp.

“Anh thích con trai hay con gái?” Miệng hành động theo tim, Lâm Lam hỏi một cách vô thức.

“Con trai con gái đều như nhau, chỉ cần con của em sinh ra thì anh đều thích.” Nhà họ Diêm không có những tư tưởng phong kiến truyền thống đó, mấy người già ép có con, chủ yếu là vì cô đơn buồn chán, cũng không để ý trai gái. Nhưng suy nghĩ một chút thì Diêm Quân Lệnh lại bổ sung một câu: “Nếu có thể sinh đôi cũng tốt.”

Lâm Lam lặng lẽ trợn mắt, anh ấy tưởng sinh đôi dễ lắm hay sao? Việc đó cần xem gien và di truyền!

“Không bằng lòng à? Vậy sinh một đứa trước rồi sinh đứa thứ hai, nếu em muốn sinh đứa thứ ba thì cùng lắm chúng ta nộp tiền phạt trước.” Thấy cô gái nhỏ không nói gì, anh tưởng cô lo lắng một thai không sinh được hai đứa nên vội vàng bổ sung.

“Anh coi em là heo nái à?” Cô đúng là sắp bị tức đến ngốc rồi.

“Anh... đâu có, coi em là heo nái thế chẳng phải anh là heo đực.” Trong đầu anh vẫn suy nghĩ về chuyện sinh con, không nghĩ gì nhiều đã tiếp lời cô một câu như vậy.

Cô nghe xong, nhìn anh một lúc với vẻ vô cùng nghiêm túc: “Ừm, anh đúng thật là vậy, chẳng qua chỉ là heo giống.”

“Hừ.” Anh khẽ hừ một tiếng, bánh bao nhỏ này cũng đúng là biết mượn gió bẻ măng.

Chú Trương nghe thấy hai người đấu mồm, nghĩ đến mấy ngày trước thì bất giác cảm thán: “Cậu chủ và phu nhân cũng coi như đã làm lành rồi, làm tôi và thím Vương lo lắng chết đi được.”

“Chúng cháu giờ chẳng phải không sao rồi ư.” Lâm Lam ngượng ngùng trả lời một câu, cô cũng không phải cố ý khiến người trong nhà lo lắng, chỉ là lúc đó ngay cả bản thân cô cũng không biết đi đâu về đâu.

Nhưng hiện giờ cô cũng không hiểu rõ, người đàn ông này và Trần Văn rốt cuộc là sao.

“Không sao thì tốt, không sao thì tốt.” Chú Trương lầm bầm một cách bùi ngùi.

Lúc này điện thoại của anh đột nhiên reo lên, là số của Tường Tử: “Nói đi.”

“Cô Trần muốn gặp anh.” Tưởng Nam Tường nhanh chóng trả lời.

“Ừm, cứ hẹn ở văn phòng.” Diêm Quân Lệnh gật gật đầu, đang định gác máy thì chạm phải ánh mắt của cô. Anh đưa tay kéo cô vào lòng: “Đừng nghĩ lung tung, anh chỉ là cảm ơn cô ta đã đỡ cho anh một dao.”

“Ơn cứu mạng phải lấy thân báo đáp.” Lâm Lam nhìn Diêm Quân Lệnh, lạnh nhạt trả lời.

“Ừm, chả trách em dùng thân báo đáp anh.” Anh trả lời một cách rất thản nhiên.

Lâm Lam nhíu mày, cô đang nói việc này ư? Huống hồ cô lấy thân báo đáp chỗ nào, rõ ràng là bị lừa.

“Yên tâm, con người anh thích người khác lấy thân báo đáp, nhưng không thích lấy thân báo đáp người khác, dĩ nhiên nếu đối tượng là em thì thế nào cũng được.” Dáng vẻ mặt dày của Diêm Quân Lệnh khiến cô cũng bó tay.

Chỉ là gần đây có phải miệng lưỡi của anh đã bôi mật rồi không, vừa nãy câu cuối cùng là tỏ tình ư?

“Vui rồi à?” Thấy dáng vẻ này của cô gái nhỏ, Diêm Quân Lệnh cảm thấy có chút cảm ơn cậu hai nhà họ Giả, phụ nữ quả nhiên phải chiều phải nói nhiều lời tình tứ, xem ra lần sau đến Tấn Thị còn phải xin chỉ bảo nữa.

“Ai vui chứ?” Lâm Lam vội vàng phủ nhận, ngừng một chút rồi lại hỏi một cách hiếu kỳ: “Anh thật sự muốn ký hợp đồng với Trần Văn?”

Nếu Đỉnh Thành ký với Trần Văn, vậy với địa vị hiện giờ của Trần Văn, sau này ở giới người mẫu e là tiền đồ thênh thang.

“Ừm.” Diêm Quân Lệnh gật gật đầu, hi vọng có thể nhờ vậy mà Trần Văn sẽ dừng tay, nếu không thì không thể trách anh.

Mấy việc như cơ hội, Diêm Quân Lệnh anh chỉ cho một lần.

Lâm Lam không nói thêm nữa, việc của công ty Diêm Quân Lệnh vốn không phải việc cô có thể nhúng tay, nếu anh đã làm như vậy ắt có dự tính của riêng mình, cô cũng không thể đi dằn vặt.

“Không vui à?” Anh kéo cô vào lòng.

“Không có, ký hợp đồng với nghệ sĩ là tự do của anh.” Tuy nói như vậy nhưng giọng điệu đó của cô lại mang theo mấy phần ghen tuông.

“Ký hợp đồng với Trần Văn lần này chỉ là trả ân tình cho đối phương, không có ý gì khác, đừng ghen.” Anh không những không cảm thấy cô gái nhỏ hẹp hòi, ngược lại thấy cô bé này đang ghen thì cảm thấy rất thú vị.

“Ai ghen chứ?” Lâm Lam phản bác.

“Anh ngửi thấy được mùi giấm rồi.” Diêm Quân Lệnh cười, lại kéo Lâm Lam vào lòng, còn ngửi ngửi một cách khiêu khích.

“Xí... ư...” Lâm Lam xí một tiếng với vẻ nũng nịu, kết quả cô vừa mất phòng bị thì anh đã áp tay vào má cô, hôn lên môi.

Chú Trương ngồi trước trộm cười, đôi vợ chồng nhỏ này cũng thật là càng cãi nhau tình cảm càng tốt.

Bị hôn mạnh, cô một chân đá anh ra, mặt ửng đỏ, khiến anh cảm thấy tâm trạng càng vui vẻ: “Chú Trương, vào thẳng bãi đỗ xe.”

“Vậy phu nhân?” Chú Trương không biết Lâm Lam đi đâu.

“Theo tôi lên trên.” Tình cảm đến lúc nồng thắm, anh có thế nào cũng không nỡ để cô gái nhỏ về một mình.

“Việc này...” Chú Trương có chút không hiểu cậu chủ.

“Em lên với anh không hay lắm đâu? Buổi chiều còn quay nữa.” Cô còn chưa từng đến tổng công ty của Đỉnh Thành.

“Giờ mới tám rưỡi, cùng anh ăn cơm trưa xong sẽ bảo chú Trương đưa em qua đó.” Anh nói xong thì dắt cô lên thang máy tư nhân Đỉnh Thành, đi thẳng đến tầng cao nhất.

Cô cảm thấy có chút mới lạ: “Cứ lên như vậy không sợ bị người khác phát hiện à?”

“Em sợ bị người khác phát hiện vậy ư?” Diêm Quân Lệnh nhướng mày, xem ra sau này anh phải thường xuyên dẫn cô bé này đến đây mới được.

“Cũng không phải là như vậy...” Trong lòng cô không ngừng nói phải, nhưng miệng lại nói không phải một cách khéo léo.

Tuy nhiên lên lầu thì cô mới thở phào, cả tầng thượng lớn như vậy đều vắng vẻ, thế là gan cũng lớn hơn, chạy lên trước mở cửa văn phòng của anh. Đôi mắt đẹp trợn to, văn phòng của Đại Boss quả nhiên khí thế mà, tuân theo phong cách từ trước đến nay của anh, sang trọng nhưng không mất đi vẻ lạnh lùng.

“Thưa sếp, cô Trần đến rồi.” Đúng lúc cô nhẹ nhàng sờ vào chiếc ghế chủ tịch bằng da của anh thì một giọng nói ẻo lả đột nhiên vang lên, cô giật nảy mình, theo bản năng trốn xuống dưới bàn làm việc của anh.

Sau khi nấp vào cô lại suy nghĩ một cách thất vọng: Hà cớ gì cô phải nấp ở đây?

Giữa lúc cô đang hối hận thì người bên ngoài đã đi vào, hơn nữa không phải chỉ một người. cô ngồi đơ dưới bàn làm việc, thật là ngốc quá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.