Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 321: Chương 321




Diêm Quân Lệnh không định tránh Trần Văn, huống chi đối phương sớm đã biết Lâm Lam là vợ của anh, hôm nay để cô ta nhìn thấy cô gái nhỏ ở phòng làm việc của anh cũng coi như điều cảnh tỉnh.

Nhưng vừa bước vào Diêm Quân Lệnh ngẩn người: Cô đâu rồi?

Đảo mắt một vòng, dừng lại ở phòng nghỉ trong văn phòng làm việc, anh phát hiện cửa đang đóng, không có dấu hiệu của việc mở cửa, nhìn lại cũng không thấy bóng dáng của ai, trong lòng Diêm Quân Lệnh thấp thỏm không yên, bánh bao ngốc này, không phải đã... Ánh mắt anh hướng về bàn làm việc của mình, Diêm Quân Lệnh dở khóc dở cười.

Bánh bao ngốc này, đúng là biết cách diễn từ vợ cả thành kẻ thứ ba.

“Sếp...” Tưởng Nam Tường gọi mấy tiếng nhưng Diêm Quân Lệnh đều không có phản ứng gì, đành lớn giọng gọi, trong lòng đầy kinh ngạc: Sếp không chú ý sao? Ở Đỉnh Thành lâu như vậy, lần đầu tiên Tưởng Nam Tường trông thấy tình huống này, cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa thần kì.

Hóa ra sếp của họ cũng là con người.

“Ừm.” Diêm Quân Lệnh định thần lại, ừm một tiếng đi về bàn làm việc, cố ý không nhìn người ở dưới, ánh mắt hướng về Tưởng Nam Tường và Trần Văn: “Có vấn đề gì sao?”

“Không có vấn đề gì thì em không được gặp anh sao?” Trần Văn cũng cảm thấy hôm nay Diêm Quân Lệnh có chút kỳ lạ, giọng nói kèm theo ý dò xét.

“Anh nghĩ lúc chấp nhận ký hợp đồng em cũng đã hiểu rõ rồi.” Giọng nói của Diêm Quân Lệnh có chút lạnh nhạt.

“Chủ tịch Diêm đùa không vui chút nào cả.” Trần Văn giọng nũng nịu, quả nhiên cô ta đoán không sai, anh chính là muốn dùng hợp đồng để đuổi cô ta đi.

Diêm Quân Lệnh không phản ứng, anh muốn biết mục đích Trần Văn đến đây lần này.

“Ha ha.” Trần Văn nhìn nét mặt lạnh nhạt của Diêm Quân Lệnh, bất ngờ cười nhẹ thành tiếng, nhếch môi mỉa mai: “Vì vậy hợp đồng lần này với Đỉnh Thành là để bù đắp cho việc chia tay đúng không?”

“Chúng ta đã chia tay từ ba năm trước rồi, là chia tay trong hòa bình nên cũng không cần thiết bàn đến việc bù đắp hay không bù đắp.” Diêm Quân Lệnh trả lời không chút cảm tình.

Lâm Lam đang ngồi xổm dưới bàn, tim đập thình thịch, cô luôn cho rằng đôi lúc anh hơi máu lạnh trước mặt cô, nhưng bây giờ mới nhận ra so với những người khác, người đàn ông này đối với cô dường như dịu dàng hết mức.

Có thể cảm nhận được không khí ngột ngạt bên trong phòng làm việc, Lâm Lam vừa ngẩng đầu lên, có ý muốn xem biểu cảm khuôn mặt của anh, kết quả lại không cẩn thận đập đầu vào bàn làm việc.

Đùm!

Diêm Quân Lệnh vừa dứt lời, một tiếng đùm to vang khắp phòng làm việc hết sức rõ ràng. Lâm Lam mặt mày nhăn nhó vì đau, bụm chặt miệng im thin thít.

Trần Văn và Tưởng Nam Tường ngẩn người, vô thức nhìn về phía bàn làm việc của Diêm Quân Lệnh.

Vẻ mặt của anh vẫn rất thản nhiên, giống như không nghe thấy gì: “Lời anh đã nói rất rõ ràng rồi, lựa chọn thế nào là quyền của em.”

“Xem ra đối với chủ tịch Diêm mà nói, ơn nghĩa nhát dao kia còn hơn việc chúng ta bên nhau ba năm.” Trần Văn rời ánh mắt từ bàn làm việc ra hướng khác, hỏi chế giễu.

Hóa ra họ đã ở bên nhau ba năm ư? Lâm Lam lại biết thêm một bí mật của Diêm Quân Lệnh, vò đầu, trong lòng vô cùng đau xót.

“Nếu như đây là mục đích hôm nay em đến đây gặp anh, vậy thì chỉ có thể dừng lại tại đây thôi.” Diêm Quân Lệnh có thể tưởng tượng ra đầu người phụ nữ ngốc nghếch chui dưới gầm bàn đau biết nhường nào, giọng nói đầy sự mất kiên nhẫn.

Toàn thân Trần Văn mất kiểm soát, khẽ run lên: “Vậy nếu em từ chối ký hợp đồng này thì sao?”

“Đó là việc của bản thân em.” Giọng điệu Diêm Quân Lệnh vẫn như trước.

Nói xong Diêm Quân Lệnh cứ vậy mở máy tính lên, di chuyển chân sang chỗ khác, muốn để cho Lâm Lam có nhiều không gian hơn, nào ngờ lại va ngay vào cằm cô.

“A... đau quá...” Lâm Lam bị va mạnh bất ngờ nước mắt liền chảy ra, đau quá kêu lên một tiếng.

Vốn dĩ không khí trong phòng đang đi xuống lại một lần nữa bị ngưng lại, ngay cả Tưởng Nam Tường giả vờ như không có chuyện gì xảy ra cũng không thể nhẫn nại mà nhìn về phía dưới bàn làm việc của Diêm Quân Lệnh, không phải sếp đang giấu người ở bên trong đó chứ? Như thế có phải quá phô trương rồi không?

Trần Văn vẫn đứng nguyên chỗ đó, cô ta không ngốc, nếu như âm thanh khi trước chỉ là ngoài ý muốn, vậy thì vừa rồi dưới bàn của Diêm Quân Lệnh chắc chắn có người, hơn nữa còn là phụ nữ.

Nghĩ đến điều gì đó, thần thái trên mặt Trần Văn khẽ thay đổi, đau lòng hỏi: “Diêm, những lời anh nói trong phòng bệnh lúc trước còn có tác dụng không?”

Lâm Lam lòng đầy ngạc nhiên, người đàn ông này đã nói gì với Trần Văn ở phòng bệnh? Cô lại nghĩ đến bức ảnh mập mờ mà truyền thông tung ra, thoáng chốc thấp thỏm không yên, cảm thấy rất khó chịu.

“Đúng, anh nói cho dù sau này thế nào cũng sẽ bảo vệ sự bình an cho em, câu nói này vẫn còn tác dụng. Nhưng phần trước của câu nói này, em cũng nên nhớ rõ.” Diêm Quân Lệnh cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu, nhưng trong đáy mắt không hề lưu luyến gì Trần Văn cả, trái lại vì người phụ nữ đang ở dưới gầm bàn mà hơi kiên mất nhẫn.

Trần Văn hết sức kinh ngạc, anh thật sự không còn tình cảm với cô ta ư? Hay vì người đàn bà đang ở dưới gầm kia, vừa nghĩ vậy, mặt của Trần Văn hiện lên một nỗi oán hận trong lòng: “Diêm, sao anh có thể nói những lời tuyệt tình như vậy, chúng ta dù sao cũng là tình đầu, không lẽ anh thực sự muốn làm cho sự việc đến bước tuyệt tình này sao, thứ em muốn không nhiều, chỉ là muốn ở bên cạnh anh thôi.”

“Xin lỗi, thứ mà em muốn anh không thể cho em.” Diêm Quân Lệnh nhíu mày, anh vẫn nhớ Trần Văn là người không rõ ràng trong tình cảm, chỉ một thoáng cúi đầu là biết được ý nghĩ của đối phương.

“Diêm, anh đối với em như vậy liệu anh có thể đối xử với cô ta như vậy không?” Nghe thấy những lời nói đầy tuyệt tình của người đàn ông, Trần Văn không cam lòng hỏi.

“Đó là việc của anh, nếu như đã không còn vấn đề gì, mau về đi.” Diêm Quân Lệnh đã cảm nhận được sự dao động bất an của người phụ nữ đang ở dưới gầm bàn, anh thẳng thừng đuổi người.

Tưởng Nam Tường vốn cho rằng sếp chỉ vừa lạnh lùng vừa máu lạnh trước mặt họ, nào ngờ đối với bạn gái cũ cũng không ngoại lệ. Lúc mới đầu xem mấy tin lá cải anh còn tưởng Trần Văn chính là bà chủ của họ, xem ra sự việc không như vậy, những tin lá cải đó cũng không thể tin tưởng được.

“Cô Trần, mời đi bên này.” Tưởng Nam Tường nhìn ra ý nghĩ của sếp, biết điều nói.

“Ừm.” Có lẽ người khác không nghe ra được sự uy hiếp của Diêm Quân Lệnh, nhưng Trần Văn thì hiểu rất rõ. Điều kiện bảo vệ cô ta bình an là gì? Chính là không động vào Lâm Lam. Lẽ nào anh biết việc hợp tác của cô ta và Đồng Thiên Hoa?

Trong lòng Trần Văn lạnh run, liếc mắt nhìn Diêm Quân Lệnh, rồi cúi đầu nhìn bàn làm việc, đáy lòng toàn bộ đều là nỗi nhục nhã, uất ức và lo lắng thấp thỏm không yên.

Cô ta theo Tưởng Nam Tường ra ngoài, đối phương khách khí nói: “Lần này cô Trần có thể ký hợp đồng với Đỉnh Thành là may mắn của Đỉnh Thành chúng tôi. Bộ phận chuyên môn sẽ vì cô Trần...”

“Những việc này đều giao cả cho giám đốc Tưởng vậy.” Trần Văn nói xong, quay người đi vào thang máy.

Tưởng Nam Tường ngẩn người ra đó, như vậy là có ý gì? Anh ta nhíu mày quay trở lại phòng làm việc của Diêm Quân Lệnh, phải nói rõ chuyện này với sếp, nhưng kết quả còn chưa mở miệng đã ngây người tại chỗ, anh ta vừa nhìn thấy cái gì đây?

Tưởng Nam Tường bị dọa cho kinh ngạc, dụi mắt một cách vô thức, lại nhìn về phía đó, phát hiện bản thân không hề nhìn lầm, trời ạ, sếp cũng dám làm điều đen tối ngay ở văn phòng, ôi trời ơi, đây có phải quá mạnh bạo rồi không?

Anh Tưởng cảm thấy mắt mình như sắp bị chọc mù rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.