Mặc dù bàn làm việc của Diêm Quân Lệnh rất lớn, nhưng dáng người Lâm Lam tương đối cao, cuộn tròn bên trong lâu như vậy, cô cũng sắp bội thực với nỗi ức chế này rồi, khó khăn lắm mới chờ đến lúc hai người kia rời khỏi, cô thò đầu ra, kết quả là anh dùng hai bên đùi kẹp lấy đầu cô, nhìn cô ở một tư thế cực kỳ ám muội.
Ực!
Lâm Lam bị anh làm cho vừa xấu hổ vừa khó xử, cô nuốt nước bọt: “Anh bỏ em ra, để em đứng dậy.”
“Bánh bao nhỏ, em cũng thật có triển vọng? Sợ bị người khác nhìn thấy đang ở trong phòng làm việc của anh đến vậy à?” Diêm Quân Lệnh rất không thoải mái trước thái độ hiện giờ của cô bé dành cho anh.
Lẽ nào việc anh là chồng cô rất mất mặt sao?
“Em đang lo người tình cũ của anh không vui mà.” Lâm Lam giải thích một cách ngập ngừng, nhưng trong lòng cũng không thoải mái cho lắm sau câu nói của Trần Văn.
“Vậy à?” Diêm Quân Lệnh cúi người nhìn cô gái nhỏ đang ngồi xổm giữa hai đùi của mình.
Lâm Lam gật đầu như giã tỏi, nhưng đứng ở góc độ của Tưởng Nam Tường thì thật là... quá đen tối rồi!
“Cút vào đây!” Chính vào lúc cô tiếp tục xin tha, anh bỗng nhiên ngẩng đầu quát nhỏ một câu.
Tưởng Nam Tường rùng mình: Xong rồi, đây là muốn giết người diệt khẩu đúng không? Sáng sớm sếp không những giấu một người phụ nữ dưới bàn làm việc, còn làm ra những việc tiêu vong đạo đức giữa ban ngày ban mặt như vậy, thật là một tin tức rúng động Đỉnh Thành mà!
“Vứt hết những thứ trong đầu của cậu đi, nói, vào đây làm gì.” Nói xong Diêm Quân Lệnh bế cô gái nhỏ đang ngồi xổm giữa hai đùi lên, đặt cô ngồi lên đùi mình.
Lâm Lam xấu hổ đến nỗi hận không thể che mặt, nhưng lại bị anh vòng tay qua người, ép ngồi ngay ngắn, cô đành lúng túng nở nụ cười ngại ngùng với Tưởng Nam Tường.
Tưởng Nam Tường chợt ngẩn ra, đây không phải là cô Lâm của công ty giải trí Tân Trí sao, còn nữa, cô ấy không phải là bạn gái tin đồn của trợ lý Lý sao? Sao lại với sếp...
Sự việc có vẻ hơi phức tạp đây.
Thân là giám đốc nghệ thuật và thời trang của một công ty giải trí, tính buôn chuyện của Tưởng Nam Tường không mạnh mẽ, nhưng nếu như đối tượng để buôn chuyện là sếp thì lại khác.
Lẽ nào vị này chính là bà Diêm trong truyền thuyết? Hay là chủ tịch Diêm vì yêu mà hận, không có được trợ lý Lý nên giành người phụ nữ của anh ta?
Ôi trời ạ, quá rúng động rồi!
“Đã nhìn đủ chưa?” Ngay lúc Tưởng Nam Tường đang ra sức động não thì một giọng nói lạnh lẽo như nước lạnh trút xuống người anh ta.
“Đ... đủ rồi.” Tưởng Nam Tường giật mình, sau đó nhanh chóng nói: “Quá trình ký hợp đồng với cô Trần phải làm thế nào ạ?”
“Làm to một chút để tăng thêm sức nóng, cứ theo những quy trình bình thường khi cậu nâng đỡ người khác.” Giọng điệu của Diêm Quân Lệnh hoàn toàn là giải quyết việc chung.
Tưởng Nam Tường hiểu ra ngay, trong lòng cũng đã có lời giải đáp. Sếp nâng đỡ Trần Văn như một nghệ sĩ mới bình thường, xem ra là thật sự không có gì với cô ta. Trái lại vị đang trong vòng tay của sếp đây... sợ rằng không đơn giản.
“Còn có việc gì à?” Diêm Quân Lệnh nhíu mày.
“Không có ạ, tôi đi làm ngay.” Tưởng Nam Tường sực tỉnh, vội vàng chuồn khỏi phòng làm việc. Trong lòng thầm chậc lưỡi: Hóa ra khẩu vị của sếp nặng như vậy. Đúng lúc nhìn thấy Linda đang đi làm, anh ta hỏi khẽ: “Sếp và cô Lâm...”
“Cẩn thận chút, đừng đắc tội.”
“Cảm ơn nhé.” Chỉ cần một câu nói của Linda là Tưởng Nam Tường đã hiểu ra.
Hóa ra bà Diêm lại có thể thật sự là một cô người mẫu bình thường, thật bất ngờ!
Chỉ là trợ lý Lý phải làm sao đây? Anh ta có biết bản thân bị sếp “Cắm sừng” không? Nghĩ đến đây Tưởng Nam Tường rất có tâm mà báo cáo với Lý Húc công việc gần đây, chỉ là sau mỗi câu anh ta đều thêm vào biểu tượng nhân vật đội mũ xanh(*) và hút thuốc.
(*) Đội mũ xanh: bị cắm sừng.
Lý Húc nhìn thư điện tử được Tưởng Nam Tường gửi đến, thầm càu nhàu “tên này bệnh à”, cứ nói xong một câu lại thêm vào biểu tượng, thành fan cuồng rồi ư?
Anh Tưởng đã vắt hết tâm tư và trí lực, vì sao một chút nội tình cũng không hiểu được.
Chờ Tưởng Nam Tường rời khỏi, Lâm Lam bèn khó xử nghĩ cách từ trên người Diêm Quân Lệnh đi xuống, trong đầu vẫn còn nhớ đến lời của Trần Văn. Họ đều là tình đầu của nhau, vậy có phải Trần Văn cũng là người phụ nữ đầu tiên của anh?
Nghĩ vậy, trong lòng của cô rất không thoải mái, mặc dù đều là quá khứ của anh, khi đó họ vẫn chưa quen nhau, cô cũng không có tư cách để ghen tuông, nhưng vẫn cảm thấy bức bối.
“Sao em lại trốn?” anh không buông cô ra, trái lại hỏi cô một cách bất mãn.
“Không phải lúc nãy em đã nói rồi sao?” Lâm Lam bực mình trả lời.
“Em sợ Trần Văn hiểu lầm à? Vì chúng ta là vợ chồng nên cô ta hiểu lầm?” Diêm Quân Lệnh không thích nhìn thấy dáng vẻ Lâm Lam lẩn tránh anh, không muốn để người khác biết được mối quan hệ của họ.
“Việc này...” Cô cứng họng, có vẻ như Trần Văn đã sớm biết mối quan hệ của họ, trốn tránh cũng không còn ý nghĩa gì, điều quan trọng nhất là cô mới là vợ cả, vì sao phải trốn tránh?
Nghĩ đến đây cô cũng toát mồ hôi lạnh trước chỉ số thông minh của mình.
“Anh trịnh trọng cảnh cáo em một lần cuối cùng, nếu như còn có lần sau anh sẽ mở cuộc họp báo thừa nhận mối quan hệ của chúng ta ngay lập tức, đã hiểu chưa?” Anh thẳng thắn uy hiếp cô.
Lâm Lam cười mỉm, gật gật đầu, chăm chú nhìn Diêm Quân Lệnh: “Một ngày nào đó chúng ta không còn là vợ chồng nữa, anh sẽ đối xử với em như với Trần Văn chứ?”
“Sẽ không.” Diêm Quân Lệnh vốn không có ý định đối phó với Trần Văn, nhưng nếu như cô ta tiếp tục giúp đỡ Đồng Thiên Hoa thì anh không chắc, cho dù là chuyện đất đai lần này hay là tin tức của truyền thông sau đó, Diêm Quân Lệnh đều biết rõ tất cả, nhưng chỉ vì niệm tình cũ nên mới không vạch trần đối phương.
Lâm Lam “ừm” một tiếng, sẽ không ư? Hy vọng là vậy.
“Em đừng suy nghĩ lung tung, nếu như buồn ngủ thì vào trong ngủ một giấc, chờ sau khi anh xong việc sẽ đưa em đi ăn.” Anh xoa đầu cô.
“Ra ngoài ăn?”
“Em yên tâm, sẽ không bị chụp đâu.” Anh lắc đầu, càng muốn công khai quan hệ hơn, nếu không thì ngay cả ăn một bữa cơm cũng phải lén lút, thật là ức chế.
Lâm Lam nghe vậy yên tâm, định đi ngủ một giấc thì điện thoại bỗng nhiên reo lên, là của Tăng Tuyết, cô mỉm cười nghe máy: “Chị Tuyết, hôm nay không phải chúng ta...”
“Tiểu Lam, em đến công ty một chuyến đi, chủ tịch có việc cần nói.” Giọng của Tăng Tuyết khá nghiêm túc, khiến cho thần kinh của cô bất giác trở nên căng thẳng, cô đáp lại một tiếng sau đó dự định ra ngoài nhưng bị anh kéo lại.
“Vội như vậy định đi đâu?”
“Chị Tuyết nói công ty có việc, nghe có vẻ không phải chuyện nhỏ.” Lâm Lam nghĩ ngợi, nhưng thật sự không biết đã xảy ra chuyện lớn gì, lẽ nào có chuyện tốt lành nào đó nhưng chị Tuyết cố tình trêu cô?
“Để anh gọi cho chú Trương.” Anh giữ cô lại, nhấn số của chú Trương, sau khi nhìn thấy chú Trương đưa cô rời khỏi, anh mới yên tâm, chỉ là cảm thấy hơi kỳ lạ, lúc này Tần Sâm có thể có việc gì gấp?
Mà hiện giờ tin tức liên quan đến việc Trần Văn âm thầm ký hợp đồng cho Đỉnh Thành chẳng hiểu vì sao không chân mà chạy, rất nhanh đã truyền khắp mỗi một góc của cả thành phố, tin tức Trần Văn là bà Diêm một lần nữa trở thành chủ đề nóng.
Lâm Lam trở về công ty, mỉm cười mở cửa phòng làm việc của Tần Sâm: “Chủ tịch Tần, anh tìm tôi.”
“Tiểu Lam.” Tăng Tuyết bước lên trước nắm lấy tay của cô, nhìn sang Tần Sâm đang ngồi trên ghế làm việc với vẻ thù địch.
Lâm Lam nhận ra Đỗ Tịch và Khúc Khải cũng có mặt, cảm thấy bầu không khí bất thường, tò mò hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Chủ tịch Tần muốn chuyển buổi chụp ảnh bìa GGI mà em có được và một số buổi trình diễn lớn cho cô Đỗ.” Tăng Tuyết tức giận nói, đó đều là Lâm Lam nhà cô tự mình vất vả mới có được, dựa vào cái gì mà Tần Sâm nói cho là cho.
“Sao lại như vậy?” Lâm Lam nhìn sang Tần Sâm.
“Tiểu Lam, tôi biết quyết định này rất đột ngột, nhưng mà việc Đỗ Tịch đánh mất vai kỹ nữ trong “Hán Vương” có ảnh hưởng rất lớn với cô ấy, vì vậy lần này xem như tôi làm chủ, để cô ấy chụp hình cho GGI, lần sau có cơ hội tốt hơn, công ty nhất định sẽ dành nó cho cô.” Tần Sâm cũng cảm thấy rất áp lực.
Mặc dù anh ta là chủ tịch Tân Trí, nhưng đằng sau lại có những cổ đông lớn, Đỗ Tịch có được thành tích như hôm nay, không chỉ là công lao của Tần Sâm và Khúc Khải.
Gương mặt Lâm Lam khẽ biến sắc: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”