Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 505: Chương 505




Ngay khi sắc mặt của Diêm Quân Lệnh ngày càng khó coi, Lôi Tử gọi điện đến.

“Cô ấy đã lên máy bay.” Giọng nói của Lôi Tử rất nặng nề.

“Chắc chắn không?” Diêm Quân Lệnh cố gắng để giọng nói của mình lộ ra sự trầm ổn.

“Đang xác nhận.” Khương Lôi nói xong, khẽ thở dài: “Quân Lệnh, có lẽ anh nên chuẩn bị sẵn tâm lí Lâm Lam và A Viễn đều bị bắt cóc.”

Diêm Quân Lệnh nghe được câu này, tay khẽ run lên, mím môi không nói gì.

“Bây giờ chúng ta vẫn chưa biết mục đích của đối phương là gì, cho nên không có cách nào phong tỏa.” Khương Lôi đã phong tỏa mọi lối ra xuất cảnh, nhưng đối tượng quan trọng lại là Trần Nguyệt, anh ta không ngờ rằng Lâm Lam và Tiểu Sư Tử lại bị bắt cóc.

“Trước hết xác định họ ngồi máy bay nào, mục đích đi đâu.” Khi nói chuyện, xe Diêm Quân Lệnh đã đến sân bay.

Người bên Khương Lôi có tin tức rất nhanh.

“Lâm Lam lấy hộ chiếu giả của Julie để lên máy bay, chắc là đối phương dùng tính mạng của Tiểu Sư Tử để ép buộc cô ấy. Trước mắt máy bay đang bay đến Hồng Kông, nhưng chúng ta không xác định được họ sẽ từ Hồng Kông di chuyển đến đâu, đã liên hệ với cảnh sát bên kia, nhưng anh cũng biết bên đó ngoài tầm với của chúng ta, biến cố rất lớn.” Khương Lôi đã đến trước mặt Diêm Quân Lệnh.

“Tra được đối phương dùng thân phận gì để đi không? Còn có, có phải Tiểu Sư Tử cũng ở trên máy bay?”

“Đang loại bỏ dần dần, trên chuyến bay của họ, tính thêm nhân viên hàng không, tất cả có 421 người, có khoảng mười người mang theo trẻ con, ba bé lớn hơn bốn tháng, muốn xác định không khó.” Khương Lôi nhanh chóng trả lời.

“Khó chính là chúng ta không xác định có phải là Thánh Thủ chợ đen mang theo đứa trẻ hay không, rất có thể hắn có đồng bọn.” Thần sắc Diêm Quân Lệnh không thư giãn hơn chút nào, ngược lại còn trầm lặng hơn.

“Hơn nữa chúng ta cũng không thể xác định hình dạng của Thánh Thủ chợ đen, mặc dù chúng ta biết giới tính của hắn, nhưng trước mắt vẫn chưa có ai nhìn thấy vị này.” Câu nói của Khương Lôi khiến sắc mặt của Diêm Quân Lệnh càng thêm ảm đạm.

“Tôi đã bảo Thẩm Hoằng liên hệ, cậu ta sẽ nhanh chóng gửi ảnh chụp của hắn qua đây, trước tiên phải tra xét xem Tiểu Sư Tử có đăng ký lên máy bay hay không, thằng bé đang ngồi với ai.”

“Được.”

Khương Lôi nhanh chóng đáp ứng, tiếp tục đi thăm dò, mà bên phía Thẩm Hoằng có tin tức rất nhanh, đáng tiếc là trong ảnh chụp của Thánh Thủ, chỉ có đôi mắt của hắn lộ ra ngoài.

Diêm Quân Lệnh nhìn hình ảnh: “Cậu đang đùa tôi à?”

“Không phải đâu anh Diêm, bác sĩ Giả liên hệ với nhà họ Tần, bức ảnh kia là chúng tôi vô tình chụp lén được, tên nhóc đó cứ thần thần bí bí, đúng kiểu thần long thấy đầu không thấy đuôi, ngay cả bác sĩ và y tá ở Tịnh An cũng chưa từng nhìn thấy khuôn mặt của hắn, mỗi lần giải phẫu đều mặc đồng phục giải phẫu từ sớm, không ai thấy dáng vẻ khi hắn gỡ khẩu trang.” Thẩm Hoằng rất vô tội.

Lời này khiến chân mày của Diêm Quân Lệnh càng nhíu chặt, anh quét mắt, đưa bức ảnh kia cho Lý Húc.

Mặt Lý Húc không đổi sắc nhìn ảnh chụp được chuyền cho Hàn Thiên Thành đứng đằng sau, Hàn Thiên Thành đưa mắt nhìn cấp dưới của mình, cấp dưới kia lộ ra nét mặt xoắn xuýt: “Đội trưởng, có thể nhận ra mới lạ!”

“Gửi cho người trong đội lập tức phục hồi hình ảnh lại như cũ.” Hàn Thiên Thành hung hăng trừng mắt nhìn cấp dưới, người kia vội vàng chụp ảnh chụp lại gửi về đội cảnh sát hình sự.

Điện thoại lại quay về tay Diêm Quân Lệnh, chân mày của anh vẫn luôn nhăn lại, thuận tay gửi ảnh chụp vào trong nhóm “Gia tộc” và nhóm “Huynh đệ”.

Không biết vì sao nhưng Diêm Quân Lệnh luôn cảm thấy anh đã từng nhìn thấy ánh mắt này ở đâu đó, nhưng lại chỉ là một ấn tượng thoáng qua, cho nên không dám khẳng định.

Nhưng nếu anh đã có ấn tượng, nói không chừng, người xung quanh anh cũng có ấn tượng.

Nhưng vạn lần không nghĩ tới, Diêm Quân Lệnh vừa gửi ảnh chụp vào trong nhóm không lâu sau liền nhận được trả lời của Diêm Như Tuyết: “Anh, anh gửi ảnh của bác sĩ Hàn làm gì?”

“Bác sĩ Hàn?” Diêm Quân Lệnh híp mắt: “Ai là bác sĩ Hàn?”

“Anh, bác sĩ Hàn mà anh cũng không biết sao, chính là bác sĩ giúp chị dâu sinh mổ đó, nhưng cũng đúng, lúc anh trở về thì bác sĩ Hàn đã được điều sang phòng khám khác rồi.” Diêm Như Tuyết cũng không ngờ người này lại có liên quan đến sự mất tích của Tiểu Sư Tử.

Mà Diêm Quân Lệnh lại giống như bị kích thích, anh ngàn vạn lần không nghĩ tới người này lại là bác sĩ phụ sản của Lâm Lam.

“Anh biết rồi.” Nói xong ba chữ này, Diêm Quân Lệnh lập tức gọi cho Tiêu Chấn Nhạc: “Cậu biết người trong ảnh mà tôi gửi cho cậu không?”

“Anh gửi cho tôi ảnh của ai?” Tiêu Chấn Nhạc đã biết chuyện xảy ra, nhưng vẫn chưa biết tình huống cụ thể, nhận được điện thoại của Diêm Quân Lệnh, vừa hỏi vừa mở phần mềm trò chuyện, lập tức hỏi: “Anh biết bác sĩ Hàn bên chúng tôi sao?”

“Có tin tức cá nhân của hắn hay ảnh chụp cận mặt không? Lập tức gửi cho tôi.”

Sau khi Tiêu Chấn Nhạc xác nhận lời của Diêm Như Tuyết, Diêm Quân Lệnh không còn để ý tới những chuyện khác, lập tức nói.

“Tình huống thế nào rồi?” Tiêu Chấn Nhạc vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Có lẽ Thánh Thủ chợ đen chín mươi phần trăm là bác sĩ Hàn ở viện anh.” Nói xong Diêm Quân Lệnh liền cúp điện thoại.

Mặt Tiêu Chấn Nhạc ngơ ngác, sao bác sĩ Hàn lại thành Thánh Thủ chợ đen, sự tương phản này hơi lớn à nha.

Trong ấn tượng của Tiêu Chấn Nhạc, Hàn Đống này là người yên tĩnh hướng nội, một lòng theo ngành y, là người cực kì theo đuổi y học, mà thiên phú lại cực cao, vì thế anh ta còn thiết kế riêng cho người này một phòng nghiên cứu, mang đến không ít thành quả.

Trước đó Lâm Lam sinh non xuất huyết nhiều, còn điều động riêng người này làm giải phẫu sinh mổ, cực kì thành công.

Sao một thanh niên có tiền đồ tốt đẹp như vậy lại là Thánh Thủ chợ đen? Mặc dù đối phương cũng có trình độ chữa bệnh cực cao, nhưng làm giải phẫu chợ đen đều là kinh doanh phạm pháp, là phạm tội.

Trong lòng vạn phần không tin, nhưng Tiêu Chấn Nhạc vẫn nhanh chóng gửi ảnh chụp của Hàn Đống cho Diêm Quân Lệnh, cùng với tư liệu cá nhân của người này.

Bởi Tiêu Chấn Nhạc biết rõ, Diêm Quân Lệnh sẽ không vô duyên vô cớ hoài nghi một người, khả năng duy nhất là người này, thật sự có thể là Thánh Thủ chợ đen trong truyền thuyết kia.

Nếu đúng như thế, vậy Hàn Đống kia chắc chắn không muốn phô trương hết trình độ của mình ở bệnh viện, xem ra đến bây giờ, kỹ thuật lâm sàng của hắn cũng không kém bác sĩ Giả Tử Hoàn trong bệnh viện Vi Ái của Tấn Thị.

Chờ Tiêu Chấn Nhạc gửi ảnh chụp của Hàn Đống cho Diêm Quân Lệnh, bên phía Lôi Tử liền nhanh chóng có tiến triển mới.

“Đã sàng lọc dần những người lên máy bay, không có Tiểu Sư Tử.” Giọng nói của Khương Lôi rất nặng nề, đó cũng không phải là một kết quả tốt, nếu Tiểu Sư Tử không đi cùng Lâm Lam và Hàn Đống lên máy bay, tức là có ba loại khả năng: một là bé bị để lại Bắc Kinh, hai là bé đi máy bay khác, còn một khả năng chính là... đã chết yểu.

Xem ra đến lúc này, chắc chắn họ phải có sự chuẩn bị cho dự tính xấu nhất.

“Kiểm tra tất cả chuyến bay hôm nay có trẻ nhỏ.” Xong câu này, Diêm Quân Lệnh không muốn nói thêm gì nữa.

Lý Húc có chút lo lắng: “Anh Diêm...”

“Giúp tôi sắp xếp phi cơ đi Sri Lanka.” Không cho Lý Húc có cơ hội nói nhảm, Diêm Quân Lệnh ngắt lời của anh ta, trực tiếp phân phó.

Những người khác nhìn nhau: Sao lại đi Sri Lanka?

“Nhưng bây giờ chúng ta vẫn chưa xác định được mục đích của Hàn Đống...” Khương Lôi đứng một bên nhắc nhở.

“Nếu Hàn Đống này thực sự là Thánh Thủ chợ đen, vậy quan hệ giữa hắn và Đồng Thiên Hoa đương nhiên không đơn giản, lần này trăm phương ngàn kế bắt cóc Lâm Lam và A Viễn, tôi đoán hắn muốn đi cúng Đồng Thiên Hoa.” Trực giác của Diêm Quân Lệnh vẫn luôn cực kì chính xác, hiện tại là đầu tháng tư, hơn một tháng nữa sẽ đến ngày giỗ một năm của Đồng Thiên Hoa.

Nơi Hàn Đống có khả năng đi nhất chính là Sri Lanka.

“Cúng Đồng Thiên Hoa?” Khương Lôi nhíu mày.

“Đúng.” Diêm Quân Lệnh gật đầu, nhưng không nói thêm, chắc tên đó muốn dùng vợ và con trai của anh để cúng người đàn ông kia.

Là muốn báo thù cho Đồng Thiên Hoa.

Có lẽ từ ngày Lâm Lam sinh con, Hàn Đống này đã xây dựng kế hoạch cho hôm nay, vậy nên dù máy bay của họ đang di chuyển đến đâu, mục đích cuối cùng vẫn là Sri Lanka.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.