Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 506: Chương 506




Buổi họp báo tối hôm qua, khiến Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam nổi như cồn, show truyền hình <Tình yêu đích thực> vốn đã nhận được sự quan tâm của khán giả, bây giờ độ hot còn cao hơn so với mấy tập trước đó, phát sóng vào giờ vàng nên lượng người xem tăng lên gấp nhiều lần.

Nhưng Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam vốn nhận được lời mời phỏng vấn, nhưng lại mất tích.

Nhưng mà so với những lời chửi mắng và bất công trước đây, lần này dân mạng lại khoan dung đối với thái độ cảu họ hơn rất nhiều, hơn nữa lại đổ dồn sự chú ý sang Đỗ Tịch.

Tuy trên Weibo đã thanh minh sự việc của Khúc Khải là hành động cá nhân, nhưng chuyện này ảnh hưởng không nhỏ tới Đỗ Tịch, lượng fan hâm mộ giảm, chỉ tính riêng Weibo lượng Fan giảm đi rất nhiều.

Mọi người nghi ngờ nhân phẩm của Đỗ Tịch, và người đứng đằng sau giật dây Khúc Khải là Đỗ Tịch, đồng thời nghi ngờ công ty người mẫu bỏ xe giữ tướng, khiến lòng người phẫn nộ.

Cho nên khi chương trình được phát sóng, Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh nhận được bình luận tích cực, còn Đỗ Tịch nhận được không ít lời chỉ trích chửi mắng.

Trong giới giải trí, lên voi xuống chó là điều khó lường.

Tiếc là ngay lúc này Lâm Lam không còn tâm trạng quan tâm tới chuyện này nữa, sau khi đến Hongkong, Hàn Đống liền ép cô tránh cảnh sát, rồi nhanh chóng lên chuyến bay của Maldives. Trước mắt còn 10 phút nữa máy bay cất cánh.

“Con trai của tôi đâu?” Lâm Lam tuyệt vọng nhìn đôi mắt lạnh lẽo vô hồn của bác sĩ Hàn rồi hỏi.

“Không phải đã nói rồi sao? Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ để cô đoàn tụ với nó.” Giong nói của Hàn Đống vẫn khiến người ta thấy đáng sợ, đơn giản là vì họ ở khoang hạng Vip, ít người ngồi.

“Bây giờ tôi cần chắc chắn là tiểu sư tử an toàn, nếu không tôi sẽ kêu lên đấy.”, khi Lâm Lam nói chuyện vẫn luôn dõi nhìn về hướng nhân viên phi hành đoàn cách đó không xa.

Lâm lam tin tưởng Diêm Quân Lệnh đã điều tra được vị trí của cô đang ở đâu, nếu như bây giờ cô gây sự thì Hàn Đống sẽ không đưa cô đi được.

“Cô quyết định lấy tính mạng của con trai mình ra đánh cược sao?” giọng của Hàn Đống càng trở lên lạnh lùng, nhìn Lâm Lam với ánh mắt đầy sự uy hiếp.

“Tôi sợ nếu không đánh cược thì sau này không có cơ hội nữa.” Nếu như Hàn Đống hại con trai cô, vậy thì bây giờ cô có làm gì cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa.

Cô có thể nghe lời nhưng trước hết phải biết được con trai vẫn còn sống

“Ha ha.” Hàn Đống cười lạnh lùng, mở điện thoại gọi video, bên kia lập tực hiện ra hình ảnh của tiểu sư tử.

“Bảo bối...” Lâm Lam bất giác giật lấy điện thoại, nhưng lại bị Hàn Đống tránh được.

Nhóc con cũng không biết là giả vờ dũng cảm hay là thật sự cảm nhận được nguy hiểm, trước máy quay còn ê a cười, Lâm Lam không biết nên đau lòng hay nên yên tâm nữa.

“Bây giờ có thể ngồi được chưa?” đúng lúc tiếp viên đi lại thì Hàn Đống ghé tai Lâm Lam hỏi.

Lâm Lam rùng mình, trở về chỗ ngồi, nhưng không quên gặng hỏi, “Tiểu sư tử cũng đang trên máy bay phải không? Thằng bé cũng trên chuyến bay này phải không?”

“Tôi nói rồi tôi sẽ để mẹ con cô được đoàn tụ.” Vừa nói Hàn đống vừa ngồi xuống bên cạnh Lâm Lam, sau đó ngẩng đầu nhìn tiếp viên cười nói, “Một ly nước cam, một ly vang đỏ. Cảm ơn.”

“Thưa vâng, xin đợi một lát.” Tiếp viên mỉm cười lễ phép trả lời Hàn Đống, sau đó quay người đi làm việc.

Lâm Lam nắm chặt nắm đấm, cuối cùng thì cái gì cũng không làm được.

Khi máy bay cất cánh, Lâm Lam cố ý nhìn xuống. Trước đây cô chụp hình cho một tạp chí có tới qua Hongkong, bởi vì lúc đó gấp gáp nên thời gian dừng lại nghỉ ngơi cũng không có, vốn dĩ muốn có cơ hội đến lần nữa, lại không ngờ lần này còn vội hơn lần trước.

Hơn nữa lần này cô cũng không biết bản thân có thể quay về được hay không.

Nghe tiếng động cơ máy bay ầm ầm cất cánh, Lâm Lam nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh bên ngoài không ngừng thu nhỏ, khiến thành phố trở nên lung linh nhỏ bé hơn.

Có được khoảnh khắc đó, Lâm Lam bỗng suy nghĩ không hiểu ý nghĩa cuộc sống là gì?

Từ khi cô bước chân vào nghề người mẫu, cuộc sống không ngừng phát sinh các biến cố, có những thứ có thể chấp nhận, có những điều không thể chấp nhận cũng phải chấp nhận, mà trải qua một quãng đường rồi, những thứ có thể giữ lại được cái gì chứ?

Nghĩ tới cha nằm trên giường bệnh, và đứa con trai không biết đang ở phương trời nào, trái tim Lâm Lam như bị ai đó không ngừng bóp nghẹt, ngay cả thở thôi cũng thấy khó khăn.

“Sợ rồi sao?” trong lúc Lâm Lam đang chìm sâu vào cảm xúc của mình, thì một giọng nói như ác quỷ vang lên bên tai.

Lâm Lam lắc đầu, “Sống chết chẳng qua phù du, tôi chỉ là tiếc cho con trai tôi vẫn chưa được trải nghiệm cuộc sống tốt đẹp trên thế gian này.”

Bởi vậy cô phải kiên cường, phải mạnh mẽ, không thể bị đánh bại, cũng không thể tiếp tục ủ rũ được.

“Vậy còn Thiên Hoa thì sao? Cô từng nghĩ tới không? Nếu như không phải vì cô thì anh ấy vẫn sống...” giọng của Hàn Đống đột nhiên có chút kích động.

Lâm Lam không nói gì, Đồng Thiên Hoa tuy xấu xa, nhưng với cô lại rất khó phán quyết, anh ta làm hại chồng cô, nhưng lại cam lòng vì cô mà chết.

Đời người phức tạp, có rất nhiều chuyện thật sự không thể nói rõ ràng.

Nói là nợ anh ta dường như có nợ, nói anh ta tự mình chuốc lấy cũng không hẳn là sai.

Chỉ là gương mặt đầy máu ấy và ánh mắt vô cùng dịu dàng ấy khiến Lâm Lam ít nhiều có chút không thể yên lòng.

Giống như đêm bão đạn ở Srilanka, tuy đã là quá khứ rồi, nhưng vẫn hiện lên trong vô số giấc mơ của cô, khiến cô khó yên lòng.

Có lúc Lâm Lam cũng nghĩ nếu như lúc đầu người nhà của Đồng Thiên Hoa có thể đối xử tốt với anh ta một chút, nếu như lúc đầu anh ta không có nhiều biến cố như vậy, có lẽ cuộc đời anh ta sẽ khác.

Nhưng tiếc là cuộc đời vốn không có nếu như.

“Tôi buồn ngủ rồi.” Lâm Lam không thể trả lời câu hỏi của Hàn Đống, liền nghiêng đầu qua bên nhắm mắt lại.

Hà Đống nắm chặt nắm đấm, ánh mắt thù hằn nhìn Lâm Lam, anh nhất định sẽ khiến cho người đàn bà ích kỷ này chịu sự trừng phạt thích đáng, và cả nghiệt chủng của cô ta cùng người đàn ông đó.

Nghĩ lúc đầu Thiên Hoa vì cô ta mà hi sinh rất nhiều, còn không tiếc lấy thận của bệnh nhân nọ ghép cho cha cô ta, nhưng cô ta đã làm những gì?

“Anh biết trong thế giới tình yêu cái gì đáng sợ nhất không?” cảm nhận được ánh mắt của Hàn Đống, đây vốn nên là một đôi mắt tràn đầy yêu thương trìu mến của một người bác sĩ, nhưng lại vì sự cố chấp và thù hận lại bước chân vào con đường không thể quay đầu.

“Cái gì?” Hàn Đống lạnh lùng hỏi.

“Là tình yêu đơn phương.” Lâm Lam không mở mắt chỉ chậm rãi trả lời.

“Yêu đơn phương?” Hàn Đống dường như nghe thấy sự đả kích rất lớn, lạp lại lời Lâm Lam nói rồi tiện mồm hỏi luôn, “Cô biết thế nào gọi là yêu không?”

“Tôi biết yêu và được yêu đều là từ hai phía, người muốn yêu người khác cũng phải chấp nhận sự thật không được yêu. Anh và Đồng Thiên Hoa là cùng một hạng người, thông minh tuyệt đỉnh nhưng lại cố chấp, yếu đuối, biết nắm yếu điểm của người khác, lại không biết kiềm chế cảm xúc của bản thân.” Lâm Lam vốn không muốn chọc tức Hàn Đống, nhưng bởi vì cái chết của Đồng Thiên Hoa khiến cô nhận ra cô không muốn Hàn Đống đi vào vết xe đổ đó.

“Cho nên?”

“Anh ta đã không còn đường lui, nhưng anh thì có.” Đây mới là mục đích thật sự của Lâm Lam, nếu như có thể thuyết phục Hà Đống tha cho tiểu sư tử và mình, tất cả mới có thể không rơi vào chỗ nguy hiểm.

“Hahaha, cô cũng rất thông minh, nhưng tiếc là những lời này của cô không có tác dụng gì với tôi cả.” Hàn Đống dường như nhìn thấu được Lâm Lam, phá lên cười, một câu phủ nhận tất cả.

Lâm Lam cũng không kiên trì nữa, nếu như con người này dễ dàng đổi ý như thế, thì thế giới này cũng không thấy bạo loạn và thù hận khắp nơi nữa.

Hàn Đống thấy Lâm Lam không nói gì nữa thì thấy phấn khích, “Cô cũng rất thú vị, tiếc là gả nhầm người rồi.”

“Anh rất tài hoa, chỉ là chọn sai con đường.”

“Ha.”

Sai rồi sao? Hàn Đống lại không cảm thấy như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.