Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
-------------------------
Phương Minh rất rõ, sư phó cậu chẳng qua hỏi truyền thừa Vu sư cậu lấy được, việc đó thật sự không hỏi, cũng không thể âm thầm điều tra.
Cho nên, sư phó cậu cũng không biết mà muốn tu luyện vu thuật trước hết phải trở thành Vu sư, và nếu muốn trở thành Vu sư trước hết cảm ứng được một ngôi sao trên trời.
Nhưng điều này không có nghĩa là sư phó không có cách nào giúp đỡ cậu cả, trên đời này có một loại thư pháp gọi là Thôi Diễn, gọi là Cảm Ứng Thiên Cơ.
Phương Minh cõ lẽ đã có thể suy luận toàn bộ việc đã xảy ra.
Có lẽ lúc trước sau khi sư phó cậu đi vào Viện Y Học thì trong lòng có cảm ứng, sau khi cảm ứng được thì chắc chắn sư phó đã âm thầm thực hiện Thôi Diễn, mà kết quả Thôi Diễn đã nói với sư phó Viện Y Học chỉ có thể là sắp xếp bố cục phong thuỷ, cái này có quan hệ tới một người nào đó vô cùng gần gũi với hắn trong tương lai.
Thậm chí Phương Minh còn có nghi ngờ mơ hồ là việc sư phó mình sẽ đến Viện Y Học nói không chừng cũng là kết quả của Thôi Diễn.
Phương Minh biết sư phó cậu có bản lĩnh này, cậu bây giờ không dám khẳng định cấp độ Thôi Diễn của sư phó đã tới mức nào. Nhưng mà, chuyện này không quan trọng, quan trọng là sư phó, ông ấy đã trải sẵn đường cho cậu.
Lúc trước cảm ứng được ngôi sao màu xanh mới xuất hiện kia không phải ngôi sao nào khác mà chính là đại diện cho phần tử tri thức trên đời này, sao Văn Khúc tiếng tăm lẫy lừng.
Bắc đẩu có bảy ngôi sao, tên là: Thiên Khu, Thiên Toàn, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Dao Quang. Mà mấy năm gần đây, bảy ngôi sao Bắc Đẩu mà Phương Minh có khả năng cảm ứng được chỉ có Thiên Xu sao Tham Lang.
Vậy mà hôm nay ngay trước mặt của pho tượng điêu khắc của Viện Y Học cậu lại cảm ứng được một ngôi sao, cũng được liệt vào hàng bảy ngôi sao Bắc Đẩu Thiên Quyền sao Văn Khúc.
“Lấy nho nhã dẫn sao Văn Khúc ra, sao Văn Khúc sẽ là ngôi sao đầu tiên chính mình cảm ứng được, đây chính là món quà lớn do sư phó đã để lại cho mình.”
Phương Minh khẽ nói, cậu đã hiểu nên làm gì bây giờ rồi.
...
Ngày kế tiếp!
“Cậu Phương, ý của cậu là phải dùng pho tượng của cậu để thay thế pho tượng của hiệu trưởng?”
Sau khi Tần Đức Phong nghe được lời Phương Minh xong thì kinh ngạc đến nỗi miệng há thật to cũng không biết nên nói gì. Rất nhiều trường học ở trong đều có một vài pho tượng, mấy pho tượng không phải là danh nhân càng không phải trưởng lão đã có công cống hiến đối trường học, nhưng dù là trưởng lão hay là danh nhân đều có một đặc điểm chúng, chính là đã qua đời.
Người còn sống mà lập tượng đừng nói người trong cuộc không chấp nhận mà phía trường học cũng không thể làm ra chuyện như vậy, đến lúc đó làm sao giải thích cho học sinh trong trường?
“Cậu Phương, vấn đề này quá lớn một mình tôi không thể quyết định, tôi phải cùng các thầy cô và các đồng nghiệp khác thương lượng nữa.”
Tần Đức Phong không giải quyết được, trực tiếp là lấy điện thoại ra gọi mấy vị phó hiệu trưởng tới đồng thời cũng gọi thầy của mình là Trầm Tự Khác tới.
Không bao lâu, Trầm Tự Khác có mắt ở trong văn phòng của Tần Đức Phong, vừa vào phòng Trầm Tự Khác liền trực tiếp mở miệng hỏi thăm Phương Minh, “Cậu Phương, trừ cách này ra không có cách khác sao?”
“Không có, ít nhất tôi không có bất kỳ biện pháp nào khác?” Phương Minh đáp.
]
Nói lời này cũng không phải là nói dối, nếu muốn thay đổi phong thủy của trường học thì chỉ có một cái biện pháp chính là bố trí bố cục phong thủy, nhưng trước mắt cậu chưa đủ thực lực.
Trầm Tự Khác trầm mặc, mà Tần Đức Phong ở một bên thì có chút nóng nảy khuyên nhủ: “Thầy à, chuyện lập tượng này không nhỏ, lấy địa vị của Viện Y Học chúng ta trong giới y học và giới giáo dục thì lúc đó thu hút rất nhiều sự chú ý, nếu như không có lời giải thích hợp lý thì việc này mà truyền ra ngoài...”
Tần Đức Phong sợ gánh trách nhiệm, dù sao hắn là hiệu trưởng kì này, nếu Viện Y Học cho dựng pho tượng của Phương Minh trong trường học, nếu chỉ nói với học sinh trong trường thì còn được, nhưng việc này lan truyền ra ngoài thì sẽ bị một vài báo chí truyền thông đưa tin dẫn tới nhiều quan tâm vậy thì không nói rõ lí do được, nếu tình hình nghiêm trọng thì sẽ bị phía trên khiển trách phế bỏ chức vị hiệu trưởng.
Trầm Tự Khác không để ý đến lời khuyên của Tần Đức Phong, trầm mặc một lúc ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Phương Minh, trầm giọng hỏi: “Như vậy xin hỏi cậu Phương, nếu như dựng tượng cậu ở Viện Y Học thì có bao nhiêu lợi với Viện Y Học.”
“Văn khí hiển hách, mười năm tới dù kết quả thí nghiệm hay là thành tích của giáo viên thậm chí cả học sinh ít nhất cũng tăng gấp đôi.” Phương Minh cũng nhìn Trầm Tự Khác, nói ra từng chữ.
Đây là kết quả cả hai cùng có lợi, nếu không lấy tâm tính của sư phó cậu không thể vì thành toàn mình mà tổn hại vận mệnh của học sinh giáo viên.
Trầm Tự Khác lại rơi vào trầm mặc, chỉ là gậy trên tay vô ý thức nhẹ nhàng nâng lên hạ xuống, tiếng va chạn thịch thịch cũng là đánh vào trong lòng mọi người.
Người trong văn phòng đều biết, người có thể đánh nhịp mà ra quyết định chỉ có người trước mắt này.
“Được, tôi đồng ý yêu cầu của cậu.”
Một lúc sau, Trầm Tự Khác cuối cùng cũng ra quyết định, trên mặt Phương Minh cũng nở nụ cười, mà Tần Đức Phong cùng mấy vị lãnh đạo của trường ở một bên thì vẻ mặt có chút khó coi.
“Ta tin rằng mười năm sau hiệu trưởng Trầm ông sẽ không hối hận với quyết định của ngày hôm nay.”
Phương Minh nhìn Trầm Tự Khác, lúc trước cậu có một vài lời không có nói ra, tăng gấp đôi chỉ là tính sơ thôi, nhưng nếu như mười năm này mà tu vi của cậu có thể tăng lên, cảm ứng với sao Văn Khúc càng thêm mạnh mẽ, thì văn khí của Viện Y Học càng hiển hách.
Trầm Tự Khác nhẹ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía mấy người Tần Đức Phong, trấn an nói: “Mọi người yên tâm, vấn đề này tôi sẽ nói với bên trên, mọi chuyện đều do tôi chịu trách nhiệm.”
Nghe lời này của Trầm Tự Khác, trên mặt mấy người Tần Đức Phong lộ ra lộ vẻ tức giận, bọn họ đúng là sợ gánh trách nhiệm, nhưng mà ngoài miệng đương nhiên là sẽ không thừa nhận.
“Thầy nói lời này này, người làm tất cả cũng là vì trường học, tôi là hiệu trưởng kì này sao lại sợ gánh trách nhiệm được, chỉ cần là có ích với sự phát triển của Viện Y Học thì tôi đều ủng hộ, dù cho vì thế mà vứt bỏ chứchiệu trưởng này cũng không sợ.”
Lời của Tần Đức Phong làm cho Phương Minh cười sâu xa, toàn bộ người trong văn phòng, ngoại trừ hiệu trưởng Trầm thật lòng vì Viện Y Học, những người khác chẳng qua là vì cái mũ trên đầu thôi, cứ cho là thật vì sự phát triển của Viện Y Học mà làm chút việc gì đó thì cũng là vì giữ được cái mũ trên đầu hoặc là mong muốn đổi cái mũ lớn hơn thôi.
Sự việc cứ quyết định như vậy, ba ngày sau đó thì tiến hành tháo dỡ pho tượng cũ, bởi vì trong thời gian ba ngày này cậu còn cần làm một chuyện khác.
...
Công ty thiết kế điêu khắc tượng, một công ty nhỏ vừa khai trương không lâu tọa lạc tại Thượng Hải, công ty từ nhân viên đến đến ông chủ đều là học sinh tốt nghiệp chuyên ngành điêu khắc, thậm chí có người là thực tập sinh.
Một công ty không có lai lịch gì cũng không có thiết kế gì nổi bật mà làm ăn trên mảnh đất Thượng Hải cạnh tranh kịch liệt này thì tự nhiên có thể hiểu được, nhưng mà cũng may chính là, bởi vì có quan hệ khá tốt với trường học, bọn chọn nơi sản xuất là tòa Lập Nghiệp cách đó không xa của trường, đó là đất trường học và sẽ giảm phân nửa tiền thuê nếu là học sinh trường.
“Bạn học này, công ty của chúng tôi gần đây không tuyển thực tập sinh.”
Triệu Thanh đang nhàm chán lướt điện thoại trước bàn, khi thấy Phương Minh đi vào cửa chính thì liền là mở miệng nói.
“Tôi không tới nơi này thực tập, công ty của các anh không phải phụ trách thiết kế tượng à, tôi muốn nhờ các anh thiết kế giúp tôi một pho tượng.”
Phương Minh cười cười không thèm để ý đến thái độ của Triệu Thanh trực tiếp nói ra mục đích của mình, lúc đó mặt Triệu Thanh lập tức ửng đỏ, bởi vì cô biết mình hiểu lầm.
Kỳ thật này cũng không thể trách cô được, vốn dĩ công ty có quy mô nhỏ, khai trương hai tháng có hai đơn hàng mà còn đều là đơn hàng của trường học, thêm Phương Minh thoạt nhìn cũng chỉ giống sinh viên đại học cho nên cô mới coi Phương Minh là thực tập sinh sắp tốt nghiệp tới tìm công ty thực tập, dù sao trước đó cũng có không ít học sinh tới hỏi thăm.
“Thật xin lỗi ngài, tôi vừa rồi hiểu lầm. Có thể, chúng tôi có nhận thiết kế tượng, chỗ chúng tôi có các nhà thiết kế chuyên nghiệp còn có các thầy điêu khắc, họ có thể đáp ứng được yêu cầu của ngài.”
Triệu Thanh kích động đứng lên vội vàng nói rõ lí do, ra sức đề cử công ty thiết kế này tốt đến mức nào, các nhà điêu khắc giỏi tới mức nào, nhưng mà Phương Minh không quan tâm mấy thứ này, thứ cậu nhìn trúng cũng không phải là những thứ này.
“Tôi chỉ có thể cho các anh ba ngày, trong ba ngày hi vọng quý công ty có thể khắc ra một pho tượng người.”
Thời gian, mới là lý do Phương Minh lựa chọn công ty này, chính là bởi vì quy mô nhỏ không có đơn hàng gì cho nên có bắt tay vào làm tượng ngay.
“Ba ngày à, hẳn là không có vấn đề.” Triệu Thanh do dự một chút, nhưng mà lúc này cô nhớ lại lời ông chủ bàn giao, chính là mặc kệ khách hàng tới yêu cầu gì, đều đồng ý nhận đơn, suy cho cùng, hiện giờ công ty đang đói meo.
“Ngài tên là gì ạ, muốn đúc tượng của vị danh nhân nào sao? Hoặc là tôi sẽ mời nhà điêu khắc ra nói chuyện với ngài nhé?”
“Tôi họ Phương, tôi muốn bức tượng rất đơn giản, đúc ra pho tượng y như tôi.”
Phương Minh nói xong khiến cho Triệu Thanh lại ngẩn người, mặc dù danh sách đơn hàng công ty không nhiều nhưng cô cũng tiếp không ít khách hàng, phải đúc ra pho tượng y như mình thì người trước mắt này là đầu tiên.
Cái này phải yêu bản thân tới mức nào chứ, cảm thấy thân hình của mình có khả năng vượt xa David? Cảm thấy sự thành tựu của mình có thể so sánh cùng những danh nhân?
Triệu Thanh trong lòng tuy oán thầm nhưng đương nhiên trên mặt vẫn tràn đầy nhiệt tình, cười đáp: “Đương nhiên không có vấn đề, trên thực tế hiện giờ rất nhiều người đều thích đi chụp chân dung của mình để lưu giữ thanh xuân, nhưng cá nhân tôi thấy đúc tượng là lựa chọn tốt, ngài Phương thật đúng là thời thượng.”
“Nếu không có vấn đề vậy sắp xếp nhà thiết kế ngay cho tôi đi, hình ảnh rất đơn giản chính là đứng yên, ba ngày sau tôi sẽ cho người tới mang pho tượng đi.”
Từ lúc viết tới lúc kí đơn hàng chỉ mất nửa tiếng, sau cùng là chụp lại mấy tấm hình các kiểu đứng ở góc độ khác nhau rồi Phương Minh rời đi, bởi vì ba ngày cậu còn cần chuẩn bị vật khác.
Đối với Trầm Tự Khác, bọn họ chỉ xem ra đây là một pho tượng thay thế, nhưng chỉ có mình cậu biết mức khó khăn ở trong tới đâu, cậu còn nhiều việc chuẩn bị phải làm, mà cơ hội này chỉ có một lần, một khi thất bại thì không còn cơ hội nào khác.
Sư phó cậu để lại món quà lớn này cho cậu,thì cậu hông thể cô phụ chờ mong của sư phó mình chờ mong, nhất định phải đảm bảo không có sơ xuất nào hết.