Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 20: Chương 20: Nhấc không nổi!




Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Nguồn: TruyenYY

Dịch: Nguyệt Ẩn Các

---------------------

Ba ngày sau đó!

Rạng sáng bảy giờ, Viện Y Học lại càng ồn ào náo nhiệt hơn so với trước đây, nhất là trước cửa trường có đầy xe bus đang đậu.

Nguyên nhân rất đơn giản, tất cả học sinh đều nhận được thông báo của trường, hôm nay tất cả học sinh đều sẽ được tham gia huấn luyện quân sự đặc thù trong ba ngày, mà địa điểm huấn luyện là ở bên trong căn cứ huấn luyện đại đội phòng cháy nào đó cách không xa trung tâm thành phố.

Siêu Phẩm Vu Sư Trailer

Đối với các học sinh mà nói đương nhiên là sẽ oán đất than trời, dù sao chuyện huấn luyện quân sự này lúc khai giảng trải qua một lần là đủ lắm rồi, nhất là đối với những học sinh năm thứ tư, năm thứ năm mà nói thì càng không muốn tham gia.

Nhưng mà lần này trường học hình như quyết tâm không cho phép học sinh nào dùng bất cứ lý do gì xin phép nghỉ, từng lớp đều do giáo viên phụ đạo tự mình dẫn đội, nếu ai không tham gia trực tiếp là khấu trừ học phần hủy bỏ tư cách nhận học bổng nhận.

Cho nên, ngoại trừ những học sinh không ở trường thì có thể nói toàn học sinh của trường Viện Y Học đều ngồi lên những chiếc xe buýt này, sau đó dưới sự dẫn dắt của mấy lãnh đạo trường học chậm rãi lái ra khỏi trường.

Những học sinh rời trường không bao lâu, mấy bảo vệ trường khóa cửa lại, trường học hoàn toàn ở trong trạng thái khép kín.

Nơi sân cỏ của thao trường!

Phương Minh lẳng lặng đứng trước pho tượng của hiệu trưởng cũ, Trầm Tự Khác thì ngồi xe lăn bên cạnh, vốn ông muốn đứng, nhưng mà dù sao cũng đã có tuổi khó tránh bị nhiễm phong hàn hơn nữa còn ngồi trên xe lăn đắp kín một tấm chăn mỏng.

Toàn bộ sân cỏ ngoại trừ Phương Minh cùng Trầm Tự Khác ra thì còn lại không nhiều, anh em hai người Đại Trụ và Kỳ Kỳ, Tần Đức Phong với ba lãnh đạo khác của trường học, tổng cộng không quá tám người.

“Thầy, cậu Phương này đã đứng đây một lúc rồi...”

Tần Đức Phong thấy Phương Minh đã đứng ở đây hơn 15 phút rồi mà vẫn không có làm gì nên không khỏi không nhịn được mà hỏi, nhưng mà lúc này Đại Trụ đứng bên cạnh lại mở miệng giải thích:

“Lãnh đạo ngài vậy là không biết rồi, ở chỗ chúng tôi cũng giống như Phương Minh còn có mấy lão thần tiên mấy người như bọn họ nghiên cứu thời gian rất kỹ, giống như là việc dời nhà hay kết hôn vậy cũng phải chọn ra được một ngày tốt, chưa tới lúc thì không thể làm gì hết.”

Trần Đức Phong liếc Đại Trụ, hắn đương nhiên biết chuyện ngày tốt rồi, chỉ là đây không phải là việc dời nhà hay kết hôn thậm chí cũng chẳng phải là việc động thổ, muốn chờ tới giờ nào nữa?

“Gấp cái gì, cũng đã chờ ba ngày rồi mà còn để ý tới chút thời gian này. Cứ chờ cậu Phương là được rồi.” - Trầm Tự Khác có chút bất mãn nhìn học sinh của mình, vẫn không chịu tu tâm dưỡng tính cho tới nơi tới chốn.

Bị thầy của mình trách cứ một câu vẻ mặt của Tần Đức Phong vô cùng bối rối nhưng cũng không dám mở miệng nói gì. Bởi vì hắn biết trong lòng thầy của mình thì tương lai của Viện Y học mới là quan trọng nhất nếu lúc này chọc thầy mất hứng thì tuyệt đối sẽ không có quả ngon để ăn

Mặt trời đã mọc ở hướng Đông, ánh nắng le lói xuất hiện, khóe miệng Phương Minh hơi nhướn lên, một lúc sau quay đầu lại nói: “ Bây giờ có thể bắt đầu rồi.”

Sau khi nghe Phương Minh nói xong, Đại Trụ nhanh chóng đẩy cái bàn ở bên cạnh tới, trên bàn đặt một lư hương và nước Vô Ngần, cái gọi là nước Vô Ngần chính là những hạt sương và nước mưa chưa chạm đất.

Phương Minh đi tới trước bàn, lấy bột trầm hương đổ vào trong lư hương sau đó dùng gỗ trầm hương nhóm lửa, sau khi làm xong những việc này thì lại đốt một điếu Thiền Hương cắm vào trong lư.

“Ngài Cáo Nhan, cả đời này đã phấn đấu vì trường học vì học sinh, cúc cung tận tụy tới chết rồi trở thành hình ảnh mẫu mực của thế hệ chúng tôi, nhưng mà hôm nay văn khí lệch vị trí,, mong ngài có thể suy nghĩ vì kế hoạch lâu dài của trường học mà châm chước.”

Phương Minh cúi người nói, vị Cáo Nhan được nhắc tới trong miệng kia chính là hiệu trưởng cũ, cũng chính là chủ nhân của bức tượng này.

“Thần thánh bốn phương,thông qua lòng tôi; linh hồn tám hướng, truyền lời cho tôi; Thiền Hương mang theo lời, vẩy nước thành đường.”

Bụp!

Phương Minh vươn tay phải ra, ngón trỏ và ngón giữa khép lại sau đó vô cùng nhanh chóng nhúng vào trong tô nước Vô Ngần, sau đó dùng hai ngón tay dính nước trực tiếp vẽ lên bàn một đường thẳng với tốc độ cực nhanh.

Mấy người Tần Đức Phong tò mò nhìn chằm chằm động tác của Phương Minh, chỉ là sau một lúc không có có bất kỳ thay đổi nào, trên mặt mấy người Tần Đức Phong cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.

Một phút, hai phút...

Sau năm phút trôi qua Đại Trụ nhịn không được, mở miệng tò mò hỏi: “Phương Minh, cậu đang làm gì đó?”

“Chờ.”

Phương Minh không quay đầu lại trực tiếp trả lời, không sai,cậu đang chờ, chờ một lời hồi đáp.

10 phút trôi qua, lúc Trầm Tự Khác cũng có chút không nhịn, Tần Đức Phong đang muốn mở miệng, thì lúc này mà lúc này sân cỏ đột nhiên nổi gió, gió không lớn, nhưng lại làm cho lá của mấy gốc cây ở bên cạnh vang lên tiếng xào xạc.

Cơn gió cũng không khiến mấy người Tần Đức Phong chú ý, nhưng mà trên mặt Phương Minh lúc này lộ ra một tia vui mừng, hơi thở phào một hơi nói: “Xong rồi.”

“Cái gì là xong rồi?” Đại Trụ sờ lên đầu, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi lại.

“Gió lớn truyền âm, lá cây làm chứng, hiệu trưởng đã đồng ý.”

Phương Minh quay đầu cười giải thích một câu, không có đợi Đại Trụ tiếp tục hỏi trực tiếp phân phó nói: “Hiện tại mọi người bắt đầu dời tượng của hiệu trưởng cũ, nhớ kỹ một điều, tôi sẽ vẽ cho mọi người mộtphương hướng, mọi người cứ di chuyển theo cái phương hướng này là được rồi.”

Nghe Phương Minh, mấy người Tần Đức Phong đều tỏ vẻ kì là, dù là Trầm Tự Khác cũng nhịn không được ho khan vài tiếng, tựa hồ là có chút xấu hổ, nhẹ giọng giải thích: “ Cậu Phương, pho tượng của hiệu trưởng hồi đó ở dưới dùng xi măng cố định trụ, phía dưới có cốt thép cùng đinh sắt, sức người chỉ sợ là chuyển không nổi.”

“Không có việc gì, mọi người cứ việc chuyển là được.”

Phương Minh bật cười lớn trên mặt nở nụ cười tự tin, cậu đương nhiên biết này pho tượng đặt cố định ở chỗ này, nhưng mà cậu nói như vậy đương nhiên là có nguyên nhân của cậu.

Một tay bưng tô vô nước Vô Ngần, Phương Minh đi tới trước mặt pho tượng, sau đó, ngồi xổm xuống trực tiếp là vung nước Vô Ngần trong chén xuống đất, cuối cùng để lại một đường uốn lượn chừng năm mét trên mặt cỏ.

có lời nói cùng hành động của Phương Minh, Trầm Tự Khác cho dù có nghi ngờ đi nữa thì lúc này cũng phải dằn lòng xuống nhưng mà trên mặt Tần Đức Phong cũng mấy lãnh đạo của trường học thì nhìn Phương Minh với ánh mắt như nhìn đồ ngốc.

Mấy người mà muốn nâng cột trụ bằng xi măng cốt thép này lên, cậu Phương này đem dùng xi măng cùng cốt thép cố định trụ pho tượng nâng lên, này Phương tiên sinh sợ không phải đầu óc muốn lừa bịp thì cũng cho bọn họ là bá vương Hạng Vũ sức khỏe phi phàm dời núi lấp sông?

Mấy người Tần Đức Phong cũng không có nói ý nghĩ trong lòng ra, mà Đại Trụ là người đầu thiên đi tới trước pho tượng, tò mò dùng tay đẩy một cái, toàn bộ pho tượng vậy mà thật sự lắc lư.

“Việc này sao có thể?”

Thấy cảnh này, mấy người Tần Đức Phong không nhịn được kinh hô, mặc dù pho tượng đã nhiều năm rồi, nhưng cốt thép này có để một trăm năm cũng không vấn đề gì, làm sao lại nhẹ nhàng đẩy thì liền rung rinh?

“ Bây giờ tôi nghĩ mọi người tin tôi rồi chứ, nhớ kỹ nhìn rõ ràng con đường tôi vừa dùng nước trải thành, cứ di chuyển theo con đường này, tuyệt đối không nên di chuyển sai.”

Phương Minh nhìn mấy người Tần Đức Phong, đối với ánh mắt của mấy vị này lúc trước hắn đương nhiên cũng nhìn thấy, chỉ là có đôi khi mở miệng nói rõ lí do còn không bằng tận mắt nhìn sự thật để nói chuyện.

Lần này, mấy người Tần Đức Phong không có do dự nữa vội vàng bước nhanh tới phía pho tượng, học theo động tác của Đại Trụ lúc nãy, lấy tay đẩy mấy lần để pho tượng lắc lư.

“Đến cùng là sao làm được, cậu Phương này thật đúng là thần!”

“Cao nhân, đây mới thật sự là cao nhân nha.”

Tần Đức Phong cùng mấy vị lãnh đạo trường học tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nếu đổi lại là chỗ khác thì bọn họ sẽ còn hoài nghi Phương Minh đã âm thầm động tay động chân, thế nhưng pho tượng xưa giờ được dựng trong trường học, muốn động tay động chân không có khả năng giấu diếm được bọn họ, chớ nói chi là trong sân trường mỗi lúc trời tối cũng có bảo an tuần tra.

Nói cách khác, sau một lúc vừa nãy, cậu Phương này lại nới được bức tượng của hiệu trưởng, cách như vậy chưa từng nghe thấy.

“Các vị lãnh đạo, lúc tôi đếm một hai ba mọi người cùng nhau dùng sức nhấc lên, như thế mới không khiến cho pho tượng bị ngã.”

Đối với Đại Trụ mà nói nhấc pho tượng không tính là gì, lúc hắn vừa tới Thượng Hải thì đã làm công việc nặng nhọc về sau mới tìm công việc khác, nhưng là đối với những lãnh đạo trường học như Tần Đức Phong mà nói, đừng nói tay trói gà không chặt, nhấc một cái pho tượng cũng là một chuyện chật vật.

Nếu như có khả năng Phương Minh cũng không muốn để cho mấy người Tần Đức Phong làm, chỉ là liên quan tới chuyện văn khí này nói không khéo nghe ra sẽ dính tới mê tín phóng thủy, nếu mời công nhân đến làm thì khó tránh sẽ truyền ra ngoài.

Ngoài ra còn có một nguyên nhân quan trọng, nếu như sau này hắn có kẻ thù, vậy pho tượng này sẽ trở thành nhược điểm, cho nên tính bí mật nhất định phải được bảo đảm.

Phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện luôn không sai.

Nhưng mà, chuyện kế tiếp lại có chút vượt quá dự kiến của Phương Minh.

Pho tượng mặc dù đung đưa, nhưng mấy người Đại Trụ thử liên tục mấy lần nhưng vẫn không cách nào di chuyển được, cho dù là nhấc lên nhưng lại không di chuyển được.

“Cậu… Cậu Phương, chúng tôi đã dốc hết sức lực rồi.”

Mấy người Tần Đức Phong lén liếc nhìn Phương Minh, có chút xấu hổ giải thích, bọn họ cảm thấy việc bọn họ không dời được pho tượng này là bởi vì sức lực không đủ.

“Việc này cũng không trách mọi người, rời đi trước đã.”

Phương Minh khoát tay áo ra hiệu mấy người Tần Đức Phong tránh ra, cậu biết pho tượng dời mà không động đậy được không phải do mấy người Tần Đức Phong mà xuất phát từ nguyên nhân khác.

“Nếu như mình tu luyện phương pháp Đạo gia thì hoàn toàn có khả năng tự mình di chuyển, đáng tiếc lúc trước sư phó không truyền cho mình phương pháp tu luyện.”

Phương Minh trong lòng thầm than một tiếng có chút tiếc nuối, nhận được truyền thừa Vu sư nhưng không có tu luyện được sức mạnh của Vu sư, để giờ đây trong lòng cậu có đủ lý luận nhưng lại không có khả năng thực tiễn.

Nhưng mà không có nghĩa là Phương Minh từ bỏ, đi xung quanh pho tượng mấy vòng, lúc sau Phương Minh lại về lại trước bàn trước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào điếu Thiền Hương đang cháy còn một nửa.

Sau một lúc, Phương Minh đột nhiên nhìn Trầm Tự Khác nói: “Trầm hiệu trưởng, chỉ có thể là phiền một mình ngài ngươi tự mình nhấc pho tượng này lên.”

Lời của Phương Minh làm cho Trầm Tự Khác ngơ ngẩn cũng khiến cho những người khác kinh ngạc, bọn họ nghĩ Phương Minh có thể sẽ đưa ra biện pháp khác, nhưng bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới Phương Minh sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.

Nói một câu không dễ nghe, lấy tình trạng sức khỏe của Trầm Tự Khác cứ coi như chỉ là đứng ở chỗ này thôi thì cũng không thể đứng lâu hơn pho tượng được, chớ nói chi là đi nhấc pho tượng rồi di chuyển.

“Cậu Phương, cậu để cho thầy nhấc pho tượng này có phải hay không... Không được thì tôi gọi mấy công nhân viên chức sức khỏe tốt qua giúp đỡ.” - Tần Đức Phong ở một bên khuyên nhủ.

“Không phải vấn đề sức khỏe tốt, pho tượng của cựu hiệu trưởng chỉ sợ chỉ có Trầm hiệu trưởng có khả năng nhấc lên thôi.” Phương Minh lắc đầu đáp, bởi vì bây giờ cậu đã là biết vấn đề nằm ở đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.