TạiAnh......
8h tối.....
Rengggg renggggg.......
-Alo! Mới sáng ra mà đã k cho người ta ngủ hả. Tiếng nói gần như hét vào bên trong chiếc điện thoại.
-Con kia, giờmàsáng nữa hử mà m mún hét thủng mạng nhĩ người ta rồi, muốn uống trà vs ông bà và Diêm ca k haaaaaa.... Còn người bên kia thật sự đã nổi giận.
-Ủa, ai zay. Giờtrên đầu nó đã có mấy dấu chấm hỏi to đùng.
-T chính là Trần Thị Bảo Nhi bạn thân chi cốt của m đây chẳng lẽ m bị đui hay sao mà k nhìn thấy tên bạn m trên điện thoại hả con kia.
Vâng đây chính là tỉ tỉ Bảo Nhi của chúng ta và người khiến cho nhỏnổi giận k ai khác ngoài nó- Nguyễn Thị Bảo Vy của chúng ta.
-Là m hả Bảo Nhi vậy mà t cứ tưởng là ai phá đám giấc ngủ của t chứ. Nó nói vs giọng tỉnh bơ khiến cho nhỏ tức đến nổi trên đầu có cả khói.
-M nói xem ai dám phá giấc ngủ ngàn thu của m kia chứ. Nếu mà có thì chắc đứa đấy đã chuẩn bị sẵn quan tài để có thể nằm xuống bất cứ lúc nào. Bảo Nhi nói giọng cười cợn.
-Coi bộ m lâu lâu nói cũng đc một câu chính xác đấy nhỉ ha ha haaa..... Nó cười rất ư là vô duyên.
-Đương nhiên... khoan đã... hình như có cái j đó sai sai ở đây. Nhỏ thắc mắc.
1s.....2s.....3s.....
-Con kia m dám..... mà thôi t có có chuyện muốn nói đây. Cuộc giông bão đã nổi ra và ngay lập tức đã bị dập tắt bởi 1 chuyện wan trọng.
-Chuyện j. Nó bây j mới nghiêm túc.
-Thì là..... Nhỏ ấp úng
-Sao nói nhanh nên để t còn ngủ típ. Nó ngáp dài khiến Bảo Nhi phải khóc thầm và bội phục sức ngủ của nó
-Cũng đc nhưng m phải bình tĩnh nghe chứ đừng nổi nóng. Nhỏ sợ sệt
-Đc, nói đi. Nó
-Bảo Ngọc lại hoại thêm 1 cái bar nữa và bar đó tênlà Đêm Đen khiến cho nó có tổn thất nặng nề. Khi Bảo Nhi nói xong liền cảm thấy lạnh sống lưng vì sát khí tỏa ra từ nó tuy chỉ là qua điện thoại
-T tới ngay. Nó
Lúc này Bảo Nhi đã cứng đơ người vì sức công phá của nó và thầm nghĩ:“ Bảo Ngọc ak, cậu hãy bảo trọng nhé”, nghĩ xong thì liền lấy áo khoác rồi bc ra ngoài. Lúc này điểm đến của 2 đứa nó đều là bar Đêm Buông
Tại Đêm Buông.....
Rầm.....
Chiếc cửa đã đc chào hỏi đất mẹ ngay tức khắc và người đạp chiếc cửa đó k ai khác chính là nó. Bây giờ 2 đứa nó đã đến nơi
Đập vào mắt họ k phải là những con thiêu thân đang đắm chìm trong tiếng nhạc trụy lạc mà là cảnh tượng 1 cô gái có khuôn mặt baby đang đứng cãi nhau với ql bar. Xung quanh đc bao bọc bởi 1 đám ngườiăn mặc hở hang và người đứng giữa họ k ai khác chính là bạn thân của 2 cô- Lôi Thị Bảo Ngọc
Bọn họ tiến đến và dần dần đã chen đc vào trong và đã gặp đc người họ muốn tìm
Khi bọn họ bc đến thì Bảo Ngọc đã lên tiếng trc mà k bt sắp có bão đổ ập xuống
-Các cậu cuối cùng cũng đến, giúp mk giải quyết vụ này..... đi. Bảo Ngọc nói và khi nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của nó thì liền im bặt mãi mới nói đc từ cuối cùng
Bây giờ, sát khí của nó đã thoát ra bên ngoài khiến cho tất cả mn xung quanh kể cả 2 con bạn của nó đều run sợ. Tuy rằng đã gặp n lần nhưng vẫn k quen đc
-Rốt cuộc thì đã hoại đc những j. Mãi một lúc sau thì nó mới nói 1 câu nhưng lại khiến cho họ càng thêm run sợ vì đó là giọng tu la đến lấy mạng từ địa ngục chứ k phải là giọng nói bình thường
-Thì.....thì chỉ....chỉ là....đập 14 chai rượu đắt.....đắt nhất ở....ở đây, làm....làm gãy mấy.....mấy cái bàn, làm đổ...đổ......Cô nói mà giọng run run mãi mà vẫn chưa ní xong thì nó liền cắt ngang
-Đủ rồi. Nói chưa xong thì nó đã ném nên bàn 1 cục tiền xanh rờn mà mặt vẫn lạnh lùng như đó k phải là tiền của mk và bc ra ngoài kéo theo 2 con bạn đang ngơ ngác vì việc nó k tức giận
Khi bọn nó đi thì bỏ lại đằng sau những con người vẫn còn run sợ vì luồng khí xung quanh nó. Đc 1 lúc thì họ bắt đầu tản ra và bắt đầu cuộc chơi như k có chuyện j sảy ra vì họ đã quá quen vs việc này.
Còn ql của bar thì vẫn ngây ngốc đứng nhìn về phía cửa một lúc sau đó cầm cục tiền vừa rồi đi vào
Bên ngoài bar.....
K khí yên tĩnh đến lạ thường đã đc 1 nó cắt đứt
-Các cậu về trc đi mk đi dạo một lát rồi về. Rồi quay ra noi vs Bảo Ngọc
-Còn cậu thì tí nữamk sẽ tính sau
Xong thì bc đi mà để lại 2 cô gái đang ngây ngốc đứng đấy đc 1 lúc thì 2 cô mới hoàn hồn mà trở về nhà
Bên nó...
Sau khi bc đi thì liền thở dài và nghĩ bao giờ mk mới khiến cho bọn họ trưởng thành hơnđây
Rồi cứ thế mà bc đến ven bờ biển
Đúng vậy nó rất thích biển, thích từ khi còn nhỏ vì lí do nào đó
Biển hôm nay thật đẹp nếu k có người
-Này, sao trông cô bùn vây đã thế lại còn ngồi ở đây nữa. Thiên nói và rất tò mò vì sao giờ này còn có người ở đây
-Tôi bùn kệ tôi liên quan j đến a vs lại chẳng nhẽ bãi biển này à của nhà a sao mà tôi k đc ngồi ở đây. Nó nói
-Ờ nhỉ mà thôi tôi tên là Lâm Kì Thiên mà cô tên j. Hắn vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnhnó nhưng lại giật mk 1 phần vì sắc đẹp của nó tuy bị màn đêm che đi nhìn k rõ nhưng a bt nó rất xinh đẹp và phần khác làvì những lời hắn đã nói. Trc giờ hắn nói rất ít vì lạnh lùng và k bao giờ nói tên của mk ra cho người lạ bt
-Tôi tên j kệ tôi mắc mớ j phải nói vs a. Nó bực mk nói và cũng giật mk như hắn
Rồi 2 người cứ n/c thỉnh thoảng lại có tiếng cười của 2 người và tiếng cãi cọ nhau đến tận 2h sáng mới tạm biệt nhau mà ra về
Nhưng họ lại k bt rằng chỉ sau 1 cuộc gặp mặt đó mà ông trời đã se duyên và thắt chặt họ bằng 1 sợi dây hồng
2 người cứ đi về nhà trong tâm trạng vui vẻ và khi nằm lên giường thì họ lai nghĩ về nhau nhưng đc 1 lúc thì lại gạt đi
Quay về bên cô.....
Từ lúc quay về thì cô k ngủ đc mà nghĩ về những hình phạt mà nó đưa ra mà k bt rằng mk đã bị cho ra rìa